Xuyên Qua Chi Phu Phu


"Vị ca ca này, ngươi không cần lại đây dây dưa cùng phu quân của ta nữa, chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này, chúng ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện của ngươi nói ra.

" Đương nhiên không thể nói ra a, phu quân nhà mình khẳng định sẽ bị liên lụy.

Trịnh Tú biết không chiếm được cái gì tốt, chỉ đành hậm hực rời đi.

Đi không bao xa, phu lang kia của Trương Khoa lại đuổi theo sau nói: "Vị ca ca này, ta thật sự là vì ngươi suy nghĩ, ngươi thử nghĩ xem, vị Lưu cử nhân kia vẫn luôn bệnh tật, quan trọng nhất chính là các ngươi còn có một hài tử, ngươi chỉ cần lấy một cái cớ nói mình có nỗi khổ riêng, vì không muốn liên lụy y mới phải rời đi, mà y, cuối cùng vì hài tử khẳng định sẽ tha thứ cho ngươi thôi.

"
Trịnh Tú bị lời này khiến trong lòng lung lay.

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Có quỷ mới tin ngươi.

" nói xong liền cuống quít chạy đi.


Lúc này Trương Khoa mới từ phía sau thăm dò nói: "Vì sao lại muốn hắn đi tìm Lưu cử nhân, đến lúc đó Lưu cử nhân kia thật sự tha thứ cho hắn, ta đây còn không phải sẽ bị trả thù hay sao.

"
Phu lang kia xì một tiếng cười nói: "Ngươi bị choáng váng sao, người kia chính là cử nhân lão gia, sao lại muốn một ca nhi đã tổn hại thanh danh chứ, ngươi cứ chờ xem, Trịnh Tú kia sẽ phải nếm mùi đau khổ thôi.

Nếu là hắn vẫn luôn tránh ở bên ngoài, chúng ta lại không thể làm gì hắn, không biết chừng sẽ luôn quấn lấy chúng ta không buông.

"
"Ha ha, vẫn là ngươi thông minh, đi, trở về để tướng công thương ngươi.

"
"Đáng ghét.

"
Trịnh Tú sau khi trở về, nghĩ tới lời phu lang của Trương Khoa nói, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Sau khi xác định lý do mình nghĩ ra không có gì sơ hở, hắn liền hỏi thăm đường đi đến nhà của Lưu Triển Tu.

Tào Thanh cùng La Vân đang ở sân giúp đỡ trang trí tân phòng.

Trịnh Tú đến cửa liền thấy một mảnh đỏ rực.

Lưu Triển Tu đang từ bên nhà Quý Anh trở về, nghĩ xem còn sót thứ gì không, đến cửa nhà mình lại thấy ngoài ý muốn xuất hiện một người.


Cẩm ca nhi đang đi khám bệnh cho người ta, Bối Bối liền được Lưu Triển Tu ôm.

Trịnh Tú cũng thấy Lưu Triển Tu, vẻ mặt thâm tình tiến lên đón: "Triển lang.

" ánh mắt hắn tha thiết nhìn Lưu Triển Tu, nhìn như lã chã chực khóc.

"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Lưu Triển Tu thực kỳ quái là đối phương như thế nào còn có dũng khí xuất hiện.

"Triển lang, ta là ca nhi được ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ta không ở nơi này còn ở nơi nào?" Nói xong muốn tiến lên lôi kéo quần áo y, Lưu Triển Tu liền vội tránh đi.

Bên trong Tào Thanh cùng La Vân cũng nghe thấy động tĩnh, liền ra tới.

Lưu Triển Tu cười như không cười nhìn chằm chằm Trịnh Tú, khiến hắn không nhịn được bất an trong lòng.

"Triển lang, ngươi vì sao lại nhìn ta như vậy?"
"Xem ngươi da mặt có bao nhiêu dày, bỏ chồng bỏ con, trộm tiền bạc chạy, hiện tại còn dám trở về?"
Trịnh Tú tựa hồ biết Lưu Triển Tu sẽ nói như vậy: "Triển lang, ngươi phải tin tưởng ta, ta là có nỗi khổ bất đắc dĩ, khi đó ta bị bệnh nặng, ngươi lại sức khỏe không tốt, ta sợ khiến bệnh tình của ngươi tăng thêm, lúc này mới mang theo tiền đi ra ngoài chữa bệnh.


"
Trịnh Tú cắn chặt răng nói: "Ta cũng không muốn đi, ta luyến tiếc Bối Bối, hắn còn nhỏ như vậy, không có a phụ làm sao được, cho nên ta vừa chữa khỏi bệnh kiền trở lại, bệnh của ngươi giờ cũng đã tốt, người một nhà chúng ta giờ đây có thể khoái hoạt vui vẻ cùng nhau sinh hoạt a.

"
Nhìn Bối Bối trong lòng Lưu Triển Tu, hắn duỗi tay muốn ôm nhóc: "Bối Bối, ta là a phụ của con, ta là a phụ của con a, hài tử tử đáng thương của ta, ô ô ô,!.

" nói xong, liền che miệng khóc đến rối tinh rối mù.

Bối Bối đối với Trịnh Tú hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, thấy một người xa lạ duỗi tay tới muốn ôm nhóc, vội hướng vào trong lồng ngực phụ thân trốn.

Tào Thanh cùng La Vân liếc nhìn nhau, người này phải ngu ngốc như thế nào mới nghĩ ra được cái cớ như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận