Đợi đến Cố Tam biết được tin Tam ca của hắn đã chết thì đúng là khổ sở, hắn nhốt mình trong phòng nhiều ngày không buồn ăn không uống. Cố Tam là đang tự trách và hổ thẹn. Trong chuyện này tuy nói là cha hắn làm, nhưng là.. nếu không phải bởi vì bọn hắn cha hắn cũng sẽ không đem tam ca hắn đi bán như vậy.
Cố Tam bắt đầu nhớ lại ngày đó tam ca muốn bỏ trốn để không bị cha bán, tam ca nhờ hắn và nhị ca giúp đỡ. Nhưng là… hắn lại không giúp được gì. Cuối cùng còn bị cha phát hiện, trước khi tam ca bị bán, còn bị cha khiển trách rất nhiều. Cố Tam nghĩ đến đó nên càng bị vây trong trạng thái tự trách, hổ thẹn và kiềm nén. Cũng may Tử Tình thấu đáo, ngày nào cũng ngồi bên ngoài cửa kể chuyện xưa này nọ cho Cố Tam nghe. Dĩ nhiên những câu truyện nàng kể điều có chung một ý nghĩa sâu sắc nào đó, Cố Tam lúc đầu không muốn nghe, hắn cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân của mình. Nhưng là, Tử Tình ngày nào cũng lãi nhãi ngồi kể bên ngoài cửa. Cố Tam cũng dần dần tiếp thu câu truyện của Tử Tình. Bởi vậy, tâm cũng dần thông suốt. Ngày qua ngày, Cố Tam dần dần cũng đã trở lại bình thường. Đương nhiên công của Tử Tình là lớn nhất.
Tô thị vì vậy đối với Tử Tình lại yêu thương càng thêm nhiều hơn nữa, theo suy nghĩ của Tô thị, Tình nhi con gái nhỏ chính là trái tim của cả nhà. Nếu không phải nhờ nàng, có khi hiện tại cả nhà đã không thể trụ nổi. Nương nhi hiện tại còn phải làm thê tử của một lão già.
Qua chuyện này, Cố Tam đã đối mặt với người nhà. Hắn kể hết với cả nhà mọi chuyện liên quan tới tam ca của hắn. Tô thị có lẽ đã biết nên không mấy ngạc nhiên, nàng chỉ nghe rồi thở dài một hơi. Ngược lại, Tử Diệc, Tử Nương, tiểu ngũ điều bất ngờ tới ngơ ngác.
Sau khi nói cho cả nhà biết chuyện của Tam ca hắn, Cố Tam đã đi đến thị trấn kia, tìm quan tri huyện ở đó, dùng tiền chuột lại văn khế tự do cho Tam ca của mình, rồi cầm hộ tịch đi đến nơi chôn cất của những người chết trong trận hỏa hoạn đó, cho người làm lễ cúng rồi mang hài cốt trở về chôn trên mãnh đất của mình. Hộ tịch vị Tam bá cũng được nhập vào hộ tịch của Cố Tam Gia.
... ....
Trở về, nhà Tử Tình giờ đây đã có không ích hạ nhân. Trong đó trừ 127 người bí mật đi kinh thành mở kỷ viện kia, còn lại trong tay Tử Tình là 99 người không tính bốn người Hộ Vấn, Hộ Phong, Hộ Võ và Hộ Ngôn.
Tử Tình đã chọn trong đám người mới mua ra 2 người chân thật đáng tin. Một người tên là Hộ Vi, một người là Hộ Chi. Hai người này sẽ ở trong nhà của nàng, phụ trách dọn dẹp nhà cửa và giặc giũ.
Tuy Tô thị nói nàng muốn tự mình làm, nhưng Tử Tình lại không chịu. Nhà của các nàng lúc trước ngại nhiều người để ý sẽ gây ra sóng gió nên luôn rụt đầu không dám làm gì. Hiện tại nhà nàng núp dưới danh hào Ngạo tiên sinh, các nàng cũng không sợ bị người ta nhắm tới. Huống chi nhà của nàng hiện tại có rất nhiều hạ nhân, công việc cũng nhiều, ngoài chuyện giặt giũ cơm áo, còn thêm mần cỏ quét dọn. Cả một sân vuờn. Tử Tình lại là người lười biếng, nếu có thể nàng thiệt là không muốn động tay làm việc. Nếu không cho người phụ làm, một mình Tô thị làm đúng là quá vất vã.
Tử Tình lúc đó mè nheo mè nheo, cuối cùng Tô thị mới chịu đồng ý để Hộ Chi và Hộ Vi làm việc trong nhà.
Lại nói, một tháng trước, Tử Tình cũng đã cho người xây thêm một cái đại viện bằng tường đất thật lớn ở phía sau nhà của nàng. Tử Tình muốn để cho mấy người được mua về sẽ ở đấy cho tiện quản giáo. Còn mấy đại trạch viện ở mấy trấn kia, Tử Tình chọn vài cái cho thuê, chỉ chừa lại mỗi trấn một cái rồi bỏ trống. Nàng dán bản trước cửa nói đây là trạch viện bỏ trống, những người không có nơi ở điều có thể vào ở tạm. Nhưng là, mọi người điều phải tuân theo quy củ của nhà nàng đề ra.
Cũng vì mấy chuyện này mà danh tiếng của Cố Tam ở trong lòng mọi người đã nâng thêm một bật mới. Người ta còn đồn nhau rằng, Cố Tam gia bây giờ không như xưa, nhà người ta hạ nhân có tới vài chục người đấy.
Cố Tam cũng sợ cây to đón gió nên đã cho người âm thầm tung tin nói rằng những hạ nhân ở nhà hắn điều là người của Ngạo tiên sinh thu mua. Mà nhà hắn chỉ là người quản giáo bọn họ.
....
Sau mấy vụ lộn xộn này trong tay Tử Tình số tiền còn lại cũng hơn 30 vạn lượng bạc. Nhẩm nhẩm tính cũng đủ tiền trả cho hạ nhân trong mấy chục năm tới a. Nghĩ vậy Tử Tình cũng không nóng ruột tương lai không có tiền trả lương cho hạ nhân. Nên biết ở kinh thành mở kỷ viện đó là một nơi hốt bạc, nàng mới không lo lắng về tiền bạc. Huống chi tranh của Cố Tam vẽ càng ngày càng có giá, cứ mỗi tháng bán hai ba bức tranh cũng có thể trả lương được gần phân nữa hạ nhân rồi.
Mấy ngày trước Tử Tình để Hộ Võ đi tìm mấy người bạn gian hồ của Sư phụ hắn mời về vài người. Tử Tình muốn để đám hạ nhân của mình học một ích công phu. Nàng nghĩ cho họ học chút bản lĩnh coi như là bổ sung năng lực cho bọn họ. Đám người này tương lai là người bảo vệ các nàng, nên cần phải cho họ có năng lực mới có thể bảo vệ các nàng được.
Cố Tam sau khi nghe Tử Tình nói muốn mời người về dạy võ cũng đã đồng ý. Tử Diệc thì lại vui mừng nhảy cẩn lên. Hắn chính là người thích võ. Tử Dục tuy không thích lắm nhưng cũng muốn học một chút ích phòng thân.
Hộ Võ không phụ sự kỳ vọng của Tử Tình, chỉ trong vài ngày hắn đã mang về cho Tử Tình ba người có võ công không tệ. Trong đó một người tên là Phúc Thụy, một người tên là Hà Phương, một người tên là Đỗ Vĩnh. Ba người này tuổi cũng trên dưới năm mươi.
Nhìn ba vị sư phụ dơ tay nhất chân không một tiếng động, Tử Tình nghĩ chắc chắn ba người này cũng là một thân công phu đây. Sau khi trao đổi vài thứ với ba người sư phụ kia, Cố Tam sắp xếp ba người ở ba phòng lớn của đại viện ở sau nhà.
Phúc Thụy, Hà Phương, Đỗ Vĩnh ba người cũng bởi vì trọng tên tuổi của vị Ngạo tiên sinh nên mới đồng ý tới dạy võ cho đám hạ nhân của Tử Tình. Nhưng khi thấy sự bình dị gần gũi của mọi người đối với nhau. Ba người Phúc Thụy, Hà Phương, Đỗ Vĩnh trong lòng điều có suy nghĩ.
Sau nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, cuộc sống của cả nhà Tử Tình bị đảo loạn không ích. Trong đó không nói đến chuyện Cố lão gia tử cho người trở về đòi đón một nhà Cố Tam sang Thanh Hà trấn ở, còn cho nhà Tử Tình không ích bạc. Dĩ nhiên những lần đó không thiếu kèn trống khoa trương cho người người điều biết.
Nhưng chuyện đó cũng được Cố Tam khéo léo giải quyết ổn thỏa. Cố Tam giờ đây khôn còn như xưa nữa, có thể bởi vì thường cùng Tử Tình trò chuyện, nên cách nhìn vấn đề và cách làm việc của Cố Tam đã tiến bộ rất nhiều, còn tốt hơn cả Tử Tình. Hiện tại có rất nhiều chuyện Tử Tình phải nhờ Cố Tam giúp nàng dàn xếp.
Lại nói, bởi vì sau vụ thiên tai, danh tiếng một nhà Cố Tam cũng được hưởng ké Ngạo Tiên Sinh mà vang xa. Bình thường có không ích người đến nhà các nàng làm khách. Cũng có nhiều người hoàng cảnh khó khăn đến xin giúp đỡ, Cố Tam cũng không có nghĩ gì mà chìa tay ra giúp. Nhưng cũng không ích trường hợp nghĩ muốn lợi dụng lòng tốt của Cố Tam mà kiếm chát chút đỉnh. Lúc đầu nhà Tử Tình còn khéo léo từ chối, sau lại, người đến càng đông. Cố Tam lạnh mặt ra lệnh trục khách, nếu ai còn làm càn dây dưa ăn vạ thì cho người lấy dây trói lại mang đến quan phủ. Cũng may, Cố Tam xữ lý mạnh mẽ, dứt khoác. Bởi vậy hiện tại trong nhà cũng coi như được yên tĩnh.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nhà Tử Tình sau vụ thiên tai có rất nhiều rắt rối quấn lấy, song, lại có không ích chuyện có lợi. Dĩ nhiên phải nói đến mấy quan viên địa phương quan tri huyện ở đây rồi. Ngày trước nhà Tử Tình muốn làm gì liên quan đến quan phủ điều là ba chầu bảy trực, còn tốn không ích tiền nữa. Nhưng sau vụ cứu tế này, từ các quan lớn đến quan nhỏ điều thấp hơn Cố Tam một cái đầu. Nhà Tử Tình có việc gì cần đến quan phủ thì chỉ cần cho người trình báo một tiếng, tức khắc đích thân quan phủ đi đến nhà nàng giải quyết. Không phải là loại nịnh bợ này nọ, mà đó là sự loại kính trọng. Dù là quan tốt hay xấu gì thì đối với cố Tam điều có sự kính trọng có hơn. Việc này cũng coi như được an ủi đi.
…..
Nhà Tử Tình giờ đây, tuy rằng có tiếng, có tiền. Nhưng căn nhà vẫn như lúc trước, đơn sơ và đạm bạc. Các hạ nhân trong nhà cũng giản dị làm việc như người nông dân. Cũng vì điều này, nên người trong thôn đối với Cố Tam vẫn luôn gần gủi thân thiện, không có nghi kỵ và xa cách.
Hiện tại, trong nhà trừ Hộ Vi và Hộ Chi giúp dọn dẹp giặc giũ, bên ngoài thì có Hộ Vấn, Hộ Ngôn, Hộ Phong, Hộ Võ lo chu toàn, còn thêm một chân chạy việc cực kỳ trung thành Lôi Đà và mấy người hạ nhân thay nhau canh cổng ra thì không có ai hầu hạ hết.Vốn dĩ Tử Tình định mở vài của hàng buôn bán gì đó, nhưng cuối cùng thấy rất phiền phức. Nàng lại không có kinh nghiệm trong chuyện này nên thôi.
Những người được mua về kia mỗi ngày chỉ cần chăm chỉ học võ, và học chữ. Tử Tình đe dọa nói, người đi theo nhà nàng nhất định phải là người được việc. Nếu sau thời gian huấn luyện mà không ra gì nàng sẽ đuổi đi. Toàn bộ hạ nhân nghe Tử Tình nói vậy thì càng cố gắng ra sức luyện tập. Bọn họ hiện tại điều không muốn mình bị đuổi đi. Được theo những người chủ tốt bụng đó là phúc của bọn họ, bọn họ mới sẽ không để mình bị đuổi đi đâu.