Xuyên Qua Cùng Dã Thú


  Ado dùng đầu lưỡi liếm lưng an ủi Mễ Lam, đồng thời dùng răng cắn nhẹ vào cổ cô khiến cô không dám động đậy.

Mễ Lam biết đây là một tư thế thụ tinh, nhưng cô sợ răng nanh của hắn, chỉ có thể lựa chọn khuất phục.

Mễ Lam cứ ngây ngốc giữ nguyên tư thế đó, nghĩ đến khả năng mang thai lai giữa người và thú.

Một lúc sau, cô cảm thấy cây gậy trong cơ thể mình dần dần cứng lại, Ado phía sau cô lại bắt đầu không đứng yên.

  "Ado! Anh quá túng dục, ra ngoài, nghe lời, nếu không tôi sẽ tức giận." Mễ Lam khiển trách Ado giống như mắng chó con, người đang nằm trên lưng cô.

Ado hoàn toàn phớt lờ cô, thậm chí còn tỏ ra phách lối hơn bắt đầu thúc gậy thịt lại cứng một lần nữa.

Mật dịch và tinh dịch bắn vào trong cơ thể Mễ Lam trước đó bị côn thịt của hắn mang ra ngoài, chất lỏng màu trắng đục bắn tung tóe khắp nơi theo chuyển động của hắn.

Một số còn trượt xuống đùi trong của Mễ Lam, rơi xuống thảm.

Ado cảm thấy lãng phí quá nhiều thì thật đáng tiếc nên hắn càng thêm bán mạng làm việc chăm chỉ hơn, để tiếp tế nhiều tinh dịch hơn cho cô.

  Mễ Lam bị Ado làm nghẹn ngào rên rỉ liên tục, cô chống hai tay xuống đất, bởi vì động tác của Ado quá thô bạo, quy đầu thô to của hắn mỗi lần đều có thể phá vỡ hoa kính mà đâm vào tử cung của cô.


Giao hợp thô bạo như vậy khiến Mễ Lam đau đớn, cơ thể cô bắt đầu nhích từng chút một, cố gắng để hắn không vào sâu như vậy.

Nhưng Ado đuổi theo cô không bỏ, vì vậy cả hai dần dần di chuyển từ mép đệm đến mép giường.

  Bây giờ đã là buổi chiều, trời vẫn sáng, rèm trong phòng cũng đã kéo lên.

Mỗi sáng, Mễ Lam sẽ mở rèm cửa để ánh nắng chiếu vào, Ado cũng thích nhắm mắt dưới ánh mặt trời.

Bây giờ Mễ Lam cũng ghét thói quen này của mình, Ado đẩy cơ thể trần truồng của cô đến trước cửa sổ, trong vườn có hai người làm vườn đang làm việc, thỉnh thoảng có một hai thị nữ hoặc thị vệ vội vàng đi qua, Mễ Lam rất lo lắng họ sẽ chú ý đến mình bên cửa sổ tầng ba.

  Ado biết lúc này Mễ Lam đang khẩn trương, bởi vì cơ thể cô căng đến thật chặt, hễ có người đi qua thì tiểu huyệt cô sẽ co rút thật mạnh nuốt chửng côn thịt của hắn, Ado thích cảm giác này.

Làm tình như thế này khiến cơ thể Mễ Lam trở nên nhạy cảm hơn, dù cô không nói ra nhưng Ado cũng có thể cảm nhận được.

Mật dịch cô tiết ra nhiều đến nỗi em trai hắn có thể bơi trong đó! Hắn vươn móng vuốt đến trước ngực Mễ Lam, dùng đệm thịt xoa nắn đầu vú cô, cảm nhận chúng dần dần đứng lên dưới sự trêu đùa của hắn.

Mễ Lam khẽ run lên, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên rời rạc đứt quãng.

 "A...!Ado...!Làm ơn, a...!Anh...!Uh...!Đừng ở đây...!Cái này...!Uh..." Bị rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy khiến Mễ Lam cảm thấy xấu hổ , Thời gian trôi qua, cảm giác này ngày càng mãnh liệt.

Nếu là ban đêm, có lẽ Mễ Lam sẽ có thể coi đây là tình thú, nhưng bây giờ là ban ngày, bên dưới có người qua lại, cũng không biết bọn họ nhìn thấy mình dâm đãng như này không.

Nếu nhìn thấy, cô sau này làm người sao đây? Nghĩ đến đây, Mễ Lam bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

  Ado lại cáu kỉnh cắn vào cổ cô, nhưng lần này Mễ Lam không ngừng giãy giụa trước sự đe dọa của hắn.

Hàm răng sắc nhọn của Ado không tránh khỏi cào vào cổ cô, Ado ngửi thấy mùi tanh nồng, cô ấy đang chảy máu, có vẻ như cô chảy rất nhiều máu.

Ado vội vàng buông miệng ra, đồng thời côn thịt dưới thân cũng bị đẩy ra khỏi cơ thể Mễ Lam.


  Mễ Lam vừa lấy lại được tự do liền lảo đảo chạy ngã xuống giường vùi cả người vào trong chăn.

Ado nhìn thấy hình dáng trên giường đang run rẩy dữ dội, cũng có thể nghe thấy tiếng cô khóc.


Ado nhìn ra ngoài cửa sổ, những người bên dưới vẫn đang tập trung làm việc, ngay cả người vừa nhìn lén cũng giả vờ tập trung.

Ado nhếch môi không cho là đúng, nghĩ mãi không rõ Mễ Lam sợ cái gì.

Coi như bị nhìn thấy thì sao? Chẳng nhẽ có ai dám đến trước mặt cô ấy nói láo sao? Phóng mắt cả lâu đài Milo, ai dám nghị luận chuyện của hắn? Tất nhiên, ngoại trừ việc William người được mời làm khách.

Tên kia lúc này chỉ ở trong phòng giải quyết vấn đề cá nhân, làm sao rảnh rỗi đi lo chuyện của mình? Nghĩ đến đây, hắn nâng chân có chút bực bội gãi gãi lỗ tai, vừa nghĩ có nên an ủi tiểu nữ nhân yếu ớt này hay không.

  Sau một hồi nghĩ sâu tính kỹ, Ado quyết định không đi quan tâm cô.

Kinh nghiệm cho hắn biết, phụ nữ không nên sủng ái, nếu hắn thỏa hiệp lần này, chẳng phải sau này cô sẽ càng không kiêng kỵ hơn sao? Phụ nữ thỉnh thoảng làm nũng thì vui, nhưng nếu chiều chuộng quá mức thì lại là gánh nặng.

Thế là Ado ngồi xổm tại chỗ, đợi Mễ Lam ý thức được hắn sẽ không an ủi cô, sau đó ngoan ngoãn đến lấy lòng anh.

  Ado đợi a đợi, cho đến khi mặt trời sắp lặn, người phụ nữ vẫn đang nức nở trong chăn, cô ấy không cảm thấy ngột ngạt sao? Ado có chút không vui vẫy đuôi, đứng dậy xoay người mấy vòng, cuối cùng không nhịn được đi về phía giường.

Đứng bên giường, hắn dùng mũi chạm nhẹ vào khối phồng lên trên giường, cảm thấy khối đó cứng lại trong giây lát, sau đó người bên trong hình như lật người, quay lưng về phía Ado.

Chiếc chăn quấn chặt lấy người Mễ Lam, Ado nhìn chằm chằm vào nơi đối diện với mũi mình, nơi đó tròn đầy, anh đoán chắc chắn đó là mông của Mễ Lam.

Nghĩ đến đây, hắn giơ móng vuốt lên vỗ xuống, ấn nhẹ vài cái, mềm mềm co giãn, hắn quả nhiên đoán đúng.


  Người trong chăn run rẩy dữ dội, như thể đang trút bỏ sự bất mãn của mình, vì vậy Ado đã rút lại bàn chân của mình một cách lịch sự.


Với một bước nhảy nhẹ, hắn nhảy lên giường.

Hắn đảo hai vòng quanh vật thể phồng lên trên giường, sau đó tìm thấy một phần nghi là đầu cô, nhẹ nhàng dùng chóp mũi ủi ủi.

  Một giọng nói nghèn nghẹt mang theo giọng mũi nồng đậm từ trong chăn phát ra: “Đi đi, đừng làm phiền tôi.” Mễ Lam nói giọng có khẩu âm, bây giờ phát âm lại càng không rõ ràng.

Cái này Ado nghe có vẻ hơi dễ thương, người rõ ràng là không thể phát âm rõ ràng các từ, vẫn đe dọa hắn một cách đàng hoàng.

  Ado dùng móng vuốt đào một cái lỗ trên chăn, rồi trơ trẽn nhét đầu vào.

Cái đầu đầy lông của Ado cọ vào cơ thể trần truồng của Mễ Lam, khiến cô cảm thấy rất ngứa ngáy, cô co người lại, ôm lấy đầu Ado cố gắng đẩy hắn ra.

Nhưng Ado dùng lực lớn chiến đấu với cô, cuối cùng cánh tay của Mễ Lam không phải là đối thủ của đầu Ado.

Người ta nói trứng chọi đá, Mễ Lam nghĩ rằng rất khó để vặn cổ Ado.

  Ado sững người tại chỗ sau khi chiếm được lãnh thổ của Mễ Lam thành công, lúc này hắn mới nhận ra rằng mình đã quyết định phớt lờ cô, vậy rốt cuộc hắn đang làm gì! Nghĩ đến đây, Ado rất chán nản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận