Lê Hữu Quân chờ nàng ăn xong đùi gà, cưng chiều cười một tiếng, dùng khăn giúp nàng lau miệng.
Hà Bảo Ngân mất kiên nhẫn, đưa tay tự mình dùng khăn lau miệng, nói.
"Chàng mau nói đi..."
Hồi tưởng lại một chút, Lê Hữu Quân kể.
“Vài thập niên trước, thủ đoạn của lão vô cùng độc ác, giết người không chớp mắt.
Phàm người nào rơi vào tay lão thì không ai có thể chết đàng hoàng cả.
Nghe nói lúc hắn đánh giặc, mỗi khi thắng một trận thì nhất định sẽ san bằng thành quách đó.
Nữ nhân thì bị đưa đi làm kỹ nữ, còn nam nhân...!không bị thiêu cháy, thì cũng bị tung vào trò chơi 'con mồi'.”
Hèn gì ánh mắt Lê Huỳnh Nhâm sắc bén đến thế...!Khí chất ác độc quá nặng, nếu để lão lên làm Hoàng Đế thì chắc chắc là một kẻ bạo quân nhất hạng.
Dường như phát hiện có người nhìn mình, Lê Huỳnh Nhâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Hà Bảo Ngân một cái, rồi lại quay đầu trò chuyện với các đại thần.
Đàn sáo vừa chấm dứt một khúc, đại điện liền trở nên im lặng.
“Nghe nói Ngũ Hoàng đệ tìm được hai vật bảo bối trong đất phong, giờ muốn tặng cho trẫm.
Nhân dịp mọi người đều có mặt, hay là Hoàng đệ lấy ra cho mọi người cùng nhìn đi.”
Thái Hòa đế ngồi trên ngôi cao, bên cạnh là Hoàng hậu ung dung quý phái, cùng mấy phi tử địa vị cao tất cả đều là mỹ nhân hiếm thấy.
"Thần đệ cũng đang có ý này, hai thứ này khiến thần mất không ít tâm huyết.”
Lê Huỳnh Nhâm ngoắc một gã tùy tùng dặn dò hai câu.
Tùy tùng kia lập tức xoay người đi ra khỏi đại điện, rồi chỉ chốc lát sau lại mang theo hai người quay vào.
Trong tay mỗi người cầm một hộp gỗ, cung kính cúi đầu.
Lê Huỳnh Nhâm đi qua, nâng lên một hộp gỗ, vỗ vỗ.
“Hoàng Thượng đoán xem trong rương đựng cái gì?”
Thái Hòa đế cười nói.
“Hoàng đệ cũng đã nói là bảo bối, trẫm làm sao mà đoán được.
Thôi Hoàng đệ đừng thừa nước đục thả câu nữa, các vị đại thần đều đang sốt ruột mong chờ rồi kìa.”
Ánh mắt Hà Bảo Ngân dừng trên cái rương kia, cảm thấy từ đó toát ra một mùi hương nồng nặc khó chịu.
Lê Huỳnh Nhâm chậm rãi cởi dây giằng rương, trong rương chứa một cái bồn nhỏ, trong bồn là một gốc hoa.
Đóa hoa trong bồn đang trong thời điểm nở rộ nhất, tán hoa xòe rộng, từng cánh hoa màu đỏ rực dài nhọn, trông vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.
Các vị đại thần vừa nhìn thoáng qua liền bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Một vị đại học sĩ bước ra đi vòng quanh chậu hoa vài lần, còn cúi sát vào nhìn ngó các góc cạnh.
“Chẳng lẽ đây là Lan Hoàng Lửa?”
Lan Hoàng Lửa cực kỳ hiếm thấy, khó khi nào tìm được một gốc.
Tương truyền Lan Hoàng Lửa là loài hoa diễm lệ nhất, được xưng là đứng đầu vạn loại hoa, có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nhưng lại chứa độc tính thật lớn, da thịt con người chỉ cần đụng tới phấn hoa của nó thì nhất định sẽ bị thối rữa.
Lan Hoàng Lửa chỉ sinh trưởng trong khu đầm lầy có độc, nhưng nơi này chướng khí rất nhiều, người đi vào rất dễ bị lạc đường, muốn không chạm đến Lan Hoàng Lửa mà hái được nó ra thì lại càng khó.
“Đúng là Vạn đại học sĩ kiến thức hơn người.”
Lê Huỳnh Nhâm giơ ngón tay cái lên.
“Vì gốc hoa này mà thần đệ phải phái ra không ít người xâm nhập vào tận sâu trong đầm lầy, tìm năm năm mới tìm được một gốc.”
Cái mà Lê Huỳnh Nhâm không nói ra, là vì một gốc hoa này mà lão đã hy sinh không ít người.
Mỗi lần cử ra một trăm người tiến vào đầm lầy, mãi đến lần thứ mười lăm mới có một người mang về được cây hoa này.
Hà Bảo Ngân nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia, thật sự rất đẹp.
Từng cánh hoa có một đường viền màu bạc chạy viền quanh, làm cho đóa hoa càng lộ vẻ thần bí.
“Ngũ Hoàng đệ thật có lòng, trẫm quanh năm suốt tháng ngồi trong thâm cung nên đây cũng là lần đầu tiên thấy được Lan Hoàng Lửa ”
Thái Hòa đế đứng lên đi xuống bậc thang, đến gần để quan sát.
"Hoàng Thượng, đừng dựa vào gần quá, hoa này có độc tính rất lớn.”
Vạn Đại học sĩ lên tiếng nhắc nhở.
Đầm lầy vốn dĩ độc hại, càng đừng nói hoa này là được lấy từ đầm lầy ra.
Hà Bảo Ngân nhìn một chút, khẽ chép miệng tiếc nuối.
"Đẹp thì đẹp thật nhưng không thể chạm cũng chẳng thể sờ được..."
So với Lan Hoàng Lửa, Lê Hữu Quân muốn chạm vào người đang ngồi bên cạnh mình hơn, nên chỉ nhìn Lan Hoàng Lửa vài lần rồi dời tầm mắt sang nhìn Hà Bảo Ngân.
Lan Hoàng Lửa có đẹp thế nào chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là một loài hoa.
Mà thê tử nhà hắn còn đẹp chẳng kém gì hoa...!huống hồ, hắn có thể chạm vào sờ vào được.
Chỉ vừa nghĩ như thế, thân dưới của Lê Hữu Quân đã lập tức bùng cháy một ngọn lửa, hắn bèn cố gắng kìm chế chính mình không suy nghĩ tiếp theo chiều hướng này nữa.
Thái Hòa đế chuyển mắt sang một cái rương khác.
“Ngũ Hoàng đệ, thế trong rương này chứa cái gì vậy?”
Hà Bảo Ngân khẽ khụt khịt mũi, trong không khí có tản mát một mùi máu tươi.
Cái mũi của nàng vốn rất mẫn cảm, mùi hoa Lan Hoàng Lửa vô cùng nồng như có thể che được mùi máu này, nhưng nếu cẩn thận thì vẫn không thể tránh được cái mũi nhạy bén của Hà Bảo Ngân.
Nàng khẽ kéo kéo tay áo của Lê Hữu Quân, nhăm mi lại nhìn về cái rương.
"Phu quân..."
Lê Hữu Quân cũng đã phát giác ra vấn đề, hắn sợ nàng khó chịu, từ trong tay áo lấy ra một năm thảo dược khô, vo vo nhẹ mấy lần, đưa cho nàng.
"Nàng dùng cái này đi, sẽ không khó chịu nữa..."
Hà Bảo Ngân nhận lấy thảo dược, dùng khăn tay bọc lại che lên mũi.
Mùi thảo dược dịu nhẹ, thơm thoang thoảng nhưng cũng đủ át đi cái mùi khó chịu kia.
"Ngũ hoàng thúc đừng câu giờ nữa, mau cho mọi người xem bảo bối của người đi..."
Lê Cảnh Ân cũng có chút nóng lòng, tò mò mà thúc dục.
Mọi người có hắn dẫn đầu cũng nhao nhao lên tiếng.
"Đúng vậy, mau cho mọi người xem đi..."
"Là bảo bối gì hiếm lạ mà người cứ ngập ngừng úp mở như vậy thật khiến người ta nôn nóng..."
Lê Huỳnh Nhâm ha ha cười hai tiếng, đưa rương gỗ chứa Lan Hoàng Lửa cho thái giám.
"Mọi người đều nóng lòng muốn biết như vậy, không bằng ta mời Hoàng thượng tự tay mình mở ra cho mọi người cùng xem đi.”
Lê Huỳnh Nhâm cười hơ hớ, kích động vuốt vuốt râu, chải cho chúng suông thẳng.
Thái Hòa đế còn đang hưng phấn vì thấy được Lan Hoàng Lửa, nên không nghĩ ngợi gì mà mở ngay rương gỗ cạnh bên, khẩn cấp muốn nhìn xem món bảo bối thứ hai là gì.
Nắp rương vừa lật lên, một mùi máu tươi sặc sụa đập ngay vào mặt, sau đó tán ra trong không khí, tanh tưởi đến khiến người người buồn nôn.
"Oẹ..."
Khuôn mặt còn đang tươi cười của Thái Hòa đế lập tức trắng bệch, xoay người ọe điên cuồng.
Các vị đại thần đang bịt mũi vì chịu không nổi mùi tanh hôi này, thấy Hoàng Thượng nôn mửa thì lập tức gân cổ rống gọi Thái y.
Ói sạch ruột xong, Thái Hòa đế chụp lấy khăn trên tay Nghiêm công công, đứng thẳng lên chùi chùi vết ói còn dính bên miệng.
“Đừng kêu Thái y, không có việc gì.”
Sắc mặt Nghiêm công công cũng xám ngoét, may mà chưa có ăn gì đêm nay chứ không thì lão cũng sẽ nôn mửa giống như Hoàng Thượng.
Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân bước vài bước đến trước mặt bọn họ, khi nhìn thấy thứ được để trong rương thì cũng sửng sốt, sắc mặt trở nên khó chịu.
"Oẹ...!Oẹ..."
Lê Hữu Quân năng lực thừa nhận có vẻ tốt, nên có thể đè nén được cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong bụng.
Nhưng Hà Bảo Ngân lại không có năng lực này, nàng nôn liên tục, nôn đến sắc mặt trắng bệch.
Lê Hữu Quân lo lắng vỗ vỗ lưng cho nàng, chờ nàng nôn xong thì dùng khăn cẩn thận giúp nàng lau miệng.
Hắn âm thầm ghi món nợ này lên đầu Lê Huỳnh Nhâm, dám khiến thê tử hắn khó chịu, người này đáng chết...!
Hà Bảo Ngân nôn một hồi đã nôn hết những gì có trong dạ dày ra mới dễ chịu một chút, nàng được Lê Hữu Quân ôm trở lại chỗ ngồi, cách xa cái rương kia một khoảng cách rất xa.
Hà Bảo Ngân nhận lấy cốc nước được cung nữ đưa lên xúc miệng mấy cái, lại uống một ngụm rượu nhỏ lúc này mới có thể miễn cưỡng trở về trạng thái bình thường.
Nàng tức giận trừng mắt nhìn Lê Huỳnh Nhâm mà mắng.
"Mẹ nó, tên này biến thái sao?"
Bên trong rương gỗ, là một cái đầu người...!Hiện đang là ngày hè, không khí vô cùng nóng bức, nên đầu người đặt trong rương gỗ đóng kín sẽ bị rữa thối nhanh hơn.
Cái đầu người này hẳn đã theo Lê Huỳnh Nhâm từ đất phong tới đây nên lớp da bên ngoài đã muốn khô quắt lại, tóc tai rụng nham nhở, khiến người nhìn cực kỳ kinh khiếp.
Đại thần đứng bốn phía xung quanh nhìn hình ảnh này mà sợ chết khiếp, lên giọng chỉ trích Lê Huỳnh Nhâm.
“ Nhâm Vương, đây là ý gì? không sợ máu me đầm đìa gì đó làm bẩn Tiêu Viên điện sao!”
Lê Cảnh Ân từ khi bắt đầu vẫn đứng cạnh Thái Hòa đế nên chưa kịp thối lui, đến khi Thái Hòa đế mở nắp rương thì hắn cũng là người đầu tiên xoay người nôn ào ạt, đến bây giờ còn chưa nôn xong.
Hắn chỉ là hoàng tử, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa cẩm y ngọc thực, bình thường cũng rất ít khi đi khỏi Kinh Thành nên hiển nhiên không có sự quyết đoán như Lê Hữu Quân một người xông pha chiến trận xa trường, giờ bỗng nhiên thấy một cái đầu người, không bị dọa đến bể phổi đã là giỏi.
Cố gắng chùi chùi lau lau vết dơ bên miệng, Lê Cảnh Ân cố gắng trấn tĩnh tinh thần rồi hỏi.
“ Ngũ hoàng thúc, ngươi có ý gì đây?”
Chẳng lẽ đầu người cũng có thể xem là bảo bối?
Cái đầu người này đã gần như rữa nát, tóc dài vừa rối vừa rụng từng mảng, hầu như chỉ còn lại cái khuôn mặt là giữa nguyên.
(còn tiếp).