Có lẽ nhờ sự trấn an của Quý Anh, tiếng khóc cảu hài tử cũng từ từ nhỏ lại.
Quý Anh nói với Lưu Triển Tu: "Thời điểm ngươi ôm đứa nhỏ không được dùng lực quá lớn, làm vậy sẽ khiến hài tử không được thoải mái, có thể là đang bị đói bụng nên mới khóc, nó đã ăn gì chưa?"Nam nhân nhíu lại mi: "Ta có cho nó ăn cháo bột, nhưng mà nó không chịu ăn, vẫn luôn khóc, a phụ nó không còn nữa, ta hiện tại mang theo hài tử nhưng cũng không rõ cần làm những gì."Dương Cẩm ở bên cạnh xuy một tiếng.Hài tử không khóc nữa, cái đầu nhỏ xoay chuyển khắp nơi nhìn ngó, đến khi nhìn thấy Dương Cẩm thì ánh mắt liền sáng lên kêu: "A....a...." còn vươn hai cánh tay nhỏ ra.Đây là mong muốn được ôm? Người luôn luôn lạnh lùng như Dương Cẩm cũng chống cự không được sự đáng yêu này, đem tiểu hài tử nhận lấy.
Hài tử nằm trong lồng ngực của Dương Cẩm, lại hướng lên mặt Dương Cẩm hôn một cái khiến mặt hắn dính đầy nước miếng.
Dương Cẩm dựa theo những điều cần chú ý khi ôm hài tử đã học được ở thế giới trước nhẹ nhàng vỗ.
Có thể là cảm thấy thoải mái, hài tử vui vẻ cười toe toét.Lưu Triển Tu nhìn thấy nhi tử chơi vui vẻ như vậy, mi tâm đang nhíu lại cũng giãn ra."Nó tên Lưu Giai, nhũ danh gọi Bối Bối, là một tiểu ca nhi." Dương Cẩm thấy trên cổ tay hài tử có một nốt chu sa màu đỏ tươi, cái này tượng trưng cho sự khác biệt giữa ca nhi và hán tử.Bối Bối giống con thỏ con ở trong lồng ngực Dương Cẩm nhích tới nhích lui, tay nhỏ không ngừng ở trước ngực Dương Cẩm sờ soạng, tựa như đã tìm được thứ mình mong muốn, hướng miệng nhỏ tới cách một lớp quần áo mút vào.Dương Cẩm cảm thấy hơi đau, vội đem tiểu hài tử nhấc lên: "Uy, tiểu hỗn đản, làm gì đây." Bối Bối tựa hồ cảm thấy thú vị, nhìn Dương Cẩm ha ha cười.Lưu Triển Tu cũng thấy được cảnh này, hắn vội vàng đem nhi tử ôm lại bên người, không ngừng nói xin lỗi, nhưng Dương Cẩm từ trong ánh mắt vẫn nhìn ra hắn đang không nhịn được ý cười.Dương Cẩm cảm thấy bực bội, nhìn hành động cùng lời xin lỗi của Lưu Triển Tu một chút thành ý cũng đều không có.Bối Bối được ôm trở lại trong ngực Lưu Triển Tu lại ô ô khóc lên, tiếp tục duỗi hai móng vuốt nhỏ ra, trong mắt mang theo chờ đợi nhìn Dương Cẩm."Nó khẳng định là đang đói bụng, nhà của ngươi có cái gì ăn được không? Nhà chúng ta không có thứ gì dành cho tiểu hài tử."Quý Anh nhìn hài tử khóc đến đáng thương, cũng muốn tìm chút gì đó cho nó ăn, nhưng thực sự không có biện pháp, đành phải nhìn về phía Lưu Triển Tu.Lưu Triển Tu ôn hòa cười: "Nhà ta còn có đồ ăn mua được ở trên trấn, nhưng mà ta cũng không biết hài tử muốn ăn cái gì, cho nên đành làm phiền tiểu ca nhi giúp đỡ một phen."Dương Cẩm thấy hài tử đáng thương như vậy, liền đem hài tử ôm lấy, hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Đi thôi."Tới nhà của Lưu Triển Tu, mới phát hiện ra phía bên trong gian nhà tốt hơn nhiều so với bên ngoài, nhà ở đã được dọn dẹp đơn giản, vừa vào đến phòng bếp, quả nhiên thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mì, gạo hay rau dưa đều có đủ.
Dương Cẩm bảo Lưu Triển Tu nhóm lửa lên để hắn nấu canh trứng cho Bối Bối.
Nhưng Lưu Triển Tu nhóm bếp đến nỗi mặt bị hun cho chảy cả nước mắt, sặc khói ho đến mặt mũi đỏ bừng mà lửa vẫn không lên.
Dương Cẩm nhìn thấy hắn như vậy đành tự mình động thủ, Lưu Triển Tu nhìn động tác thành thục của hắn, há miệng, giống như suy xét thật lâu rốt cuộc mới nói: "Ngươi có thể cũng giúp ta nấu chút đồ ăn có được hay không?"Dương Cẩm nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ta giống hạ nhân của ngươi?"Lưu Triển Tu vội nói: "Không, ngươi sao lại nghĩ như vậy, do ta không biết cách nhóm lửa, hôm nay có mua chút cháo loãng ở trên trấn làm bữa ăn cho ta cùng Bối Bối, nhưng hiện tại cháo đều đã lạnh.""Ngươi đúng là một đại thiếu gia a, đến bữa ăn cho mình cũng lo không nổi, thật không có tiền đồ." Dương Cẩm đánh giá hắn một vòng: "Ngươi biết viết chữ đi?""Biết!"Ngay sau đó một bảng chữ dùng để đi hành nghề khắp hang cùng ngõ hẻm liền xuất hiện với nội dung "Dương bán tiên, tái thần tiên." Dương Cẩm còn cố ý nói Lưu Triển Tu dùng mực đỏ viết ra, đắc ý, đây là chuẩn bị cho việc trở thành thầy lang ở cổ đại a.Dương Cẩm làm một chén mì coi như thù lao trả cho Lưu Triển Tu, nói đến Dương Cẩm thì nghề nghiệp chính là bác sĩ, còn nấu ăn là sở thích của hắn, kỳ thật tài nghệ nấu ăn của hắn cũng không hề thua kém so với y thuật chút nào.Hắn đem mì thả vào nồi bỏ thêm gia vị, kèm theo chút rau xanh, bên trên bát mì đặt một quả trứng đã được chiên vàng óng vô cùng bắt mắt.
Đối với Lưu Triển Tu từ khi sinh ra vốn thân thể đã yếu ớt, nên việc ăn cơm với hắn chỉ là làm theo phép, không nghĩ tới chén mì này lại khiến cho hắn sinh ra cảm giác thèm ăn, mà sau khi được ăn qua chén mì, hắn quyết định phải thường xuyên tới cọ cơm nhà tiểu ca nhi đối diện a..