Chính điện Dao Hoa cung.
Triệu Hiền phi vừa mới dùng bữa sáng, đưa tay tiếp nhận nước trà mà Băng Xảo đưa tới, đoan trang tao nhã súc miệng, lại tiếp nhận khăn tay Thục Cẩm đưa lên, nhẹ nhàng mím môi, mở miệng hỏi: "Sáng nay Hạ thừa vi cùng Vân vũ quyên đã vào cung chưa? "
Băng Xảo cung kính nhẹ nhàng đáp lại: "Hồi bẩm nương nương, bọn họ đã vào cung, theo phân phó trước đó của nương nương, an bài ở hậu điện Dao Hoa cung, chỉ là vẻ mặt Hạ thừa vi lại không tình nguyện, còn ồn ào muốn ở tiền điện, cũng không biết nhìn lại mình, nếu nàng không phải là thứ muội của Hoàng Hậu, ai sẽ để ý tới từ thất phẩm thừa vi như nàng.
"
Giọng điệu Băng Xảo mang theo sự khinh bỉ và bất mãn với Hạ thừa vi.
"Không cần để ý tới nàng, để cho nàng nháo là được, tốt nhất là nháo lúc chưa thị tẩm, làm cho Hoàng Thượng chán ghét mới tốt." Hiền phi lạnh lùng nói, thanh âm lạnh như băng.
"Đỡ cho bản cung phải tự mình ra tay."
Băng Xảo đối với việc Hạ thừa vi được an bài ở Dao Hoa cung có rất nhiều nghi hoặc.
"Không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, biết rõ nương nương ngài cùng Hoàng Hậu xưa nay đã không hợp lại còn an bài Hạ thừa vi ở Dao Hoa cung, đây không phải là cố ý muốn gây khó khăn cho nương nương sao?"
Băng Xảo là tâm phúc* của Triệu Hiền phi, cũng là cô cô chưởng sự trong cung Hiền phi, nói chuyện cũng ít cố kỵ hơn.
*tâm phúc: người rất thân, có thể tin cậy
Khi Triệu Hiền phi còn là cô nương ở Triệu gia, Băng Xảo chính là nha hoàn bên người, một đường cùng Hiền phi từ lương đệ ở Đông cung Thái tử đến Triệu Hiền phi trong hậu cung của Hoàng đế, tình cảm tất nhiên không phải người bên ngoài có thể so sánh.
"Cũng bởi vì biết bổn cung cùng Hoàng Hậu xưa nay có hiềm khích, Hoàng Thượng mới an bài Hạ thừa vi vào trong Dao Hoa cung, đặt ở dưới mí mắt bản cung.
Hạ gia không phải là muốn chờ Hạ thừa vi có thể sinh được hoàng tử, sau đó ôm đến nuôi dưới gối Hạ thị làm con trai trưởng à? Cũng không nhìn Hoàng Thượng có đáp ứng hay không, hừ, ngu xuẩn."
Trong lời nói có ý tứ trào phúng rõ ràng, cũng chỉ có Hạ thị còn đang mơ mộng ở Phượng Nghi cung, không biết Hoàng Thượng đã sớm chán ghét nữ nhân Hạ gia.
Hiền phi tiếp tục chậm rãi giải thích cùng Băng Xảo, "Hoàng Thượng sẽ không để Hạ gia sinh ra một hoàng tử nữa, cho dù Hoàng Hậu thành công cho Hạ thừa vi vào hậu cung thì như thế nào.
Trước kia Hoàng Thượng nể mặt Nhị hoàng tử, đối với việc Hoàng Hậu làm còn nhường nhịn nhiều lần, từ sau khi Nhị hoàng tử đi, Hoàng Thượng đã không thể nhịn Hoàng Hậu được nữa rồi."
Băng Xảo nghe Hiền phi giải thích, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ*, "Trách không được Hoàng Thượng lại đem Hạ thừa vi phân đến chỗ chúng ta, thì ra còn có tầng thâm ý này."
*bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu
Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hộ giáp vàng chạm khắc lam bảo thạch trong tay, tư thái ưu nhã mỹ lệ nói không nên lời.
"Bằng không ngươi nghĩ Thượng Cung cục ai có gan lớn như vậy, đem Hạ thừa vi phân đến chỗ bổn cung." Hiền phi nhíu mày.
"Hoàng Thượng đã mất kiên nhẫn với Hoàng Hậu, chỉ cần chúng ta lại ở sau lưng nhẹ nhàng thúc đẩy, Hoàng Thượng sẽ hoàn toàn chán ghét nàng ta.
Bổn cung muốn làm cho tiện nhân Hạ thị kia hoàn toàn không xoay người được."
Hiền phi nghiến răng nghiến lợi nắm chặt khăn lụa, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, có thể thấy được nàng cực kỳ hận Hạ Hoàng Hậu.
Băng Xảo vội vàng đi tới vuốt lưng Hiền phi, trong miệng vừa an ủi, một bên thì tự trách: "Nương nương ngàn vạn lần không nên tức giận hại thân, đều trách nô tỳ nhắc tới chuyện này, chọc nương nương động khí như vậy."
Hiền phi chậm rãi bình phục tâm trạng một chút, nhẹ nhàng khoát tay áo với Băng Xảo: "Cái này không trách ngươi, là bổn cung vẫn nghĩ không thông mà thôi."
Quay đầu lại nhớ tới chuyện gì đó, liền hỏi: "Vân vũ quyên kia ngươi đã gặp qua chưa?"
"Sáng nay thật ra Vân vũ quyên đã tới chính điện một lần, nói là đến bái kiến nương nương, khi đó nương nương còn chưa trang điểm, nô tỳ liền ngăn lại, bảo nàng lát nữa hãy đến.
Nàng ta nhìn nhan sắc cũng không tệ, dung mạo diễm lệ, sáng lạn lại không phô trương, nương nương có muốn gặp không? "
"Tất nhiên là phải gặp nàng rồi, bổn cung còn trông cậy vào nàng có thể làm cho Hoàng Thượng tới Dao Hoa cung nhiều hơn vài lần, không ngờ bổn cung cũng có một ngày cần người mới để cố sủng*."
*cố sủng: củng cố sự sủng ái
Vẻ mặt cô đơn nói không nên lời.
Nghĩ đến số lần Hoàng đế đến Dao Hoa cung ngày càng giảm bớt, trong lòng Hiền phi vô cùng thê lương, hồng nhan vị lão ân tiên đoạn*, vô tình nhất là gia đình đế vương, miêu tả chính xác nhất những phi tử không được sủng ái trong hậu cung, không nghĩ tới ngày này lại đến với nàng sớm như vậy.
*Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn (紅顏未老恩先斷) trích "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị: Hồng nhan chưa già mà ân vua đã tuyệt
......
Tiêu Uyển Từ đợi bọn hạ nhân giới thiệu xong, liền để Thu Quả làm đại cung nữ bên người.
Theo phân vị, nàng sẽ có hai đại cung nữ thiếp thân, tính cả Tế Vũ nữa thì vừa đủ hai người.
Sở dĩ chọn Thu Quả là bởi vì nàng từng hầu hạ bên cạnh Lý thái phi, biết rõ các loại quy củ lễ nghi trong cung, đây cũng là thứ hiện tại nàng và Tế Vũ thiếu sót, có Thu Quả bên cạnh nhắc nhở tất nhiên sẽ ít đi đường vòng.
Còn một nguyên nhân khác là Thu cô cô dạy quy củ lễ nghi ở Tiêu phủ, chính là chưởng sự cô cô bên cạnh Lý thái phi, nàng có thể nhờ người trong nhà hỏi thăm chi tiết về Thu Quả.
Thu Quả là cung nữ thiếp thân bên cạnh thái phi của tiên đế, có lẽ không liên quan gì đến phi tần trong hậu cung Vĩnh Xương Đế, tỷ lệ là tai mắt của các phi tần khác sẽ ít đi rất nhiều.
Ba cung nữ còn lại trở thành cung nữ nhị đẳng bên cạnh nàng.
Ở hậu cung, làm cung nữ nhị đẳng cho phi tần Hoàng đế còn tốt hơn nhiều so với làm cung nữ mạt đẳng.
Vì vậy trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, sợ thường tại tiểu chủ chướng mắt mình, bị trả về Thượng Cung cục, sau đó lại về chỗ ban đầu làm việc.
Tiêu Uyển Từ không quen có thái giám hầu hạ, nên nàng chọn Tiểu Ngũ Tử làm lãnh đạo những thái giám còn lại, vì Tiểu Ngũ Tử trước kia là người cũ trong Ngọc Phù cung, nếu Tiểu Ngũ Tử là tai mắt của ai đó, có lẽ đã sớm tìm cách chuyển đến cung khác rồi.
Vì hắn chịu đựng được sự cô đơn, nên tỷ lệ là người của các phi tần khác càng ít hơn nữa.
Lại bổ nhiệm Tiểu Đức Tử làm phụ tá cho Tiểu Ngũ Tử, nàng không cần biết Tiểu Ngũ Tử quản lý những tiểu thái giám khác như thế nào, nhưng việc nàng giao phó nhất định phải làm được, hai người tự trông coi hạ nhân cho tốt, nếu có sơ suất nàng cũng chỉ tìm hai người bọn họ.
Hơn nữa, có chuyện gì xảy ra nhất định phải báo cho nàng trước tiên.
Cao Hỉ, chưởng sự công công của Ngọc Phù cung cũng không phải là thủ hạ của nàng, người ta là thái giám có phẩm cấp, không thuộc quyền của nàng và Thẩm tuyển thị.
Tiêu Uyển Từ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhìn những cung nhân sau này hầu hạ nàng.
Trong lòng cười lạnh, không biết trong số bọn họ có bao nhiêu người là quân cờ của phi tần khác, nếu để nàng phát hiện thì tuyệt đối sẽ không nương tay, trong hậu cung này, khoan dung với người khác chính là tàn nhẫn với mình.
Thấy Tiêu Uyển Từ chậm chạp không mở miệng, mọi người trong lòng nơm nớp lo sợ, không biết vị chủ tử mới này định ra oai phủ đầu như thế nào.
Đang là đầu hạ, những nô tài nhát gan trên đầu đã đổ mồ hôi nhưng cũng không dám lau, tùy ý để mồ hôi rơi xuống trên phiến đá xanh trong điện.
Đây thật ra là một loại tâm lý ám chỉ mà Tiêu Uyển Từ nhìn thấy trên một quyển tạp thư* ở kiếp trước, cũng không biết có tác dụng không.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Tiêu Uyển Từ mới lạnh lùng mở miệng: "Hầu hạ ở chỗ ta, quan trọng nhất là lòng trung thành, ta ghét nhất những nô tài phản bội chủ tử.
Nếu ai làm chuyện có lỗi với Cẩm Hoa điện, ta vừa mới vào cung, không thể thu thập được chủ tử sau lưng ngươi, nhưng đối phó với nô tài như các ngươi thì vẫn có thể làm được."
*tạp thư (杂书): sách vở không liên quan trực tiếp đến chuyên ngành
Biết đây là chủ tử mới đến lập uy trước mặt mọi người, bọn họ liền vội vàng quỳ xuống hô to: "Nô tỳ (nô tài) không dám."
"Có dám hay không không phải chỉ nói ngoài miệng, ta cũng chán ghét nô tài nói luyên thuyên bên ngoài.
Nếu có ai phản bội chủ tử, hoặc ăn nói hàm hồ ở bên ngoài, Cung Chính Tư chính là nơi tốt nhất dành cho các ngươi.
"
Nghe thấy Cung Chính Tư, trong lòng mọi người liền sởn tóc gáy, chuyện xảy ra hai tháng trước vẫn còn in đậm trong đầu bọn họ, chỉ cần vào Cung Chính Tư, không chết thì cũng tàn phế, đó là nơi nô tài trong cung sợ nhất.
Làm lãnh đạo phải hiểu được ân uy tịnh thi*, Tiêu Uyển Từ vẫn biết điều đó.
*ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng (ân) huệ và (uy) nghiêm/ (uy) phong = vừa đấm vừa xoa.
Lại mở miệng an ủi nói, "Chỉ cần các ngươi làm tròn bổn phận, không phản bội Cẩm Hoa điện, tất nhiên ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi, đều đứng lên đi."
Mọi người chậm rãi đứng dậy, bỏ đi sự khinh miệt đối với vị tiểu chủ có khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao này.
Tiêu Uyển Từ nhẹ nhàng đứng dậy, tiếp tục phát biểu, cảm giác gương mặt của mình cũng rất nghiêm túc.
"Bổn tiểu chủ mới vào cung, có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, còn cần các ngươi tận tâm giúp đỡ, chỉ cần ta ở trong cung mọi việc thuận lợi, địa vị của hạ nhân các ngươi cũng tự nhiên là nước lên thuyền cao, nếu ta không tốt, các ngươi làm nô tài cũng không dễ dàng, phải không? "
Vừa rồi là lập uy, hiện tại lại là động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý*.
*động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý - Dùng tình động tâm, dùng lý động não (动之以情,晓之以理): là tục ngữ Trung Quốc, ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.
"Nô tỳ hiểu được, tiểu chủ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm giúp đỡ tiểu chủ." Thu Quả vội vàng biểu lộ lòng trung thành.
Thu Quả không hổ danh là người hầu hạ bên cạnh Lý thái phi, hiểu rất nhiều quy củ trong cung, biết mình một khi làm cung nữ thiếp thân của chủ tử thì chỉ có thể một lòng trung thành với vị chủ tử trước mặt, nếu chủ tử ngã xuống, cung nữ thiếp thân như nàng đi đến cung nào cũng không được trọng dụng.
Tình huống của nàng là bởi vì lúc trước hầu hạ phi tần tiên đế, mới may mắn có thể phân đến Cẩm Hoa điện Ngọc Phù cung hầu hạ tiểu chủ mới tới, một số tỷ muội tốt cùng cung với nàng đều bị phân đi làm tạp vụ, không nói đến việc chịu cực chịu khổ, bị ức hiếp, đôi khi lương tháng còn bị quản sự ma ma cắt xén, đây là điều hoàn toàn bình thường trong cung.
Chỉ là nàng không nghĩ tới mình có thể làm đại cung nữ bên cạnh tiểu chủ, cho nên nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội này, nổ lực để trở thành tâm phúc.
Những người khác cũng vội vàng theo sau biểu hiện trung thành.
Tiêu Uyển Từ thấy thời điểm răn dạy đã đủ rồi, cũng nên đến chút ngon ngọt, phân phó nói: "Tế Vũ, thưởng bạc đi."
Trước đó ở Tiêu phủ đã chuẩn bị rất nhiều hà bao để khen thưởng, coi như lễ gặp mặt.
Nghe thấy phân phó của tiểu thư, Tế Vũ phát cho mỗi cung nhân một hà bao, mỗi cái đều hai lượng bạc giống nhau.
Đám người không kìm được vui vẻ tiếp nhận hà bao, hai lượng bạc này gần như bằng hai tháng lương của bọn họ, tiền cho không sao lại không vui mừng, không phải tiểu chủ nào cũng hào phóng như vậy.
.