Hạo Uy chợt bừng tỉnh, hắn đã nhớ ra hắn là ai, hắn thật sự đã nhớ được hắn là ai. Khó chịu lúc nãy cũng đã tiêu tán hết, hiện tại hắn cảm thấy rất ổn, chỉ là có chút tức ngực thôi. Chợt Hạo Uy ngẩn người, dường như hắn không cảm nhận được hơi thở của mình, hắn… vậy mà không còn thở nữa? Chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao?.
Hạo Uy đang mâu thuẫn suy nghĩ thì bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó mềm mại, ấm áp đặt lên môi mình, hắn cảm nhận được một hơi thở thơm mát lồng vào cổ mình, hắn muốn bắt lấy, muốn giữ lấy hơi thở ấm áp dễ chịu kia. Hạo Uy hí mắt, hắn chưa chết, bởi vì hiện tại hắn biết mình vẫn còn thở được.
Trên môi, một mảnh ướt át ngọt ngào, rất mềm mại, rất dễ chịu. Một mùi hương tươi mát dịu nhẹ quấn quanh chớp mũi, Hạo Uy tham lam ngậm lấy thứ mềm mại kia. Cũng không quan tâm thứ mình ngậm lấy là gì, chỉ biết thật sự không cưỡng lại được, chỉ muốn ngậm lấy, mút lấy.
Trở lại, Tử Tình sau khi ngục ngật thức giấc thì giật mình vì thấy gương mặt vị thiếu niên kia đỏ bừng, nàng lấy tay dò mạch thì thấy mạch đập mạnh rất không bình thường. Tử Tình có chút không biết làm sao, ai đến nói cho nàng biết tại sao cái mỹ nam này vẫn chưa có thở lại đây?
Tử Tình bỗng dưng nghĩ đến cảnh sơ cấp cứu ở hiện đại. Không phải lúc trước nàng đã học qua rồi sau? Trong sách nói, khi cấp cứu một người đã ngưng thở thì nhất định phải hô hấp nhân tạo. Nếu một người không thể thở trong thời gian trên 10 phút thì não sẽ không thể hoạt động được. Tử Tình nghĩ đến đó vội hết hồn. Đừng có xui xẻo vậy nha, nàng không muốn cứu một người từ diêm vương điện trở về lại là một người thực vật đâu. Tử Tình lo sợ quá đỗi nên không quan tâm đến chuyện nàng bình thường rất ghê tởm nước miếng của người khác, Tử Tình hé môi cúi xuống làm hô hấp nhân tạo cho người nằm bất động trên giường.
Nhưng là… cái tên mỹ thiếu niên này, vì cái gì sau khi nàng hô hấp nhân tạo cho hắn xong thì hắn lại ngậm luôn cái miệng của nàng đây? hắn còn mân mân miệng muốn nuốt lấy cái môi dưới của nàng nữa. Tức giận, Tử Tình lấy tay đẩy người trên giường ra.
Hạo Uy lúc này đã tỉnh táo trở lại, vừa ngậm vật mềm mại trên môi vừa hé mắt nhìn, đợi khi nhìn thấy đó là miệng nhỏ của vị tiểu cô nương thì có chút hoảng thần, ý nghĩ trong đầu lúc này xao động. Chợt thấy tiểu cô nương muốn đẩy mình ra thì không kịp nghĩ ngợi đã vòng tay ra ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp vào người. Khi thân thể của tiểu cô nương áp chặt vào ngực, Hạo Uy thoải mái thở ra một hơi, đồng thời cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó xao động không nói nên lời. Ôm thân thể nhỏ nhắn đầy ấm áp, hắn cảm giác thật bình yên và dễ chịu. Thật sự làm cho hắn muốn đắm chìm trong đó, môi không tự giác dừng lại mà càng không ngừng bắt đầu chủ động mạnh mẽ tấn công, cắn mút đoạt lấy. Hương vị ngọt ngào, đôi môi mềm mại, thấy tiểu cô nương hé miệng muốn phản khán thì hắn nhanh nhạy chen lưỡi vào miệng nhỏ của nàng, dây dưa dây dưa không ngừng.
Tử Tình khó thở mặt đỏ bừng muốn thoát khỏi Hạo Uy, nhưng lại không cách nào tránh được. Cái lưỡi của tên này không ngừng đảo loạn trong miệng nàng, hơi thở của nam nhân quyện vào hơi thở của nàng, Tử Tình muốn ngồi dậy. Nhưng là sức lực nhỏ bé nên chỉ có thể giãy dụa lăn lộn trong vòng tay rộng lớn của ai kia. Cái chân mập mạp tròn tròn trong lúc giãy giụa vô ý chạm vào thứ gì đó cứng cứng nóng nóng. Tử Tình cả người phúc chốc đơ ra. Hắn… hắn… cái tên đáng chết này lại có phản ứng, có phản ứng với một tiểu cô nương như nàng. Chẳng lẽ hắn là một tên luyến đồng? Tử Tình sợ hãi. Nàng chẳng lẽ lại cứu nhầm cái tên biến thái? Nghĩ tới đó, Tử Tình càng thêm giãy giụa.
Hạo Uy thật ra lúc này trong lòng cũng than khổ rồi. Tiểu đệ của hắn thế nhưng lại nổi lên phản ứng. 17 năm nay, hắn dù bị rất nhiều lần dụ dỗ khiêu khích, vẫn luôn giữ thân trong sạch, vẫn không có chút phản ứng nào. Không nghĩ thế nhưng lúc này hắn lại nổi lên phản ứng với một tiểu cô nương. Mà lại là nàng nữa chứ. Đúng vậy, hắn khi hé mắt ra nhìn thấy nàng thì đã nhận ra đây là tiểu cô nương của hai năm trước. Dù đã qua hai năm, nhưng trong mơ hắn vẫn thường nhìn thấy nàng.
Ngậm cái miệng nhỏ nhắn của Tử Tình, đột nhiên lúc này Hạo Uy chợt nhớ đến ngày nào đó, cái miệng nhỏ nhắn này nói hắn là cái gì “công” cái gì “thụ” Hạo Uy ghĩ đến đó bổng nhiên muốn giáo huấn nàng một chút.
Môi nhếch lên nụ cười vui vẻ, Hạo Uy hai tay bắt đầu không an phận chạy loạn trên thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng. Bàn tay lướt qua tới đâu thì náo loạn tới đó, áo của Tử Tình cũng bắt đầu bung ra.
Chờ khi thân thể nhỏ mềm nộn nộn xuất hiện trước mắt, Hạo Uy chợt cảm thấy hối hận vì việc đùa giởn của mình. Bởi vì hiện tại, một cổ máu nóng dồn thẳng về phía dưới nào đó. Thật sự bất đắc dĩ, hắn… nhưng lại thật sự vì nàng mà không kìm chế nổi. Vì một bé con tiểu cô nương lại nổi lên phản ứng không thể kiềm nén. Trên ngực rắn chắc, vạt áo nãy giờ bị nàng giãy dụa đã bị hở ra, lồng ngực màu đồng không có vải ngăn cách chạm vào làn da trơn mịn trong lòng. Hạo Uy thân thể chợt run rẩy. Hắn… hắn lúc này thật sự… thật sự rất….
“Sắc lang! .. Ưm… bỏ ta ra.. ưm.…”
Nhân lúc Hạo Uy lơ là, Tử Tình nhanh chóng hít thở rồi hét lên, nhưng là lại bị Hạo Uy hung hăng dùng miệng che lại. Tử Tình còn lại chỉ có thể thoát ra vài tiếng ư ư thật nhỏ để phản khán. Cái tay nhỏ không ngừng đánh vào lồng ngực của Hạo Uy.
Vòng tay Hạo Uy càng lúc càng siết chặt, hắn không muốn như vậy nhưng là hắn lại không cách nào dừng lại được, chỉ muốn nhiều hơn thế này, muốn nhiều hơn nữa.
Hạo Uy nâng tay, đẩy thân thể mềm trong lòng xuống phía dưới một chút. Khi vật kia chạm vào đùi nhỏ của nàng, Hạo Uy trong lòng chấn động thở ra một hơi. Chợt, một tiếng nấc thật nhỏ truyền vào tai, một thứ ấm nóng rơi vào ngực hắn. Hạo Uy chợt bừng tỉnh lại.
Tình cảnh trước mắt làm hắn không biết phải làm sao để đối diện với nàng. Hắn.. thật sự…. không thể tin nổi. Hắn… thế nhưng lại làm chuyện này với một tiểu cô nương như nàng. Hít mạnh một hơi, Hạo Uy cố trấn tỉnh mình sau đó dang tay lấy cái chăn bên cạnh trùm lấy thân thể của nàng và hắn, ôm nàng vào lòng rồi vỗ vỗ lưng nàng trấn an. Hắn… thật sự xin lỗi nàng.
“Đừng khóc, đừng khóc là ta không tốt, ta hứa sẽ không như vậy nữa, sẽ không làm tổn thương nàng, ngoan, đừng khóc nữa.” Hạo Uy giọng rất nhỏ nhẹ, rất dịu dàng nói với Tử Tình.
Vốn đang uất ức, xấu hổ và sợ hãi, Tử Tình chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hạo Uy. Tử Tình mâu thuẫn. Nàng bị tên xấu xa này khi dễ, nhưng là nàng lại một chút cũng không cảm thấy ghê tõm và chán ghét, Tuy là có sợ hãi, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Tử Tình ngẫn ngơ, sau đó lại cảm thấy chính mình có ý nghĩ như vậy thật không tốt chút nào.
Trong lòng Tử Tình chính là mâu thuẫn như vậy, nhưng là hiện tại được ai đó ôm trong lòng dổ dành đầy thương tiếc,Tử Tình sinh ra một chút tự phụ với bản thân.
“Ngươi là sắc lang. Ta chỉ là một tiểu cô nương mà ngươi cũng xuống tay. Ngươi cái tên sắc lang biến thái!”
Giọng nói non nớt đặc trưng của một đứa bé, Tử Tình trong ngực Hạo Uy vừa nâng tay đánh vào lồng ngực hắn vừa mắng. Nhưng là nhìn như thế nào cũng giống như một tiểu nương tử đang làm nũng với tướng công thôi. Hạo Uy nhìn vậy, chợt thấy trong lòng ngọt ngào không thể tả, cũng không nghĩ sẽ đối với nàng làm ra cái gì vượt qua giới hạn, ý nghĩ muốn giáo huấn nàng cũng bị đánh văng ra xa.
Hạo Uy vòng tay ôm Tử Tình chặt thêm một chút. Sau đó như nhớ tới điều gì, quét mắt lên xuống nhìn Tử Tình mấy cái mới khó hiểu nói.
“Nàng… tại sao hai năm rồi vẫn không thay đổi chút nào vậy? Thân thể này… sao không lớn lên chút nào?”
Đã hai năm rồi, dường như nàng vẫn không thay đổi. Nàng không có lớn thêm một chút nào hết, nếu… nàng lớn thêm một chút hắn đã không vì đùa với nàng mà cởi áo của nàng rồi. Bởi vì nhìn cái thân thể nhỏ xíu sáu bảy tuổi nên hắn mới không nghĩ ngợi gì nhiều mà đùa giởn như vậy.
Tử Tình vốn rất chán ghét ai nói nàng không lớn nỗi, hiện tại nghe tên sắc lang này nói nàng không chịu lớn lên thì muốn nổi bão. Chân giơ lên định đạp vào bụng hắn một cái thì bổng ngưng lại, mắt mở to nhìn Hạo Uy dò xét.
“Ngươi biết ta sao?” Tử Tình khó hiểu hỏi. Nếu không phải quen biết thì như thế nào biết nàng hai năm nay không có lớn thêm chút nào?
“Nàng thật sự không nhớ ta?” Hạo Uy có chút mất mát hỏi lại.
Tử Tình nhướng mày nhìn Hạo Uy lên xuống mấy lượt, nhăn mày nhíu mi một hồi, cảm giác đúng là có chút quen mặt nhưng lại không có ấn tượng.
“Ta thật sự không nhớ có quen ngươi” Tử Tình gật gật đầu nói.
Tên này là ai a? nàng không nhớ đã nhìn thấy hắn ở đâu, chẳng lẽ hắn quen với Tử Tình cô bé kia? Tử Tình tự hỏi lẩm bẩm trong lòng.
Hạo Uy nghe thấy nàng nhưng thật sự không có nhớ hắn thì không biết sao có chút tức giận. Là ai ngày đó nhìn hắn tới chảy nước miếng, là ai luôn mồm khen hắn đẹp trai tuấn tú. Giờ nàng nhưng lại không có nhớ hắn, uổng công hắn hai năm qua vẫn luôn nhớ nàng, còn dự định khi giải quyết xong lão hồ ly kia sẽ đi tìm nàng. Vậy mà nàng lại…
Hạo Uy trầm mặt không nói, hắn nhìn Tử Tình ánh mắt như oán phụ, lại có chút giống như nàng làm tổn thương hắn.
Thấy biểu hiện của Hạo Uy, Tử Tình ngượng ngùng xoa mũi, nàng làm sao cảm giác giống như mình làm chuyện gì có lỗi với hắn đây? Trề môi xoay mặt đi chổ khác không để mình đối mặt với ai kia.
“Tửu lâu, Thanh Thành huyện, hai vị công tử.” Hạo Uy giọng nói thật nhẹ, mang theo một cổ mất mát.
Tử Tình nghe nói là Thanh Thành huyện, hai vị công tử thì mắt sáng lên nhìn Hạo Uy lên xuống mấy lần rồi cười nói.
“A, ta nhớ rồi, ngươi là cái kia công…. A… cái kia công tử tuấn tú trong phòng ta đi nhầm a. Hèn chi nha, ta thấy ngươi có chút quen quen.”
Tử Tình định nói “công thụ” nhưng rất nhanh đã đổi lời thành công tử. Dù vậy, Hạo Uy lại nghe ra được nàng muốn nói công… cái kia là ý gì. Hạo Uy mặt âm trầm.
“Nàng vừa rồi cùng ta… hay là cảm thấy chưa đủ nên muốn thêm nữa? Hay là nàng vẫn không tin ta là bình thường? Vậy để ta làm lại cho nàng kiểm nghiệm?”
Hạo Uy lời nói lấp lửng, nhưng Tử Tình biết hắn đang ám chỉ điều gì. Chợt nhớ đến lúc nãy tên này còn khi dễ mình, áo nàng cũng chưa có mặc chỉnh tề lại đâu. Tử Tình đỏ mặt có chút tức giận trừng mắt nhìn Hạo Uy một cái.
“Này, dù gì cũng là ta cứu ngươi một mạng đó, ngươi chẳng những không báo đáp ta còn dám khi dễ ta”. Nàng là người vừa cứu hắn đó. Hắn nhưng đối với ân nhân cứu mạng như vậy a.
Hạo Uy gương mặt rất nhanh xẹt qua tia bất ngờ, hắn không nghĩ tới nàng lại là người cứu hắn. Hạo Uy mày nhíu nhíu mấy cái sau đó mặt nở nụ cười tươi rói nhìn Tử Tình nói.
“Này, làm sao đây? Ơn cứu mạng là rất lớn a, nhất định phải thật tốt hồi đáp. Nhưng là, ta lại là người tứ cố vô thân, trên người cũng không có cái gì quý giá, làm sao hồi đáp nàng đây a?”
Hạo Uy vốn là hỏi, nhưng cũng không để cho Tử Tình trả lời vội vàng nói tiếp.
“Nhưng người xưa hay có câu, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp. Vậy ta đành nghe theo người xưa lấy thân báo đáp nàng. Nàng thấy thế nào?” (TG: vô sỉ…)
Hạo Uy giọng nói nghiêm túc nhưng lời nói thì lưu manh làm Tử Tình tức muốn phun lửa, nàng ghiến răng hung hăng nhìn Hạo Uy gằn giọng nói.
“Ta không cần ngươi báo đáp, chỉ cần ngươi đừng có chọc phá tới ta là ta muốn thắp nhang tạ phật rồi”
Tử Tình bởi vì tức giận nên gương mặt nộn hiện tại đỏ hồng lên, nhìn qua thật muốn cắn một ngụm. Hạo Uy nhìn nàng cái miệng nhỏ bởi vì không vui mà phồng lên thật sự quá đổi đáng yêu. Hắn chăm chú nhìn đến hai mắt thật lâu cũng không chớp, Hạo Uy nói thầm, Tiểu nương tử của hắn khi nổi giận thật sự rất đáng yêu. (Tg: mới đó mà đã nhận vợ rồi, hừ hừ)
Hạo Uy nhìn Tử Tình vẫn còn ngây ngô ngồi trong lòng hắn thì mắt lóe sáng, giọng nói ủy khất mang dáng vẻ của tiểu con dâu uất ức nói:
“Nương Tử, dù gì chúng ta cũng đã …, nàng chẳng lẽ không nghĩ muốn chịu trách nhiệm với ta?”
Không nhắc thì thôi, vừa nghe Hạo Uy nhắc lại Tử Tình lửa nóng trong người tiếp tục cháy lên, nàng xoay người đối mặt với Hạo Uy chống nạnh nói:
“Chịu trách nhiệm với ngươi? Hừ, ngươi đừng quên là ngươi giở trò khi dễ ta chứ không phải ta khi dễ ngươi. Nếu bắt chịu trách nhiệm cũng là ta chứ không phải là ngươi”
Tử Tình nói xong, mắt của Hạo Uy lóe lên ánh cười, chỉ là gương mặt kia lại tỏ ra thật sự ủy khuất, ánh mắt lóng lánh nước e ngại nhìn Tử Tình, cái môi mím lại mấp máy nói thật nhỏ.
“Nhưng là lúc người ta mới tỉnh lại phát hiện nàng hôn trộm người ta, người ta kìm lòng không được nên mới… nên mới….”
Giọng Hạo Uy ngập ngừng, lời nói cuối cùng thật nhỏ, nhìn qua thật sự chính là Tử Tình đang khi dễ hắn. Tử Tình nhìn hắn như vậy thì tức tới nói không nên lời, nàng là hô hấp nhân tạo cho hắn đó, như thế nào đổi thành nàng hôn trộm hắn rồi. Còn cái gương mặt kia của hắn, ai đến nói cho nàng biết, đường đường là một nam nhi cao bảy thước, như thế nào lại trang(giả) cái bộ mặt ủy khuất của tiểu con dâu đâu. Chẳng lẽ đây chính là di chứng để lại sau khi được cứu sống?
Tử Tình hoài nghi nhìn chằm chằm Hạo Uy lên xuống dò xét, thẳng đến khi Hạo Uy cảm thấy mình dường như đùa hơi quá rồi mới chịu thu lại cái biểu tình tiểu con dâu kia. Nhưng là hắn lại tuyên bố một câu.
“Được rồi, nếu nàng muốn ta chịu trách nhiệm cho nàng vậy ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng vậy. Ai biểu chúng ta … với nhau làm chi.”
Tử Tình dậm chân muốn chửi thề, như thế nào nàng lại cứu trúng một tên vô lại như vậy a.