Thái Hòa đế dưỡng bệnh đã khỏe trở lại, coi sóc triều chính, Lê Hữu Quân lúc này đây mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Võ Yến Nhi sắp sinh, Hà Bảo Ngân gần như ngày nào cũng chạy đến Định An Hầu phủ từ sáng sớm, đến tối muộn mới trở về, có khi nếu Lê Hữu Quân không đến đón nàng còn muốn ở luôn tại hầu phủ.
Lý Thu Huyền bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, nói.
"Dùng cơm xong Bảo Ngân cũng nên trở về đi, đừng để ngày nào cũng để vương gia, phải tới đón người như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ không hay đâu..."
Hà Bảo Ngân bĩu bĩu môi, nói.
"Con về rồi, nhỡ tẩu tử sinh cháu thì làm sao..."
Lý Thu Huyền buồn cười, cốc lên trán nàng một cái.
"Nếu tẩu tử của con sinh, ta liền phái người đến Khánh Vương phủ báo tin cho con, được chưa..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân rất không tình nguyện mà đứng lên.
Bên ngoài Lê Hữu Quân cũng đã tới, nhìn thấy thê tử nhà mình bịn rịn không muốn về, khóe môi khẽ cong lên, đi tới.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu...!Con tới đón Bảo Ngân..."
Lý Thu Huyền liếc nữ nhi một cái, đẩy đẩy nàng ra, nói.
"Đi đi...!Trở về nghỉ ngơi sớm..."
Hai phu thê Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân trở về, vừa lên giường đi ngủ thì bên ngoài, Dương Nhung đã gõ cửa, báo.
"Vương gia, vương phi...!Hầu phủ bên kia cho người tới báo, thiếu phu nhân chuyển dạ sắp sinh rồi..."
Hà Bảo Ngân vội vàng từ trên giường bật dậy, hỏi.
"Sắp sinh rồi sao?"
Dương Nhung cười, nói.
"Vâng..."
"Ôi ôi...!Sắp sinh rồi..."
Nhìn bộ dáng cuống cuồng của nàng, Lê Hữu Quân có chút muốn cười.
"Nàng bình tĩnh một chút, chúng ta sửa soạn liền đi qua."
Hà Bảo Ngân gật đầu, Lê Hữu Quân bắt lấy tay của nàng, phát hiện tay nàng đang khẽ phát run.
Thời đại này, nữ nhân sinh con giống như đi một vòng ở trước quỷ môn quan, tính nguy hiểm thật sự là quá lớn.
Lê Hữu Quân an ủi.
“Tẩu tử mang thai tốt như vậy, nàng không cần lo lắng!”
Hà Bảo Ngân liên tục niệm phật.
“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!”
Lúc này quản gia đi vào bẩm báo.
“Vương gia, vương phi, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Lê Hữu Quân ôm eo Hà Bảo Ngân đi ra ngoài.
Đến Định An Hầu phủ.
Đặng Mỹ Hạnh cũng vừa tới, thấy họ tới liền cùng nhau ra đón.
Đặng Mỹ Hạnh cười nói.
“Vương gia và Vương phi đã tới.”
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi bất đắc dĩ, nữ nhi nhà nàng nhìn còn sốt sắng hơn cả nàng và bà thân gia bên cạnh.
"Nhìn con xem, ai mà không biết còn tưởng con mới là mẫu thân của Yến Nhi đấy..."
Hà Bảo Ngân mặc kệ những cái khác, há miệng liền hỏi.
“Tẩu tử thế nào rồi?”
Đặng Mỹ Hạnh mím môi cười.
“Vương phi đừng lo lắng, Yến Nhi lúc này mới vừa chuyển dạ, còn chưa bắt đầu sinh đâu, rất tốt.”
Hà Bảo Ngân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thu Huyền cùng Đặng Mỹ Hạnh mang nàng đi phòng sinh.
Lê Hữu Quân là nam nhân vào đó không tiện, Hà Trí Bình đi tới mang hắn tới sảnh chính dùng trà.
Hà Bảo Ngân mới vừa đi vào sân, đã nhìn thấy một thanh niên mặc y phục màu xanh thẫm giống như con ruồi không đầu đi tới đi lui ở trong sân.
Là Hà Trí Quang.
Khó trách khi nãy nàng tới không có nhìn thấy, thì ra là canh giữ ở chỗ này.
Hà Trí Quang nhìn thấy các nàng tới, giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Mẫu thân, nhạc mẫu, Bảo Ngân...!Ta không được vào trong, mọi người mau giúp ta...!Mau đi xem Yến Nhi một chút.”
Lý Thu Huyền thấy hắn đầu đầy mồ hôi, thanh âm cũng có một chút phát run, không khỏi bật cười, yêu thương nói.
“Sinh con là chuyện của nữ nhân, ngươi mò mẫm quan tâm làm cái gì?”
Đặng Mỹ Hạnh cũng nói theo.
"Đúng vậy, phòng sinh nam nhân như con tới góp vui cái gì, mau đi ra ngoài đi."
Hà Trí Quang nói.
“Tiểu tế có thể nào không lo lắng?”
Hà Bảo Ngân thấy ca ca khẩn trương như thế, trong lòng nhất thời có vài phần thả lỏng.
Lôi kéo tay áo của Lý Thu Huyền nói.
“Mẫu thân, chúng ta đi thăm tẩu tử một chút đi.”
Lúc ba người đi vào, nhìn thấy Võ Yến Nhi đang điềm tĩnh nằm ở trên giường, một ma ma hầu hạ nàng uống cháo, bà đỡ, Đường Yên cũng ở bên cạnh, mọi người đều là thần thái thoải mái, vừa nói vừa cười.
Võ Yến Nhi thấy mẫu thân cùng mẹ chồng và tiểu cô tới, cười chào hỏi.
“Mẫu thân, Bảo Ngân, các ngươi sao lại tới?”
Đặng Mỹ Hạnh đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, sẵng giọng.
“Ta là mẫu thân ngươi, ngươi sinh con, ta có thể không tới sao?”
Lại nắm tay, cười an ủi nàng.
“Ngươi yên tâm, sinh con không đáng sợ như vậy, mỗi nữ nhân đều phải đi qua vòng này.”
Hà Bảo Ngân cầm tay của tẩu tử, trong lòng không khỏi tự mình buồn cười, rõ ràng chính mình còn khẩn trương hơn cả tẩu tẩu.
"Tẩu có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không? Có đau nhiều hay không? Có khẩn trương không?"
Hà Bảo Ngân lo lắng cũng không phải làm quá, ở thời đại này không có máy siêu âm, không có các thiết bị hiện đại, không có bác sĩ, nếu khó sinh có thể sinh mổ.
Nữ nhân ở thời đại này khi đi sinh chính là cược mạng mình, ở hiện đại cũng vậy nhưng nguy hiểm có thể giảm rất nhiều...!Càng nghĩ nàng càng cảm thấy lo lắng...!
Võ Yến Nhi gật đầu, thấy nàng lo lắng như vậy ngược lại còn muốn an ủi nàng.
“Ta không khẩn trương a! Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Sinh nở ai cũng phải đau...!Ngươi không cần lo quá...”
Đường Yên cười nói.
" Vương phi cùng mọi người không cần quá lo lắng, thai này của thiếu phu nhân ngay ngắn, hài tử lớn nhỏ vừa vừa phải, tuy nói là thai đầu, lại rất dễ sinh đấy!”
Nghe Đường Yên nói, không khí ở hiện trường cực kỳ thoải mái, cũng thoáng yên tâm lại.
Võ Yến Nhi nói một chút cùng mẫu thân, bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
“Ai u, bụng lại bắt đầu đau.”
Đường Yên tiến lên kiểm tra một chút.
“Đây là lại bắt đầu co tử cung, sợ là sắp sinh, các vị vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.”
Mọi người biết ở chỗ này cũng chỉ thêm phiền, liền vội vã đi ra khỏi phòng sinh.
Hà Bảo Ngân đang ngóng cổ nhìn bên trong, thấy đoàn người nối đuôi nhau đi ra, vội vàng nghênh đón.
“Như thế nào? Như thế nào?”
Lý Thu Huyền cười nói.
“Bắt đầu sinh rồi, ngươi vẫn nên trở về thư phòng chờ đi.
Thai đầu rất lâu, có người thậm chí phải sinh một ngày một đêm đấy.”
Hà Trí Quang lắc đầu.
“Ta không đi thư phòng, ta sẽ ở chỗ này chờ.”
Trong viện đã sớm bày xong bàn ghế, đoàn người Lý Thu Huyền, Đặng Mỹ Hạnh và Hà Bảo Ngân an vị ở sau bàn, bắt đầu hàn huyên việc nhà, Hà Trí Quang lại ở trong sân đi tới đi lui, bộ dạng khẩn trương vô cùng.
Lý Thu Huyền cau mày nói.
“Ngươi không thể tìm một chỗ ngồi xuống sao, lúc ẩn lúc hiện như vậy, lắc lư đến đầu ta cũng muốn hôn mê.”
Hà Bảo Ngân cũng gật đầu, nói.
"Đúng vậy ca ca...!Huynh mau ngồi xuống đi..."
"Ta biết rồi..."
Hà Trí Quang đáp ứng, ngồi ở sau cái bàn một lát, lại vẫn ngồi không yên, tiếp tục đứng dậy lắc lư trước mắt mọi người.
Võ Yến Nhi bên trong rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển dạ, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"A...!aaa..."
Xen lẫn thanh âm loáng thoáng của bà mụ.
"Dùng sức..."
Hà Trí Quang nghe thấy thanh âm như vậy, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khẩn trương vô cùng.
"Làm sao đây? Hay là ta vào trong đó..."
Hắn vừa nói vừa nhấc chân muốn vào trong phòng sinh.
Lý Thu Huyền nhanh tay kéo ngược hắn quay lại.
"Hồ đồ...!Đây là chỗ nào mà ngươi có thể tùy tiện như vậy..."
"Á...!aaa...!Hà Trí Quang..."
Bên trong Võ Yến Nhi đau đớn hét lên.
Hà Trí Quang nào còn tâm trí đâu quan tâm nhiều đến vậy, hắn tránh thoát khỏi tay Lý Thu Huyền, đạp cửa đi vào...!
"Ta ở đây...!Yến Nhi, ta ở đây..."
Lý Thu Huyền còn muốn ngăn cản, Hà Bảo Ngân ở bên cạnh đã níu nàng lại, lắc đầu.
"Mẫu thân, cứ mặc huynh ấy đi...!Lúc này người mà tẩu tử cần chính là huynh ấy..."
Lý Thu Huyền cùng Đặng Mỹ Hạnh thật ra cũng có chút khẩn trương, càng đừng nhắc tới Hà Bảo Ngân không có bất kỳ kinh nghiệm sinh nở nào.
Lý Thu Huyền nghe nữ nhi khuyên cũng không cố chấp nữa, qua một lát liền phái một tiểu nha đầu đi vào hỏi thăm chút tin tức.
Người trong phòng sinh ra ra vào vào không ngừng, cảnh tượng vội vã.
Đường Yên đã sớm trấn giữ ở trong phòng sinh, tâm trí tập trung sẵn sàng đón quân địch.
"Aaaa...."
"Dùng sức..."
"Một chút nữa..."
"Thấy đầu của tiểu hài tử rồi..."
"Thiếu phu nhân dùng thêm sức nữa..."
"Yến Nhi...!Cố lên...!Ta ở đây..."
"Aaaa..."
Liên tục những âm thanh từ trong phòng sinh truyền ra, những người bên ngoài cũng không thể ngồi được nữa, cùng nhau đứng lên, nghe ngóng.
Trong lúc mơ hồ trong phòng sinh truyền ra một trận tiếng khóc của trẻ con to rõ.
"Oe...!oe..."
“Sinh rồi! sinh rồi!”
Từ trong phòng sinh, một nha đầu cao hứng bừng bừng chạy ra, lớn tiếng nói.
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thân gia phu nhân, thiếu phu nhân nhà chúng ta sinh một tiểu tử mập mạp, được ba cân.”
“Thật sự ư?”
Tất cả mọi người đều mừng rỡ.
Lý Thu Huyền cùng Đặng Mỹ Hạnh lại càng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói.
“Bồ Tát phù hộ! Cảm tạ Bồ Tát!”
Hà Bảo Ngân lại sốt sắng hỏi.
"Thiếu phu nhân như thế nào rồi?”
Tiểu nha đầu kia nói.
“Thiếu phu nhân rất tốt, chỉ là có chút mệt.”
Đặng Mỹ Hạnh thấy Hà Bảo Ngân hỏi Võ Yến Nhi trước, nhìn ra được nàng là thật tâm thương yêu tẩu tử.
Nàng cũng cao hứng thay nữ nhi, liền biết điều nói.
“Chúc mừng thân gia, ngài được làm tổ mẫu rồi.
Ta cũng được là ngoại tổ mẫu, còn có Vương phi cũng được là tiểu cô rồi..."
"Đúng vậy...!Đúng vậy...!Chúc mừng chúng ta...!Haha..."
Lý Thu Huyền cũng cười, hai bà thông gia nắm tay nhau cười nói một hồi.
Hà Bảo Ngân nhìn hai người có chút bất đắc dĩ, nói.
"Hai người còn cười nữa sao, cũng không muốn đi vào xem cháu trai..."
"Haha...!Đúng đúng...!Chúng ta cùng vào..."
(còn tiếp).