Lưu Triển Tu không có hứng thú nghe hắn bịa chuyện, đây là coi y như đồ ngốc sao.
"Trịnh Tú, sau khi ngươi từ Lưu phủ chạy trốn, liền gặp gỡ Trương Khoa người tự xưng là thiếu gia nhà giàu, còn bị hắn lừa hết số bạc ngươi lấy được từ Lưu phủ, vốn dĩ ta nghĩ ngươi là a phụ của Bối Bối, lại cũng đã nhận được giáo huấn, liền không tính toán truy cứu chuyện ngươi làm, không nghĩ tới ngươi thế nhưng tự mình tìm tới cửa, vậy không trách được ta."
Trịnh Tú nghe được lời Lưu Triển Tu nói, hoàn toàn đứng ngốc tại chỗ.
Hắn không nghĩ tới Lưu Triển Tu đã bết hết mọi chuyện.
Đã quên phải diễn kịch, mê man hỏi: "Ngươi đều đã biết?"
Lưu Triển Tu lười để ý hắn: "Ngươi cùng ta không có cảm tình, ta không trách ngươi, nhưng ngươi đến ngay cả Bối Bối cũng không màng, làm ra chuyện như vậy, cũng may Bối Bối còn nhỏ, hắn cũng không cần người a phụ như ngươi."
"La huynh, làm phiền ngươi đưa hắn lên quan phủ.
Đây là hưu thư ta viết sẵn, cùng nhau trình lên cho Huyện thái gia, chuyện của hắn cùng Trương Khoa, chỉ cần tra một chút là rõ.
Tin tưởng Huyện thái gia sẽ xử lý công bằng."
La Vân nhìn Tào Thanh, thấy hắn gật gật đầu, liền lôi kéo Trịnh Tú đang đứng ngốc ra lên xe ngựa.
Trịnh Tú bị ném vào trong xe mới phản ứng lại, khóc ròng nói: "Triển lang, ta sai rồi, ta đây liền đi, về sau sẽ không dám làm phiền ngươi nữa, cầu ngươi đừng đưa ta lên quan phủ, cầu ngươi....."
La Vân cảm thấy phiền, trực tiếp lấy vải nhét vào miệng hắn, khiến hắn chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
Rốt cuộc cũng thanh tịnh, La Vân nhẹ nhàng thở ra, đánh xe ngựa chạy như bay theo hướng huyện thành mà đi.
Bởi vì Lưu Triển Tu ra tay nhanh chóng, chuyện này cũng không có truyền đi trong thôn Liễu Nguyệt.
Đến chạng vạng khi Dương Cẩm trở về, La Vân đã sớm từ trong huyện trở lại.
Huyện thái gia lập án, lại cho người đi điều tra một phen, chứng cứ vô cùng xác thực.
Liền xử tội Trịnh Tú, phán hắn đi biên quan khai hoang trồng trọt, vĩnh viễn không được quay về Trung Nguyên.
Sau đó Trịnh Tú bởi vì không cam lòng, lại khai ra chuyện Trương Khoa lừa gạt tiền bạc, hai người ở trên công đường cãi cọ không thôi, La Vân thấy vậy liền không có ở lại nữa.
Sau khi Dương Cẩm trở về, Lưu Triển Tu tinh tế đem sự tình trải qua nói lại toàn bộ cho hắn.
"Hắn như thế nào còn dám quay lại?" Đây là chuyện Dương Cẩm nghĩ mãi không ra, người bình thường không phải sẽ trốn đi thật xa sao?
Nói đến đây, không đợi Lưu Triển Tu đáp lời, Tào Thanh liền đáp: "Trịnh Tú kia nói chính mình sinh bệnh, hắn là mang theo tiền tài đi ra ngoài chữa bệnh."
Dương Cẩm nghe được mà trợn mắt há mồm, Trịnh Tú vẫn luôn ở trấn trên, chuyện của hắn chỉ cần hơi nghe ngóng liền biết.
Đây là có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể nghĩ ra lý do này?
Sau đó lại lo lắng, chỉ số thông minh của Bối Bối sẽ không chịu ảnh hướng đi?
"Tiểu Cẩm, chuyện này ta đã giải quyết, đệ không cần lo lắng." Lưu Triển Tu lập tức nói.
Dương Cẩm nhìn y một cái, ý vị không rõ ừ một tiếng.
Lưu Triển Tu trong lòng rối rắm, không biết tiếng ừ này là có ý tứ gì.
Ngại đám Tào Thanh còn ở đây, hắn không thể hỏi rõ ràng, chỉ đành phải nhẫn nại.
Đường Tử Thư chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài một ngày, sau khi trở về nghe được chuyện này, thể hiện rõ tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội xem náo nhiệt.
Nhìn thấy khuôn mặt trầm lại của Lưu Triển Tu, vội vàng nói: "Không phải, ý của ta là, ta tiếc nuối vì không có mặt ở đây để giúp ngươi a."
Nếu như trên mặt hắn, vẻ mặt đáng tiếc vì không được xem náo nhiệt ít đi một chút, thì tính chân thật khả năng sẽ cao hơn nhiều.
Đuổi đi đám người vướng víu, Lưu Triển Tu ngồi vào đối diện Dương Cẩm, bình tĩnh nhìn hắn: "Tiểu Cẩm, đệ không cao hứng?"
Dương Cẩm nhìn ánh mắt thấp thỏm của y, nở nụ cười: "Huynh chỗ nào nhìn ra ta không cao hứng?"
"Vậy đệ vừa rồi vì sao vẫn không nói chuyện, ta còn tưởng rằng đệ đối chuyện này có ý kiến."