Xuyên Qua Chi Phu Phu


Trên đường trở về mọi người đều nghị luận sôi nổi: "Cẩm ca nhi này thật đúng là khổ tận cam lai, lúc trước kia nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc, nào ai biết hắn còn có được như ngày hôm nay."
"Ai nói không phải đâu, cuộc sống của Quý Anh cũng ngày càng tốt lên."
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, lại có người người tiếc nuối ca nhi nhà mình không có được nhân duyên tốt như vậy.
Quan lão nhị cũng đi uống rượu, hắn nghĩ tới Dương Ngọc còn đang ở nhà, cố ý mang theo đồ ăn trở về.
"Ngọc ca nhi, mau dậy đi, ngươi không biết hôn lễ hôm nay có bao nhiêu long trọng đâu, chỗ pháo kia nổ đến cả thôn đều nghe thấy, còn có đồ ăn này, ta còn chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy đâu, ngươi xem đây là ta cố ý mang về cho ngươi.

Ngươi mau dậy nếm thử đi."
Dương Ngọc nắm ở trên giường không chút phản ứng.

Quan lão nhị đi đến đầu giường: "Ngọc ca nhi, mau dậy đi, ngươi nếm thử đồ ăn này xem, thực sự là ăn rất ngon đó." Nói xong liên kéo tay Dương Ngọc.
Dương Ngọc lại đột nhiên vung tay đem toàn bộ đồ ăn hất lên người Quan lão nhị: "Ăn cái rắm a, đồ vô dụng, chỉ có chút đồ như vậy đã mua chuộc được ngươi rồi hả?"

Quan lão nhị cũng nổi giận, hắn vốn dĩ cũng không phải người có tính tình tốt, chẳng qua là do hắn thích Dương Ngọc, lại đang có hài tử, hắn mới hết lần này đến lần khác nhường nhịn.

Chính là Dương Ngọc luôn cố tình khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.
"Đồ chết tiệt, ngươi nói cái gì đó?"
Dương Ngọc cũng bị hắn sinh khí làm cho sợ hãi, nhưng do trước đây vẫn luôn làm như vậy trước mặt Quan lão nhị cũng không thấy hắn phát hỏa bao giờ.

Liền gân cổ lại nói: "Ta có nói sai sao, ngươi chính là kẻ vô dụng, lễ thành thân của người ta làm được long trọng như vậy, ngươi thì sao, ngươi cho ta được cái gì? Ta nói cho ngươi biết, Quan lão nhị, nếu lúc trước không phải do ngươi thiết kế hãm hại ta, ta sẽ gả cho ngươi sao, ngươi ở đó mà ôm mộng đi."
Bang một tiếng, Quan lão nhị tát một cái khiến Dương Ngọc ngã nhào trên mặt đất.
"Hừ, ngươi hiện tại đã gả cho ta thì chính là người của ta, ta dù có vô dụng như thế nào cũng đủ sức thu thập ngươi, lại để ta nghe thấy những lời này nữa, đừng có trách ta khiến ngươi nếm mùi đau khổ."
Nói xong, Quan lão nhị cũng mặc kệ Dương Ngọc còn đang nằm trên mặt đất, hầm hừ ra khỏi nhà.
Dương Ngọc bụm mặt, hắn bị Quan lão nhị bạt tai ngã ngồi dưới đất đến ngây ngốc không có phản ứng.


Một lát sau tỉnh táo lại, hắn thế nhưng bị Quan lão nhị đánh? Cái tên vô dụng kia vậy mà dám đánh mình?
Nghĩ đến khuôn mặt tràn ngập tức giận của Quan lão nhị, rốt cuộc cũng không có dũng khí lại nháo một lần nữa.
-------------
Bên này thật vất vả tiễn vị khách nhân cuối cùng, Lưu Triển Tu bước đi nhẹ nhàng đẩy cửa hỉ phòng ra, thấy Dương Cẩm đang ngồi bên cạnh bàn ăn cơm.
"Tiểu Cẩm, đệ đói bụng không?"
"Ta hôm nay một ngày cũng chưa được ăn cái gì, huynh nói xem có đói bụng hay không?"
Lưu Triển Tu vừa nghe, đau lòng không thôi, vội vàng ngồi xuống hỗ trợ gắp đồ ăn cho hắn.

Dương Cẩm biết y một ngày nay ở bên ngoài đón khách, khẳng định cũng rất mệt, liền múc cho y một chén canh: "Huynh cũng ăn chút đi, hôm nay cũng đã vất vả cả ngày rồi."
Lưu Triển Tu rất nghe lời đem canh uống hết, một chén canh nóng vừa xuống bụng, quả nhiên cả người thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hai người vừa ăn xong cơm, rửa mặt qua liền đến thời điểm quan trọng của đêm nay.
Dương Cẩm cũng không phải kiểu người hay ngượng ngùng xoắn xuýt gì, hắn thích Lưu Triển Tu, tự nhiên là biết hai người sẽ đi đến một bước này.

Lưu Triển Tu ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Cẩm, bị ánh mắt chăm chú nhìn như vậy, Dương Cẩm cảm thấy mắt hắn đều nóng đến đỏ bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận