Ăn uống xong xuôi, cô và Tử Thuần cùng đi bộ đến trường, dù sao trường cách nhà không xa, đi bộ thế này cũng rất tốt cho việc tập thể dục!
Gần đến trường thì đột nhiên Quán Quán dừng chân lại không đi nữa, Tử Thuần thấy vậy cũng dừng lại, khó hiểu nhìn cô :
“ Này! Sao đột nhiên lại dừng? Có chuyện gì sao?”
“ Không, chỉ là, tôi nói này… Bây giờ anh cách xa tôi một chút, vào đến trường đừng tỏ ra quen biết nhau, được không?” Tô Quán Quán không dám ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mũi chân, ngại ngùng lên tiếng.
“ Được” Ngoài dự đoán , Tử Thuần không chút do dự liền đồng ý, sau đó một mình đi thẳng không thèm ngoái đầu.
Quán Quán có chút ngượng ngùng, thật ra đi chung cũng được, nhưng cô lại sợ mọi người sẽ hiểu lầm… miệng lưỡi thiên hạ rất đáng sợ, cô thật sự là lực bất tòng tâm a!
Từ phía sau quan sát , cô thấy Tử Thuần thật quá sức mê người , vừa mới xuất hiện đã khiến đám nữ sinh ngưỡn mộ, tim đập thình thịch, tay hoạt động hết công sức chụp ảnh lia lịa, chỉ là thấy Tử Thuần toàn thân toả ra một loại khí thế bức người băng lãnh xen lẫn đáng sợ nên chẳng ai dám quá phận.
Đối với một môi trường hoàn toàn mới lạ thế này mà hắn một chút cũng không nao núng, rất bình tĩnh đi thẳng về lớp của hắn . Sở dĩ hắn biết rõ đường lối như vậy là vì Quán Quán hôm qua đã có nói qua, còn mở hẳn sơ đồ trường chỉ kĩ càng cho hắn, mà hắn khi ở cổ đại đã từng đánh trận, bản đồ đương nhiên thuộc rất nhanh, vừa nhìn qua lập tức nhớ không quên.
Chính vì thế, đối diện với học viện khổng lồ đồ sộ thế này cũng chẳng cần gì phải sợ hãi!
Trong lòng Quán Quán thầm nghĩ, con người này có phải hay chăng đã bị đứt dây thần kinh kinh ngạc rồi? Vì sao lúc nào mặt cũng tỉnh như ruồi không chút biến sắc? Tựa hồ cho dù bây giờ cả thế giới có sụp xuống trước mặt hắn, hắn ngay cả chớp mắt cũng không thèm!
Thật là một con người sắt đá.
Đợi mọi người vào lớp hết rồi, cô giáo chủ nhiệm nãy giờ cũng đang chìm đắm trong lưới tình của Tử Thuần chợt bừng tỉnh, niềm nở cong môi cười, dịu dàng mời Tử Thuần lên giới thiệu bản thân rồi xếp chỗ.
Tiếc thay trong lớp lại chỉ còn một chỗ trống, mà chỗ trống này lại là chỗ bên cạnh một tên đại thiếu gia chính hiệu , cả ngày chỉ biết chưng diện làm màu, căn bản vô lớp không thèm nghe giảng! Lại chưa nói đến tính tình rất khó chịu cáu kỉnh, vô cùng khó chiều !
Tất nhiên, chính vì thế mà luôn luôn xếp bét lớp, mọi người cũng chẳng ai muốn chơi với hắn!
Bất quá người ta có quyền thế, có quyền lực, nên ai cũng không muốn đụng vào, bét lớp thì bét lớp, quan tâm làm gì? Đụng vào bọn nhà giàu này chỉ tổ rước hoạ vào thân, tốt hơn hết vẫn cứ là tránh xa chút !
Cô giáo quay sang nhìn Tử Thuần bằng ánh mắt thương hại, có chút do dự hỏi :
“ Tiểu Thuần, em … có thể ngồi kế Sở Đình Hạo không?”
“ Không có vấn đề, chỉ là, lão sư… khụ khụ, cô giáo, cô không cần gọi tôi là Tiểu Thuần đâu, nghe thật ghê tởm!” Tử Thuần gật đầu, một đường đi thẳng về chỗ ngồi , bỏ lại bà cô giáo đáng thương chỉ biết tự an ủi mình, ôm lấy trái tim đang tan nát . Không sao không sao, mỹ nam lạnh lùng càng hấp dẫn, người ta đẹp, người ta có quyến =))
Cả lớp đối với cách cư xử đó của cô giáo cũng có phần khinh miệt, già rồi mà còn hám trai, thật đúng là không biết xấu hổ! Chỉ là khinh thì khinh trong lòng, bề ngoài thì vẫn tươi cười mắt nhắm mắt mở như không có gì.
Suốt tiết học, Tử Thuần rất chăm chú ghi chép , nghe giảng. Kỳ thực những kiến thức này đối với hắn không mấy khó khăn, chỉ cần nhìn qua ví dụ cũng có thể làm được, thế nhưng đối với những bài nâng cao, hắn lại có chút chật vật.
Làm mấy thứ này, quả thật còn khó khăn hơn cả đánh trận!
Đang suy nghĩ cách giải, tên đại thiếu gia bên cạnh đột nhiên gỡ bỏ headphone xuống, dáng vẻ lẳng lơ lấy tay giật khẽ mái tóc dài được cột lên theo kiểu đuôi gà ngay ngắn không chút rối loạn của Tử Thuần, tà mị hỏi một câu :
“ Này, ngươi đối với Quán Quán, rốt cục là quan hệ gì?”