Đúng là Kinh Thành, thời tiết ở đây so với Tây Tử thôn quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Không khí mát mẻ, không quá nóng, buổi tối cũng không quá lạnh.
Ngoài trời lúc nào cũng có gió nhẹ mơn man thổi qua, mát tới tận trong
lòng.
Trong Tam viện của phủ thị lang, Tử Tình buồn chán ngồi
trên xích đu xem ba huynh đệ Tử Dục đọc sách. Bên cạnh là chiếc bàn nhỏ, Tô thị và Tử Nương ngồi thêu khăn.
Cả nhà Tử Tình đến ở phủ thị
lang cũng được bốn ngày. Bốn ngày này, cả nhà nàng luôn giả trang một bộ khép nép sợ sệt. Cuộc sống ở đây có quy luật rõ ràng. Buổi sáng khoảng
cuối giờ mẹo (7h) cả nhà Tử Tình sẽ cùng nhau đến đại sảnh thỉnh an Cố
Lão và Xuân thị. Ngồi nghe ông thuyết giáo này nọ khoảng 1 canh giờ (2
tiếng), sau đó trở về Tam viện. Từ lúc đó tới chiều cả nhà Tử Tình chỉ
được phép ở trong viện không được ra ngoài. Ngoại trừ Cố Tam bởi vì cần
đi trao đổi thi từ với các sĩ tữ nên được ra ngoài còn lại thì hầu như
không ai được phép rời khỏi Tam Viện nữa bước. Cơm ăn cũng vậy, mỗi ngày điều độ ăn hai buổi.
Chính là món ăn của bọn họ rất đạm bạc.
Buổi sáng mỗi người được phân hai cái bánh bao chay. Buổi chiều mỗi
người sẽ được hai bát cơm cùng một ít rau củ. Nói tóm lại, chính là bữa
ăn toàn là đồ chay không một miếng thịt nào.
Cũng may mắn là Cố
Tam mỗi ngày ra ngoài nên lén mua về một ích thức ăn này nọ, nếu không
thật sự cả nhà bọn họ đã sớm đói teo rồi. Nhưng mà dù có thức ăn ngon
mọi người cũng chỉ có thể len lén mà ăn.
Đối với chuyện này Cố Tam lựa chọn trầm mặt im lặng. Bởi vì càng là như vậy bọn hắn càng có thể sớm rời khỏi nơi này.
Từ khi vào phủ thị lang, những người hạ nhân mà Cố Tam mang theo liền bị
Cố Lão đem đi hết. Ví như Hộ Chi và Hộ Vi, hai người bọn họ bị Cố Lão
điều đến phòng giặt giũ, Hộ Ngôn và Hộ Võ thì trở thành người canh cổng. Cũng may Hộ Phong và Diệp đại phu được Cố Tam âm thầm điều đi rồi nếu
không chắc cũng không tốt hơn là bao.
Lúc đầu ý muốn của Cố Lão
là khế ước bán thân của bọn người này. Ông muốn chờ cơ hội lén đem mấy
người này đi bán. Cố Lão tính toán, dù sao đám hạ nhân này cũng là của
lão tam, để ở trong phủ ông nhìn thêm chướng mắt. Nếu đem bọn chúng bán
đi, số bạc bán được này sẽ rơi vào tay ông, dù sao cũng là mấy trăm
lượng. Tuy bây giờ mấy trăm lượng đối với ông không phải là nhiều nhưng
là gom góp lại để đấy sau này có thể giúp Cố Đại đút lót quan trên.
Cố Tam từ đầu đã đoán được suy tính của Cố Lão, bởi vậy khi Cố Lão mở
miệng hỏi khế ước thì đã thổi gió nói với ông mấy người hạ nhân này mặc
dù hiện tại đi theo hắn nhưng mà khế ước của họ thì ở trong tay Ngạo
tiên sinh. Cố lão nghe vậy thì thất vọng, nhưng ông lại đổi qua cách
khác. Cố Lão nói với Cố Tam, “Các ngươi ở đây mỗi ngày đều là cơm dâng
tận miệng thì cần người hầu hạ làm chi, giao mấy người hạ nhân đó cho ta để ta điều họ đi làm việc”
Dĩ nhiên Cố Tam không thể mở miệng từ chối, hắn rất vui vẻ giao người cho Cố Lão dẫn đi.
“Tiểu muội, muội chắc buồn chán lắm phải không?”
Tử Dục ngồi đọc sách ngước mắt thấy Tử Tình mặt bí xị nhăn nhó ngồi một
bên thì quan tâm hỏi. Tử Dục nghĩ, bình thường tiểu muội thích chạy nhảy khắp nơi, nhưng hiện tại lại bị bó buộc ở chổ này chắc muội ấy sẽ rất
khó chịu.
Tô thị, Tử Nương, Tử Diệc và tiểu Ngũ nghe Tử Dục nói
thì ngước mắt nhìn về phía Tử Tình. Thấy nàng chán nản ngồi ngây ngốc
thì đau lòng. Tô thị nói:
“Tình Nhi, con ráng vài ngày nữa nương sẽ tìm cách xin ông nội cho con ra ngoài chơi”
“Đúng vậy tiểu tỷ, đợi vài ngày nữa cha nhất định sẽ dẫn tỷ đi chơi” Tiểu Ngũ cũng xen lời.
Tử Diệc trên mặt cười cười nháy mắt với Tử Tình “Tiểu muội, hay là ca dùng khinh công mang muội ra ngoài chơi chịu không?”
Tử Diệc vừa nói xong không đợi được Tử Tình trả lời thì đã bị một cuốn sách đập vào đầu. Đây là do bị Tử Dục đánh.
Tử Dục trợn mắt nhìn Tử Diệc một cái nghiêm túc nói:
“Tam đệ, đệ không được làm loạn. Tình huốn hiện tại của chúng ta rất căng
thẳng. Đệ náo nếu không khéo sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của cha. Đệ tốt
nhất nên thành thật cho ca, nếu không, coi chừng cha biết sẽ đánh mông
của đệ”
Tử Diệc nghe Tử Dục giáo huấn thì đỏ mặt, nhanh đứng bật lên hùng hổ nói:
“Đại ca, đệ chỉ nói giỡn chọc tiểu muội vui vẻ, đệ đã lớn rồi, ca không cần dùng cha hù dọa đệ”
Cả nhà thấy Tử Diệc như vậy thì cười ha ha, Tử Tình cũng ôm bụng lăn ra cười. Buồn chán vừa rồi cũng tiêu tán hết.
…..
Buổi trưa trong phòng nghỉ của Cố Lão, Cố Đại Sinh ngồi một bên bàn đối mặt với Cố Lão không vui nói:
“Cha, chúng ta phải làm sao a? Tam đệ đến đây, bây giờ cả nhà hắn cứ nhởn nhơ ở đấy. Không phải con so đo nhưng mà cha à, bổng lộc của con một năm
chỉ có 3 vạn thôi, đã nuôi một nhà nhị đệ rồi còn phải chi này nọ. Hiện
tại lại thêm một nhà Tam đệ, thật sự là quá sức rồi. Huống chi cả nhà đệ ấy lại đông người như vậy. Đừng nói đâu xa, chỉ một mình tiểu nha đầu
nhà hắn tiền thuốc thôi cũng đủ để con góp tiền mua thêm một cấp quan
rồi. Cha, người cần phải suy xét lại chuyện này a.”
Cố Đại muốn Cố Lão tìm cách tống một nhà Cố Tam cách xa nhà hắn một chút.
Cố Lão rít tẩu thuốc mặt âm trầm. Đón một nhà lão tam đến đây là chủ ý của ông. Ông đã từng nói sẽ cho một nhà lão tam gộp lại, nhưng là bây giờ
sự việc biến đổi rồi, ông giờ muốn rút lại lời nói cũng quá khó khăn.
Xem ra chỉ có thể âm thầm tạo sức ép với một phòng bọn chúng để bọn
chúng tự biết khó mà lui thôi.
Cố Lão nhìn Cố Đại tò mò hỏi:
“Ngươi mấy ngày nay điều tra chuyện đọc sách của hắn thế nào rồi? Liệu hắn có thể thông qua kỳ thi hội lần này?”
Cố Lão là đang tính toán chuyện Cố Tam đi thi, ông muốn vớt vát lại sự
việc. Cố lão tính toán, bây giờ nuôi một nhà lão tam tuy có chút không
thoải mái nhưng nếu hắn thông qua kỳ thi sẽ khác. Phải biết, Lão đại chỉ mới thi đậu Cử Nhân, xét về cấp bật thì chỉ mới được làm quan thất
phẩm. Nhưng dù vậy ông cũng đã làm cho hắn lên được chức thị lang, còn
lão tam, nếu hắn thi qua lấy được vị trí tiến sĩ vậy ông chỉ cần mánh
khóe đút lót một ít, chắc chắn tương lai sau này của lão tam sẽ rất sáng sủa, và ông cũng vì vậy mà trở nên nổi bật trong đám lão thái gia ở
kinh thành này. Bởi vì ý nghĩ như vậy nên Cố Lão mới chưa dứt khoát trở
mặt với một nhà Cố Tam, chưa làm cho một nhà Cố Tam rời khỏi.
(TG: hừ, đối với con cái mà tính toán như vậy, cái ông Cố Lão này thật đáng
ghét. Hổ dữ không ăn thịt con, còn cái ông Cố Lão này lại luôn đem con
mình ra làm đá lót đường cho bản thân mình. Có một người cha như vậy Cố
tam thật sự là bất hạnh trong vạn hạnh mà.)
Cố Đại nghe Cố Lão
hỏi thì im lặng một lúc, hắn làm sao không biết ý nghĩ của Cố Lão, chẳng qua dù thế nào hắn cũng không thích. Nếu hiện tại không tìm cách cho
một nhà lão tam rời đi, vậy sau này lão tam thi không qua thì hắn lại
càng không thể mở miệng đuổi người được. Nếu như vậy chẳng phải sau này
hắn sẽ phải gánh vác thêm một nhà của lão tam? Còn nếu ngược lại, lão
tam thi qua thì hắn lại càng không muốn. Nếu lão tam thông qua được kỳ
thi, vậy cha hắn sau này nhất định sẽ đối tốt với lão tam, sẽ tìm cách
cho lão tam trèo qua mặt hắn. Cha cũng sẽ không vì chức quan của hắn mà
tính toán tìm cách cho hắn leo lên. Như thế chẳng phải đối với hắn là
không công bằng. Nghĩ như thế, Cố Đại đã có câu trả lời với Cố Lão.
“Cha, chuyện này nói ra thật làm cho con xấu hổ không dám ngước mặt nhìn
người. Cha có biết mấy ngày qua con cho người âm thầm theo giỏi tam đệ,
theo lời báo lại, Tam đệ mấy ngày này thường đi đến trà quán Vấn Thư nơi mà các sĩ tử thường lui tới cùng trao đổi thi từ. Nhưng mà Tam đệ đến
đó mấy ngày vẫn không cho ra một thi từ nào đặc biệt, mới hôm qua có một sĩ tử hỏi hắn một câu khá đơn giản nhưng hắn nghiệm nữa ngày mới đáp
lại được. Hiện tại cả trà quán đều biết tam đệ là một người nông cạn thi từ, không ai thích đến gần hắn.”
Cố Đại đây là muốn làm cho Cố
Lão hết hi vọng với Cố Tam, nhưng là lời nói của ông cũng không có sai.
Cố Tam mấy ngày nay ở bên ngoài chính là một người ngơ ngáo như vậy đấy.
Cố Lão nghe Cố Đại nói xong thì nhíu mày, Tam Sinh hắn lại tệ đến như vậy
sao? Cố Lão thất vọng nhắm mắt thở sâu một cái, trong lòng cũng đưa ra
quyết định.
…..
Hôm nay, sáng sớm cả nhà Tử Tình theo quy
củ đến đại sảnh thỉnh an Cố Lão. Trong đại sảnh hôm nay ngoại trừ mấy
người đại phòng, nhị phòng đều có mặt như mọi ngày thì còn có thêm Cố
Đại Sinh. Bình thường mỗi ngày từ rất sớm Cố Đại Sinh đã đi vào triều
đứng ngoài đại điện nghe cáo nên thường không có mặt. Nhưng hôm nay Cố
Đại không đi, lại ở nhà. Nhìn gương mặt không giấu được khoái chí của
ông và vẻ mặt nghiêm nghị của Cố Lão, cả nhà Tử Tình lén trao đổi mắt
với nhau.
Như mọi ngày, cả nhà Tử Tình bước tới quỳ xuống thỉnh
an Cố Lão. Nhưng Cố Lão hôm nay lại không mở miệng cho cả nhà Tử Tình
đứng dậy, ông chỉ đạm đạm uốn một chun trà rồi từ tốn nói:
“Lão Tam, con đến kinh thành tới hôm nay cũng được 7 ngày rồi đi, con có dự tính gì không?”
Cố Lão hôm nay thật lạ, giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy quan tâm. Cố Tam và Tô thị nhìn nhau, Cố Tam nhỏ giọng đáp:
“Thưa cha, ý cha là… ?” Cố Tam ngập ngừng hỏi lại
“Ý ta là con có nghĩ chừng nào sẽ trở về Tây Tử thôn?” Cố Lão hỏi tiếp.
Cố Tam nhíu mày khó hiểu: “Cha, con đi thi, thi xong thì ở lại nhậm chức chớ trở về Tây Tử thôn làm gì ạ?”
Cố Lão khóe miệng giật giật mấy cái nhìn chằm chằm Cố Tam. Cố Lão nói có chút cứng ngắc.
“Ngươi thi không qua thì làm sao nhậm chức, ý ta là nói nếu ngươi thi không qua thì thế nào? Ở lại hay trở về?”
“Con sẽ ở lại, nếu thi không qua con cũng sẽ ở lại đây tiếp tục đọc sách đợi ba năm nữa lại sẽ thi tiếp.” Cố Tam hùng hồn trả lời, không cảm thấy
lời mình nói ra nghe cỡ nào chói tai Cố Lão.
Cố Đại đang ngồi im lặng một bên nghe Cố Tam nói vậy thì đột ngột đứng lên, mặt tím lại. Cố Đại nghiến răng nói:
“Tam đệ, đệ nói sao nghe dễ dàng quá, ở lại đây đọc sách đợi ba năm nữa thi
tiếp? Đệ có biết ba năm này như thế nào không? Đệ sẽ làm gì? Sẽ ở đâu?
Đệ có đủ bạc để trụ lại kinh thành này sao?”
Cố Tam ngạc nhiên nhìn Cố Đại.
“Đại ca, ca nói vậy là sao? Đệ sẽ làm gì? Sẽ ở đâu? Đệ đương nhiên ở đây với ca rồi. Đệ biết nếu như vậy sẽ tăng gánh nặng cho ca, nhưng ca yên tâm, đệ nhất định sẽ tìm việc làm. Đệ hiện tại là cử nhân, đệ có thể dạy học kiếm thêm bạc”
Lời nói Cố Tam vào tai Cố Lão và Cố Đại làm Cố Lão nhíu mày, Cố Đại thì cười khinh miệt.
“Tam đệ, ca không phải là cười nhạo đệ. Nhưng mà, với học thức hiện tại của
đệ, đệ nghĩ ai sẽ mời đệ làm tiên sinh? Huống hồ, cử nhân của đệ to lắm
sao? ở kinh thành này cứ mười người là đã có tám người làm cử nhân. Đệ
nghĩ người ta sẽ chọn một người tài năng đức độ như đệ làm tiên sinh?”
“Đại ca, ca không được nói như vậy!” Cố Tam mặt đỏ bừng tức giận nói. “Ca đây là đang khinh thường đệ sao?”
“Ta không được nói thế nào? Khinh thường? Tam đệ, đệ còn không biết tình
huống hiện tại của mình? Ta nói cho đệ biết, nếu đệ không muốn mất mặt
thì tốt nhất nên trở lại Tây Tử thôn tiếp tục làm ruộng của đệ, nên bỏ ý nghĩ thi cử đi. Hoặc là ca sẽ xuất một ít bạc mua cho đệ một chức quan ở huyện thành nào đó. Có lẽ như vậy còn may mắn được bước vào quan trường đấy.”
Trên mặt Cố Đại Sinh toát ra vẻ khinh thường nhìn Cố Tam,
lời nói thật sâu làm cho Cố Tam không thoải mái. Cố Đại hắn cũng không
nhớ đến hắn cũng là một cử nhân, một người dùng tiền mua chức quan.
Cố Tam cắn chặt răng mắt đỏ ngầu nhìn Cố Đại, Cố Tam không cam lòng nói lớn.
“Đại ca, chúng ta là huynh đệ, ca không được xem thường đệ, đệ nói, đệ nhất
định sẽ thi qua, chẳng phải từ nhỏ đệ đã được tiên sinh khen rằng mình
có thiên phú đọc sách sao, hiện tại cũng vậy, đệ là người có thiên phú,
một cuộc thi đơn giản như vậy đệ nhất định sẽ thi qua, nhất định sẽ thi
qua.” lời nói của Cố Tam hiện tại có chút hỗn độn, nhìn ra được tâm trí
của hắn đang rất rối loạn.
Cố Lão từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng. Cố Lão nói:
“Lão Tam, ngươi nên bình tĩnh. Lời của đại ca ngươi nói quả thật không sai.
Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng nên dự thi nữa, trở về Tây Tử thôn đi. Ta sẽ tìm cách giúp ngươi mua một chức quan, đến lúc đó ngươi cũng không cần
làm nông dân mà có thể làm quan. Tuy chỉ là quan tri huyện nhưng nếu
ngươi làm tốt còn có thể thăng chức. So với tình huống hiện tại của
ngươi đã tốt lắm rồi. Cố Tam a, làm người phải biết thế nào là đủ. Đừng
quá tham lam những thứ không thuộc về mình.”
Lời nói Cố lão sâu
sắc và triết lý, Tử Tình quỳ bên dưới nghe xong mà thầm tán thưởng. Cố
Lão a, nếu bỏ qua bản tính ích kỷ và tham lam ra, cách làm người của ông và những triết lý như vậy cũng đủ để biến ông trở thành một người đáng
được tôn trọng. Tử Tình liếc mắt nhìn Tô Thị, Tử Dục, Tử Diệc, Tử Nương
và tiểu Ngũ đang quỳ bên cạnh. Nhìn mọi người vẫn một mực cúi đầu nhìn
dưới đất, chính là trên mặt không có phản ứng qua, chỉ có lo sợ và lo
sợ. Tử Tình trong lòng hô lớn. Thật giỏi, trang thật giỏi.
Nhìn
lại mình, Tử Tình thật bất đắc dĩ, lén xoa xoa đầu gối, Tử Tình bất mãn. Vì cái gì bắt bọn họ quỳ gối ở đây chứ, muốn nói chuyện cũng phải cho
đứng lên chứ. Tử Tình lén nhìn Cố Lão, thấy ông không chú ý đến mình thì nhếch môi chuyển đổi quỳ thành ngồi. Hành động nhỏ của Tử Tình cũng
không ảnh hưởng đến ba người đang giơ cung bạc kiếm.
Cố Tam lúc này chính là tức giận đùng đùng. Cố Tam lớn tiếng nói:
“Cha, ngay cả cha cũng hùa theo đại ca xem thường con. Cha, nếu mọi người đều nghĩ con như vậy vậy thì hiện tại con sẽ không làm gánh nặng cho cha và đại ca nữa. Không phải mấy ngày trước cha nói cả nhà con và cha đã phân gia sao, được thôi, hiện tại cứ tách hộ tịch của con ra khỏi Cố Gia đi. Tách ra như lúc trước. Sau này, một nhà của con sẽ ra ngoài, sẽ không ở lại Cố Phủ nữa. Sau này dù thi qua hay không con sẽ tự tính toán, sẽ
không cần cha và đại ca bận tâm.”
Tô thị nghe Cố Tam nói vậy thì
sợ hãi, mặt tái mét ngước mắt nhìn Cố Tam, bà cắn môi nước mắt lưng
tròng. Tay run rẩy kéo vạt áo Cố Tam lắc lắc đầu. “Tam lang, chàng bình
tĩnh đừng có như vậy. Chúng ta …Chúng ta…” Tô thị run rẩy lời nói cũng
không trọn vẹn.
Tô thị lúc này thật sự là mười phần nhu nhược.
Tử Tình thấy Tô thị như vậy thì ngậm chặt miệng cúi đầu mạp xuống đất.
Thân thể run rẩy không ngừng. Ôi trời ơi, tại sao nàng bây giờ mới biết
nương của nàng lại có năng khiếu diễn như thế này a.
Còn Tử Dục,
biểu hiện lúc này chính là muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ ngơ ngác
rồi im lặng không nói được một lời. Tử Nương và Tiểu Ngũ thì mặt đầy lo
sợ cúi xuống đất, Tử Diệc thì đưa tay nắm chặt bàn tay Tử Tình trấn an
nàng. Hắn là sợ nàng nhịn không nổi mà bật cười đấy.
Dưới đại sảnh, từ bên ngoài nhìn vào liền thấy không khí đầy u ám bao quanh cả nhà Tử Tình.
Cố Tam lúc này mới làm như phát hiện mình đã lỡ lời, biểu cảm liền trở nên luống cuống. Cố Tam giả vờ muốn mở miệng cứu vãn tình hình thì lúc này
Cố Đại từ trên ghế rất nhanh đứng lên nói lớn.
“Tam đệ, nếu đệ muốn như vậy thì đại ca sẽ chiều theo ý đệ. Đệ đã muốn tách ra vậy tách ra ngay bây giờ đi.”
Dù cố che dấu nhưng Cố Đại vẫn không giấu được biểu hiện vui vẻ trên mặt
mình, hắn vừa nói với Cố Tam vừa bước nhanh ra ngoài. Tấc cả mọi người
đang có mặt trong đại sảnh không hỏi nhưng vẫn biết Cố Đại đây là đi lấy giấy hộ tịch để phân gia.
Nếu là nông dân, phân gia nhất định
phải cần có lý chính hoặc trưởng thôn. Nhưng nếu là quan tịch thì phân
gia sẽ đơn giản hơn, chỉ cần lăn dấu tay trên giấy là có thể phân ra
rồi.
Cố Lão nhìn cả nhà Cố Tam một lúc, trong mắt có chút không
đành lòng, nhưng khi nhìn đến Tử Tình đang ngồi chớ không phải quỳ thì
mặt đanh lại, hít một hơi dài sau đó ngoảnh mặt không nhìn tiếp nữa.
….
Lăn qua lộn lại hết cả buổi sáng, Cuối cùng hộ tịch của cả nhà Tử Tình đã được phân ra. Cố Lão lúc này đạm bạc lên tiếng nói:
“Lão Tam, hiện tại đã theo ý ngươi, các ngươi cuối cùng cũng vẫn muốn phân
ra với lão già này. Nếu đã như vậy ngươi phải biết sau này cả nhà các
ngươi sống thế nào đối với chúng ta không còn quan hệ. Ta không phải
lạnh tâm, mà là các ngươi muốn ta làm như thế. Tốt lắm, giờ phân ra rồi, các ngươi cũng nên sớm một chút tìm chỗ để ở đi. Đây là phủ của đại ca
ngươi, nó không đủ lớn để chứa chấp cả nhà các ngươi nữa.”
Cố Tam mơ hồ theo bản năng gật gật đầu với Cố Lão rồi chậm rãi đứng lên chậm chạp dẫn thê nhi trở về Tam viện.
Trong sảnh đường, Cố Lão, Cố Đại, đại phòng và một phòng nhị phòng dõi mắt
nhìn theo. Trên mặt nhị phòng là vẻ mặt không nỡ, trên mặt đại phòng là
nhẹ nhõm cùng vui vẻ. Còn Cố lão nhìn không ra cảm xúc, không có cảm xúc ngoài Cố Lão còn có Xuân thị, Xuân thị hiện tại trên mặt vẫn rất bình
thản, không có chút phản ứng nào. Nếu nói lúc ở Tây Tử thôn phân gia
Xuân thị còn có một tia đau lòng và không nỡ thì hiện tại bà lại không
một chút nào quan tâm đến. Xuân thị bây giờ chỉ biết an an ổn ổn làm một lão thái thái. Chính là bà không biết cái gương mặt không biểu cảm này
của mình tương lai làm cho bà hối hận muốn chết.