Mễ Lam nhìn Maxwell chằm chằm, trong lòng thầm nhủ, cô không ngờ người đàn ông này nhìn có vẻ u ám lại có trái tim bát quái như vậy.
Tại sao kinh nguyệt của mình cũng hỏi thăm vậy, lại yêu cầu cô đi khám bác sĩ nhiều lần.
Có lẽ đây là cách Maxwell bày tỏ sự quan tâm, ông ta có vẻ không phải là người giỏi biểu đạt.
Mễ Lam lại nghĩ đến ánh mắt là lạ của ông ta nhìn cô lúc trước, trong lòng bỗng nhiên run lên, chẳng lẽ ông ta...!yêu thầm cô sao?
Nghĩ đến đây, Mễ Lam quýnh.
Cô áy náy liếc nhìn Maxwell, trong lòng thầm nói: Xin lỗi, nhưng tôi không phải là thúc khống* (*người có tình yêu điên cuồng với mấy ông chú.)
Maxwell cảm thấy hơi khiếp sợ trước ánh mắt khó hiểu của Mễ Lam, quyết định không ở đây với cô nữa nên nói: "Nếu Mễ Lam tiểu thư không muốn thì thôi đi.
Tôi sẽ giúp cô từ chối lòng tốt của William tiên sinh."
Mễ Lam thở dài, cảm thấy Maxwell cũng không dễ dàng nên cô quyết định nhân tiện gặp William để hỏi chuyện Ado.
Hai ngày qua trông hắn có vẻ ỉu xìu, có thể hắn bị ốm, cô hy vọng William tiên sinh cũng nghiên cứu lĩnh vực thú y.
Nghĩ tới đây, Mễ Lam nói: "Không, không cần, tôi cùng anh ấy uống trà."
Nghe vậy, Ado vô cùng không vui giật giật lỗ tai, nhìn kìa, đuôi cáo lộ ra rồi phải không? Nếu muốn đi, tại sao lại giả vờ thận trọng ở đây? Ado cực kỳ khinh thường từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng vang nhỏ, điều này đã thu hút sự chú ý của Mễ Lam.
Ado mở to mắt, nhìn chằm chằm Mễ Lam và dùng đuôi vỗ mạnh vào đệm.
“Ado trông không được khỏe lắm, hai ngày nay anh ấy cư xử rất lạ.” Mễ Lam nói.
" Cô không cần lo lắng anh ấy, William tiên sinh mỗi lần tới anh ấy đều là bộ dáng như vậy, cho nên xin thứ lỗi cho tôi không tiếp, tôi sẽ truyền đạt ý của cho cho William tiên sinh." Maxwell nói.
“Được rồi, làm phiền ngài, tôi sẽ xuống ngay.” Mễ Lam nói.
Mễ Lam lật mở chiếc gương nhỏ mà Maxwell đưa cho, nhìn sơ qua vẻ ngoài của mình rồi cân nhắc có nên trang điểm lại rồi xuống không.
Đồ trang điểm nằm trong balo cô mang theo, nhưng kể từ khi đến đây cô đã không trang điểm.
Khi cô lấy mỹ phẩm ra, chuẩn bị trang điểm, cô cảm nhận được ánh mắt hằm hằm của Ado.
Mễ Lam không lý do rùng mình, cảm thấy có chút chột dạ khó hiểu.
Vì vậy, cô cất mỹ phẩm trở lại ba lô.
Khi cô nhìn Ado một lần nữa, cô thấy hắn thờ ơ nhìn đi chỗ khác, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của chính Mễ Lam.
Mễ Lam vẫy tay với Ado nói: "Ado, lại đây."
Ado lắc tai, giả vờ như không nghe thấy.
Mễ Lam biết hắn cố ý nên trêu hắn: “Ado đến hôn.” Nói xong, cô chu môi như muốn được hôn.
Ado nhìn đôi môi của Mễ Lam, trong lòng thiên nhân đang giao chiến.
Đi, bây giờ mình chuẩn bị vạch rõ ranh giới với cô ấy.
Nhưng không đi, cô gái này rất hiếm khi chủ động, nhìn cái miệng nhỏ đỏ mọng kia, giống như muốn cắn một miếng vậy.
Sao mình không tiến lên hôn một chút, dù sao hôn cũng không đại biểu cho cái gì, là cô ấy chủ động yêu cầu.
Ado đang định đứng dậy thì Mễ Lam nói: "Ai, không hôn cũng không sao, tôi xuống trước đi, để William tiên sinh đợi lâu không tốt." Nói xong , cô lộng lẫy quay người, không nhìn Ado đang tỏa ra khí vương bát khỏi phòng.
Ado bị bỏ lại một mình trong phòng mài răng ken két.
Mễ Lam ra vườn, vẫn trong giàn cây hóng mát kia, nhưng đối tượng lần này không phải Maxwell mà là William.
William vốn đang ngồi trên ghế, nhưng khi nhìn thấy Mễ Lam từ xa đi tới, anh ta liền đứng dậy kéo ghế cho cô.
Mễ Lam có chút không thích ứng ngồi xuống, sau đó nói: "Anh không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là người giúp việc ở đây."
William mỉm cười, rót cho cô một tách trà rồi nói: "Tôi còn tưởng Mễ Lam tiểu thư sẽ không nể mặt."
Mễ Lam đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng cười nói: "Thực ra, tôi đến chủ yếu là vì Maxwell tiên sinh quá nhiệt tình không thể từ chối.
Hơn nữa tôi cũng có vài chuyện muốn hỏi anh."
"Cô không cần phải từ chối hoàn toàn như vậy, ít nhất cô cũng nên giữ chút thể diện cho người đàn ông là tôi đây chứ? Mễ Lam tiểu thư không nghĩ người quá nhiệt tình thực sự là tôi mới đúng, phải không? Maxwell tiên sinh chỉ là một người đưa tin hộ tôi mà thôi." William có chút tự giễu nói.
Nghe anh ta nói như vậy, Mễ Lam không biết là William đang trêu mình hay nhạo báng mình, cúi đầu dùng thìa khuấy trà trong chén, lần này cẩn thận không phát ra tiếng.
Thấy cô không nói nữa, William chủ động khơi chủ đề nói: "Tôi không biết Mễ Lam tiểu thư muốn hỏi tôi điều gì? Chỉ cần tôi biết, tôi sẽ có rất nhiều điều để nói."
“À, thì ra là thế này, tôi đã từng nghe Maxwell nhắc đến anh, luôn nói anh là một người rất hiểu biết.” Mễ Lam chậm rãi nói: “Không biết anh có từng tham gia lĩnh vực thú y hay không?”
" Thú y?" William hơi nhướng mày, sau đó nhấp một ngụm trà nói: "Là Ado? Anh ấy xảy ra chuyện gì?" Nói xong lời này, ánh mắt liền liếc về phía gian phòng Ado ở.
Quả nhiên, Ado thực sự đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào anh ta.
Khóe môi anh ta không khỏi hơi nhếch lên, anh ta lại cầm chiếc cốc lên để che đi dáng vẻ cười trộm của mình.
“Gần đây Ado luôn cảm thấy buồn buồn, anh ấy có vẻ không thích anh cho lắm.” Mễ Lam kể cho William nghe về những bất thường của Ado trong hai ngày qua, từng cái một, sau đó hỏi: “Anh ấy có bị bệnh không? Thật ra thì… tôi sợ tôi sơ ý làm anh ấy bị thương, trước đó tôi có nhặt mấy cây nấm, cây nấm kia hình như bị phù thủy nguyền rủa, có ảnh hưởng đến Ado không?" Mễ Lam lại nói cho William nghe về cây nấm, sau đó hỏi: " Giữa hai việc đó có quan hệ sao?"
Nghe Mễ Lam nói xong, nụ cười của William càng đậm.
Anh ta nói: "Tôi đã nghe Maxwell tiên sinh nói về chuyện cây nấm.
Cô có thể yên tâm cô đã phát hiện ra nó kịp thời, vì vậy nấm không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào.
Tôi có thể đảm bảo với cô.
Về phần sự bất thường gần đây của Ado ...!" Lúc này, William cố ý kéo dài giọng nói, một lúc sau mới nói: "Chắc là phát tình đi.
Tôi, một giống đực, lại liều lĩnh xuất hiện trên lãnh thổ của anh ấy như thế này, anh ấy luôn không vui, đây là thiên tính của tất cả giống đực, cô không cần lo lắng, tôi đi rồi sẽ không sao."
Mễ Lam vừa nghe đến từ "phát tình" hai má lập tức nóng bừng.
Cô có chút bối rối, sợ William biết chuyện cô từng giao cấu với động vật, một tin tức chấn động như vậy cho dù là ở thời hiện đại cũng khó được đại chúng tiếp nhận chứ đừng nói là ở thời cổ đại lạc hậu như vậy.
William tinh ý nhận ra sự kỳ lạ của Mễ Lam, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ tên đó… thật xứng làm Adonis, hừ, anh ta thật sự rất nhanh.” Nghe William nói như vậy, Mễ Lam xấu hổ đến mức muốn để tìm một cái động chui vào.
William vội vàng nói: "Xem này, tôi thật đáng chết, tôi vậy mà làm cô khó chịu.
Tôi không có ác ý, xin hãy nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi." Nói xong, anh ta đứng dậy, cúi đầu trước Mễ Lam.
"Tôi chỉ là biết quá rõ người kia, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tôi."
Lời của tác giả:
Khí vương bát= bá đạo của vua, khí phách của vua.
.
.
Báo trước: Chương sau H, thứ nước canh trong veo này, không có kích tình a a a a a a a a a.