Dương Cẩm lắc lắc đầu: "Không có, chuyện này huynh xử lý rất tốt, ta chỉ là suy nghĩ Bối Bối có một a phụ trí tuệ thiểu năng như vậy.
Về sau hắn sẽ không bị ảnh hưởng đi?"
Lưu Triển Tu nghe hắn nói xong lý do, sắc mặt cổ quái nhìn hắn, sau đó cất tiếng cười to.
Dương Cẩm cho y một quyền: "Có cái gì mà buồn cười?"
Lưu Triển Tu cố gắng nín cười nói: "Không có, không có, không nghĩ tới đệ lo lắng vấn đề này, yên tâm đi, hắn có một người cha thông minh như ta, lại có a phụ thông minh như đệ, Bối Bối về sau khẳng định sẽ rất tốt."
Dương Cẩm nghe vậy cũng cười, hắn đây tự dưng lại suy nghĩ lung tung rối loại cái gì.
Lưu Triển Tu cười trong chốc lát, kéo Dương Cẩm ôm vào trong ngực, tại môi hắn hôn một cái: "Cẩm ca nhi, đệ thật là đồ ngốc."
Ngốc đến mức đối phụ tử bọn họ đào tim đào phổi.
Dương Cẩm tựa đầu vào trên vai Lưu Triển Tu, hắn chính là người như vậy, thích một người tự nhiên sẽ dùng hết toàn lực đi thích người đó, nhưng nếu tình cảm phó thác sai người, hắn sẽ không chút do dự thu hồi.
"Ta là ngốc tử, nhưng nếu huynh dám làm chuyện có lỗi với tên ngốc này, huynh sẽ biết hậu quả đó."
Lưu Triển Tu nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Cẩm: "Sẽ không, ta sẽ mãi coi đệ là trân bảo."
Dương Cẩm không nói chuyện nữa, lẳng lặng dựa vào lòng y cảm thụ sự yên bình khó có được này.
Hai người cứ như vậy yên lặng ôm nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Phía ngoài phòng Đường Tử Thư bưng một chén ngó sen dầm đường, vừa ăn vừa nói với La Vân bên cạnh: "Ta nói này hồ lô, chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng không nói cho ta biết một tiếng, thật là không có nghĩa khí."
La Vân đứng một bên không để ý tới hắn.
Đường Tử Thư lại ăn một miếng ngó sen, thở dài nói: "Ai, nhân sinh của ta thì phải ngồi tại đây ăn bát ngó sen nho nhỏ, còn cái tên Lưu Triển Tu, có hài tử đáng yêu, lại cưới được ca nhi lợi hại như vậy, quả thực là không cho người ta sống a.
Thật vất vả có thể xem được một hồi náo nhiệt của hắn, thế nhưng cứ như vậy bỏ lỡ."
La Vân nói một câu: "Ngươi nếu không sợ bị đuổi về nhà, liền cứ nói tiếp đi." Một câu nói khiến Đường Tử Thư phải câm nín, lẩm bẩm lầm bầm nói Lưu Triển Tu là Chu Bái Bì (1).
(1): Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc.
Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.
“bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Tào Thanh ở một bên nhìn La Vân và Đường Tử Thư đấu võ mồm, trên mặt mang theo mỉm cười.
La Vân vẫn luôn đi theo chính mình, cũng là người mình tín nhiệm nhất.
Tuy rằng hắn vẫn luôn trầm mặc, nhưng Tào Thanh biết La Vân ở chỗ này đã vui vẻ hơn trước đây rất nhiều.
Ngắm nhìn khung cảnh bình dị xung quanh, núi non xanh biếc, không bao giờ phải suy nghĩ đến thị phi trong nhà, không cần ở chiến trường chém giết, Tào Thanh cảm thấy giờ phút này gánh nặng trong lòng hắn bỗng dưng buông xuống, trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Rất nhanh liền đến ngày thành thân của Lưu Triển Tu và Dương Cẩm.
Vì đã có kinh nghiệm tổ chức lễ đính thân trước đó, nên lễ thành thân mọi người cũng thong dong hơn rất nhiều.
Dương Cẩm ngồi trong phòng, mặc hỉ phục màu đỏ thẫm.
Một đống người vây xung quanh.
"Ai nha, Cẩm ca nhi của chúng ta lớn lên thật anh tuấn, Lưu cử nhân đúng là có phúc khí." Mọi người liên sôi nổi phụ họa.
Quý Anh lôi kéo Dương Cẩm cẩn thận kiểm tra, thấy mọi thứ đều thỏa đáng mới yên lòng.
"Cẩm ca nhi, gả chồng về sau cũng không thể tùy hứng giống như lúc ở nhà nữa, con phải giúp chồng dạy con thật tốt, con hiểu không?"