Xuyên Qua Cùng Dã Thú


William ở bên cạnh bình tĩnh nhìn Ado hô hấp càng ngày càng gấp, tại thời khắc mấu chốt nhất, anh ta không nhanh không chậm nói: "Ừm, xem ra cũng tốt, chúng ta dừng ở đây đi."

  Nghe William nói xong, Mễ Lam vội rút tay về, luống cuống xoa vào váy.

Cô lau mồ hôi mỏng trên trán nói: "Xong rồi? Thân thể Ado không sao chứ? Trông anh ấy rất cường tráng."


  "Ừm.

.

.

" William suy nghĩ một chút, đồng thời cởi bao tay ra, nói: "Thân thể của cậu ấy tình huống không tệ, bất quá vẫn còn có một chút vấn đề nhỏ, nhưng cũng không tính nghiêm trọng, cần phải chú ý hơn.

Tôi có một số loại thuốc ở đây, phải uống nó hàng ngày, khi tôi trở lại phòng, tôi sẽ viết đơn của bác sĩ cho cô, theo như trên viết cho cậu ấy uống thuốc, chăm sóc cuộc sống của cậu ấy hiểu chưa?” Thấy Mễ Lam mờ mịt gật đầu, William từ trong hộp nhỏ lấy ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Mễ Lam.

  Mễ Lam cầm thuốc không khỏi nhíu mày, đó là một lọ thủy tinh nhỏ bên trong có mấy viên thuốc màu trắng.

Có thể do cô đã quen với những tờ hướng dẫn sử dụng hiện đại, mô tả thành phần, v.v.

nên không thoải mái khi nhìn thấy tất cả những chai lọ ở đây đều không có nhãn mác.


Hạn sử dụng còn không biết, những thứ như vậy thật sự có thể cho vào miệng sao? Mễ Lam bày tỏ sự nghi ngờ nghiêm trọng về điều này.

  Ado nằm trên mặt đất, đáng thương nhìn em trai sưng không chịu nổi của mình, căn bản không chú ý hai người đang nói cái gì.

Nếu hắn nghe thấy, hắn sẽ nhảy dựng và hét lên: William, đồ khốn, cậu lại định cho tôi ăn thứ gì kỳ quái nữa? Nhưng giờ phút này, hắn càng quan tâm em trai của mình, vốn dĩ hắn vừa đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ cần thêm mấy nữa là có thể bị bắn ra, nhưng William lúc này kêu dừng lại, thật sự là làm cho hắn phẫn nộ.

  Sau khi Mễ Lam tiễn William đi, cô thấy Ado vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào côn thịt của mình, dáng vẻ trầm ngâm như có điều suy nghĩ kia của hắn thật đáng yêu.

Cô xoa đầu Ado nói: "Người mà anh ghét cuối cùng đã rời đi, bây giờ anh có vui chứ? Thời gian không còn sớm, ngủ đi." Mễ Lam nói xong liền đi dọn giường.

  Ado quay người đi theo, dùng người cọ cọ vào chân Mễ Lam, dùng mũi ủi ủi tay cô, muốn cô giúp mình chuyện vừa rồi chưa làm xong, dùng tay của cô.

Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu cô có thể sử dụng miệng.

Em trai tội nghiệp của mình vẫn còn cứng ngắc đây.

Mễ Lam cố ý làm ra vẻ không hiểu ý của hắn, vỗ vỗ đầu hắn khen vài câu rồi lên giường nằm xuống.

Ado vẫy đuôi rất không vui nhảy lên giường.

  Ban đêm, Ado nghe thấy tiếng thở đều đều của Mễ Lam bên cạnh, hắn khẽ đẩy nhẹ vào người cô, thấy cô không phản ứng liền nhảy xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Hành lang tối đen như mực nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Ado, mắt hắn tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm trong bóng tối, đáng sợ như ma.

Ngửi được mùi của William, tìm gian phòng của anh ta, dùng chân vỗ vỗ ván cửa, thấp giọng nói: "William, mở cửa."


  Đợi một hồi, cửa được người từ bên trong mở ra, William buồn ngủ đứng ở cửa, đầu tóc có chút hỗn độn.

Anh ta ngáp một cái để Ado vào, phàn nàn: "Tôi còn tưởng rằng cậu không muốn tìm người bạn cũ này ôn chuyện." Nói xong, anh ta thò đầu ra khỏi cửa, nhìn xung quanh, cuối cùng đóng cửa lại.

  "Đừng lo lắng, sẽ không có ai theo dõi." Ado nói.

  William nằm ở trên giường, sau đó vỗ vỗ vào cái giường ba người có thể ngủ thoải mái, nói: "Lên đây đi, bạn già, chúng ta hảo hảo nói chuyện đi."

  “Tôi không có nhiều thời gian, chuột xám nhỏ tỉnh lại không nhìn thấy tôi sẽ rất phiền phức.” Ado nói xong nhảy lên William giường.

  "Diễm ngộ của cậu đúng là hết người này đến người khác, thân là bạn cũ của cậu, tôi lại không tiếc công sức giúp cậu tìm cách hóa giải lời nguyền, cậu không cảm thấy vai trò của chúng ta đang đảo ngược sao?" William nói.


  “Không tiếc công sức sao?” Ado ngữ khí hơi cao lên, hiển nhiên là hoài nghi lời nói của anh ta.

  " n, chuyện này không nói nữa, tôi đã cố gắng hết sức, cậu cũng biết mà." William trầm mặc một lát, nói: "Tôi thử qua rất nhiều biện pháp, nhưng không có biện pháp nào hiệu quả, tôi thật sự không nghĩ tới thực lực Pamela có thể hãy mạnh mẽ như vậy."

  "Tôi nên nói mình đáng đời sao?" Ado tự cười nhạo chính mình.

  "Đừng quá chán nản, không ai nghĩ cậu sẽ có một vị hôn thê độc ác như vậy.

Nhưng lời nguyền dù mạnh đến đâu cũng sẽ có cách hóa giải.

Tôi không tin Pamela sẽ là người cười cuối cùng." William hung hãn nói: " Không phải tôi nói cậu, ông bạn già thân mến của tôi.

Cậu thực sự muốn ở trong nấm mồ này cả đời sao? Tôi nghe nói ngày cưới của Pamela và anh trai cậu là vào tháng 5 năm sau, vậy là chuẩn bị nhìn như thế sao? Nhìn anh trai của cậu chiếm chỗ của cậu và ngủ với người phụ nữ của cạu hả? Tôi chưa bao giờ biết cậu là một người hào phóng như vậy."

  "Nếu anh ta thực sự cưới một người phụ nữ như Pamela, không biết anh ta có thể chiếm ngai vàng đó được bao lâu.

Tôi thực sự không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Raymond!" Ado tức giận nói, đồng thời dùng đuôi quất mạnh xuống giường.

  "Pamela là một phù thủy ưu tú, cậu không thể phủ nhận điều đó, cô ta có thể giúp anh trai cậu đạt được thứ anh ta muốn." William nói đến đây, đột nhiên tức giận bất bình: " Cậu cho rằng Raymond là người tốt sao? Không, không, tôi nên nói: gia tộc Anniruvis của cậu không có một con chim tốt nào cả.

Tôi nói đúng chứ, bạn già của tôi?"

  “Hừ.” Ado khẽ hừ một tiếng, rồi nhìn về phía William, trong bóng tối hắn vẫn nhìn rõ ràng nụ cười hả hê trên gương mặt William.

Ado giật giật khóe miệng nói: "Theo tôi được biết, William Saxon tiên sinh cũng là phù thuỷ xuất chúng, cậu cảm thấy anh trai tôi vì sao không cưới cậu?"

  William khóe mắt co giật, anh ta dùng ngón tay che ở môi, không tự nhiên ho khan vài tiếng, nói: "Có lẽ bởi vì tôi là nam nhân? Hơn nữa, tôi thật sự không thích nam sắc, cậu nói như vậy, thật là làm tôi khó xử, bạn già." William nói đến đây, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, nói: "Hơn nữa, tôi lấy danh dự gia tộc Saxon thề, cho dù tôi muốn giúp, chỉ có thể giúp cậu, Vì vậy, nếu một ngày cậu có suy nghĩ này, không bằng tới tìm tôi, nói không chừng ta sẽ xem xét tình bạn nhiều năm mà gả cho cậu? Hoàng tử Adonis thân yêu của tôi."

Sau khi nghe lời tỏ tình của William, Ado không khỏi rùng mình một cái, hắn cảm thấy lông tơ trên người mình lại sắp nổ tung.


May mắn thay, căn phòng tối đen như mực, thị lực nhân loại của William không thể nhìn thấy phản ứng của hắn.

Hắn nheo mắt nói: "Tôi cảm kích lòng tốt của cậu, nhưng tôi không muốn nhìn thấy phu nhân Saxon đến khóc lóc với tôi.

Tôi hone nửa đêm đến tìm cậu không phải để nghe cậu nói nhảm, bạn thân mến của tôi."

  Sau khi nghe Ado nói xong, William cũng thu hồi tâm tình đùa giỡn của mình, hai người trao đổi một số thông tin hữu ích mà họ đã tìm hiểu trong mấy ngày nay.

Tất nhiên, chủ yếu là William nói còn Ado lắng nghe.

Mãi đến rạng sáng, Ado mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, hắn nói với William: "Lên đường bình an, ông già của tôi."

  "Hãy cẩn thận, cử người tìm tôi nếu có chuyện gì xảy ra" William nói.

  “Hy vọng ngày đó đừng đến quá sớm.” Ado nói xong liền rời đi, ngoắc đuôi đóng cửa lại cho William.

  William xoa xoa giữa hai lông mày, trải qua một đêm không ngủ, anh ta liền phải thu dọn hành lý lên đường, Adonis này thật đúng là không biết thông cảm người.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận