Cả đêm hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ được, câu nói kia của Tử Thuần cứ văng vẳng bên tai , không lúc nào không nghe thấy. Tôi vùi mặt vào gối , không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa..
Lúc đó, khi Tử Thuần hỏi có phải tôi đã thích hắn rồi hay không, tôi xấu hổ đến mức không tự chủ được bản thân, một mạch chạy thẳng về nhà, cũng không biết hắn ta có nhờ đường về nhà không nữa. Còn tiền để mua mấy thứ đó thì không cần lo, trước khi lên đường, tôi đã đưa cho Tử Thuần ít tiền, vì cái váy tôi đang mặc không có túi, mà nếu cầm tay thì sợ sẽ bị giật mất nên mới đưa cho hắn giữ. Giờ nghĩ lại, mọi sự thật quá trùng hợp, giống như đã được sắp xếp trước vậy.
Nằm thêm một lúc, tôi quyết định ngồi dậy đi xuống lầu xem thử Tử Thuần đã về chưa, hắn thông minh như vậy, chắc chắn là đã về rồi cũng nên.
Nhưng ngược lại với dự đoán của tôi, Tử Thuần vẫn chưa trở về!
“ Không xong rồi!” Tôi mím môi, huơ tay với lấy cái áo khoác treo trên tường rồi mặc vào, vội vàng mang giày rồi lấy xe máy phi thẳng đến nhà sách.
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ lấp lánh ánh nến, giữa phòng , một nam tử cao lớn ngồi trước một cái bàn gỗ, mà đối diện là một ông lão mặt đầy những nếp nhăn, mái tóc bạc dài ngang lưng tùy ý xõa ra nhưng không loạn, toàn thân lão toát lên vẻ huyền bí lạ thường.
tử ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, ông lão tựa hồ có chút mất kiên nhẫn, khàn khàn lên tiếng :“ Vương gia thấy thế nào?”
“ Bổn vương không muốn trở về nữa” tử khẽ thở dài, đôi mày kiếm giãn ra, thoạt nhìn có vẻ như đã vừa buông bỏ một gánh nặng, cảm giác như thân thể nhẹ hơn rất nhiều.“ Lão phu từ khi sinh ra đã mang trong mình số mệnh là bảo vệ vương gia an toàn đăng cơ. Vương gia cũng như lão phu, từ lúc sinh ra đã mang trong mình dòng máu đế vương, số mệnh đã định trước một đời phú quý, nắm quyền lực tuyệt đỉnh. Thế nhưng từ đâu ra lại xuất hiện một cô nương đến từ tương lai phá hỏng mọi sự. Vương gia… không muốn báo thù sao?” Lão già nhìn chằm chằm vào vị nam tử kiên nghị trước mặt với ánh mắt thăm dò xen lẫn nghi ngờ.
“ Chuyện đã qua, lúc đó cũng là bổn vương tự nguyện buông tay. Báo thù… báo thù chỉ chuốc thêm phiền muộn. Huống hồ, bổn vương sống ở đây rất tốt! Hơn nữa, ngươi nói ngươi sinh ra mang số mệnh bảo vệ bổn vương… lại còn biết cách quay về Hương quốc. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“ Vương gia, Tuyết Thần Vương gia trước kia đã từng gặp một cao nhân, được cao nhân đó tiết lộ thiên cơ, nói Tuyết Thần Vương, Hiên Hoàng đế và Vương gia chính là vận mệnh của cô nương họ La đó, người có biết chuyện này không?”
Tử Thuần gật đầu, với vấn đề này xem như đã đoán được vài ba phần rồi.
“ Lão phu, chính là cao nhân đó. Hơn nữa, lão phu từ lúc sinh ra đã có thể nhìn thấu tương lai. Các đời Hoàng đế của Hương quốc đều có một vị cao nhân bảo vệ và phò trợ. Lúc Nhị hoàng tử Âu Dương Thế Hiên được phong làm Thái tử, lão phu vốn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch ám sát , cũng như giúp vương gia lên làm thái tử thì cô gái đó xuất hiện, giờ giờ khắc khắc, mỗi khi lão phu chuẩn bị ám sát thì cô gái đó lại vô tình cản trở. Hoặc có thể nói, La cô nương chính là phúc tinh của Hiên hoàng đế.”
“ Vậy ngươi nói chuyện vận mệnh đó cho Tuyết Thần thúc thúc chính là để khiến cho thúc ấy giúp bổn vương?”
“ Chính là vậy” Lão già vuốt vuốt chòm râu trắng, nét mặt có chút vui vẻ “ Chỉ tiếc, đến cuối cùng, người cô nương ấy chọn lại không phải là Vương gia. Nhưng dù thế nào thì lão cũng chẳng thể giúp vương gia đăng cơ, không hoàn thành sứ mệnh, buộc phải chết.”
“ Khoan, bổn vương không cần ngươi chết! Sứ mệnh chết tiệt gì đó cũng quên đi, bây giờ bổn vương đã là thường dân, ngươi không cần phải chết!” Tử Thuần giữ chặt lấy hai tay lão già nhất quyết không buông. Dù gì người này bây giờ mới quen, trước kia lại âm thầm giúp hắn, dù không nhiều, nhưng cũng không đáng chết. Hắn cũng chẳng muốn vấy bẩn bản thân thêm nữa.
Lão già lắc đầu, ôn hòa cười :
“ Lão không thể không chết được, giữ lại chẳng thể làm gì. Lão ngay khi biết Vương gia đến nơi này, liền đi theo vương gia, cũng chỉ muốn nghe lựa chọn của vương gia, giúp vương gia hoàn thành tâm nguyện, sau đó sẽ phải chết. Đây đã là thiên ý, nếu lão không tự vẫn, thì cũng sẽ không thể sống thêm được bao nhiêu lâu nữa… Trước khi chết, lão phu chỉ muốn nói với ngài vài câu… Không biết vương gia có muốn nghe không?”
“Ngươi nói đi”
Lão già lại cúi xuống bấm bấm đốt ngón tay, một hồi sau mới tiếp lời :
“ Vương gia không nên tiếp tục thương nhớ La cô nương, những hoài niệm vấn vương ấy sẽ chỉ khiến ngài thêm đau lòng . Thế thì chi bằng hãy quên đi, tìm một người thực sự phù hợp với bản thân?”
“ Ngươi có thể nói cho bổn vương biết đó là ai không?” Tử Thuần nheo mắt, khẩn trương hỏi.
“ Không sợ tình yêu chớm nở, chỉ sợ giác ngộ muộn màng. Khi đôi tay đã nắm chặt, trọn đời trọn kiếp chẳng buông” (*)
(*) Trích từ truyện Vĩnh An của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Khi Tử Thuần từ ngôi nhà rách nát trong góc khuất đi ra, quay lưng lại đã chẳng thấy vết tích. Giống như những chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là giấc mơ vậy.
Hắn thở dài một tiếng, lại nghĩ đến chuyện phải quên Di Nhi, đột nhiên trái tim lại nhói một cái thật đau.
Nàng là người đầu tiên mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, an toàn, cũng là người đầu tiên làm hắn đau lòng đến thế này.
Trong tim hắn sớm đã khắc sâu hình bóng nàng , muốn quên , e rằng vô cùng khó !
Đang chìm đắm trong nỗi nhớ thương , hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng cách đây không xa, thở hồng hộc như thể vừa chạy một quãng đường rất xa.
“ Nè! Vương gia ngươi lợi hại như vậy, lại không nhớ đường về nhà hay sao! Trễ thế này còn lang thang như vậy ngoài đường! Nào, về nhà thôi!”
Thanh âm cáu kỉnh như vậy, vì sao lọt vào tai hắn lại dịu dàng biết bao?