Bình thường, ngày đoàn viên của nhà dân chúng tuyệt đối có thể xưng tụng là vui vẻ hòa thuận, nhưng đổi thành Hoàng thất thì chỉ có lục đục đấu đá với nhau.
Có thể tại lúc ngươi chưa chuẩn bị, những người kia sẽ bắn tên trộm, hoặc hãm ngươi vào chỗ chết cũng không chừng.
Cho nên, lần này đi núi Hoàng Sa, người mà bọn họ phải phòng bị không chỉ có Cảnh vương, Lễ vương và Trúc Nhân Vương mà còn có những lão già kia.
Dục vọng của nhân loại thì dù tuổi có cao thế nào cũng sẽ không giảm bớt.
Hà Bảo Ngân liếc thấy phía trước có vài thiếu nữ đều mặc y phục tinh mỹ, đeo đầy trang sức vàng lấp lánh.
Bọn họ nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, Hà Bảo Ngân muốn không nhìn thấy họ cũng khó.
Tự nhủ trong lòng, ta trêu chọc các ngươi hồi nào mà ánh mắt các ngươi lại bất hảo như vậy?
Lã Mộng Kỳ vừa xuống xe ngựa đã dẫn theo Nguyễn Hải Yến đi tới thỉnh an với Trưởng công chúa Lê Ân ở bên kia.
Người ta nói kẻ địch của kẻ thù chính là bạn, hiện tại Lã Mộng Kỳ và Nguyễn Hải Yến thân thiết với nhau chính là vì lý do có chúng kẻ địch là Hà Bảo Ngân.
Trưởng công chúa Lê Ân, sau lần bị mất mặt tại Khánh Vương phủ trước đó, hảo cảm đối với Hà Bảo Ngân chính là con số âm, chính vì thế bà ta lại càng cảm thấy bất bình thay cho Lã Mộng Kỳ.
Vừa thấy Lã Mộng Kỳ tới bà ta đã nhanh chóng mang nàng ta đi giới thiệu một vòng với các mệnh phụ có thân phận, cũng không quên nói bóng gió nỗi ấm ức của Lã Mộng Kỳ, chỉ trích Hà Bảo Ngân là một đố phụ...!
Người tại cửa thành quá nhiều nên Hà Bảo Ngân không nghe tiếp được lời của bọn họ, chẳng qua nhìn đám phụ nhân này, đoán chừng cũng không tạo nổi sóng gió gì đâu.
Hà Bảo Ngân thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng quen quen.
Nếu không phải là nàng hoa mắt thì đó chẳng phải là Hà Lưu Ngọc hay sao? Sao nàng ta lại ở đây?
"Chỉnh đốn, lập tức khởi hành."
Trong đám người phát ra một giọng nói lanh lảnh, truyền vào lỗ tai tất cả mọi người.
Theo hướng thanh âm phát ra, Hà Bảo Ngân liền nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm công công, tay còn đang tạo hình Lan Hoa Chỉ nữa.
Xe ngựa chạy được hai ba canh giờ, Hà Bảo Ngân đẩy mành che cửa ra là có thể thấy núi Hoàng Sa nguy nga nơi xa xa.
Địa thế núi Hoàng Sa khá cao, hiện đang là giữa mùa hè, cây cối dầy đặc cứng cáp, cây nào cây nấy đều là cổ thụ to mấy người ôm.
Xe ngựa từ từ chạy lên núi, Hà Bảo Ngân thò đầu ra ngoài thưởng thức, chỉ ven đường thôi là có thể thấy vài cây đại thụ mấy trăm năm.
Hoàng thất Đại Nam cũng giống như một cây đại thụ này, trải qua một thế hệ phát triển vững mạnh nên đã sớm rễ sâu lá tốt.
“Thế nào? Phong cảnh đẹp đấy chứ.”
Lê Hữu Quân thấy Hà Bảo Ngân cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ liền chen lời.
“Dạ.”
Cảnh sắc này nếu còn tồn tại ở thế kỷ 21 thì nhất định sẽ được quy hoạch làm trọng điểm du lịch.
Hoàng lăng nằm ở giữa sườn núi, còn lăng mộ chính thức được đặt đâu đó trên đỉnh núi.
Hà Bảo Ngân nghe thái giám trong cung nói lén, trong lăng mộ có một số lượng lớn những vật được bồi táng (chôn theo cùng), cho nên địa phương đó ngoại trừ Hoàng đế tại nhiệm thì chẳng ai biết rõ cửa vào là ở đâu.
Mỗi người chết đi đều sợ phần mộ của mình bị người ta đào trộm, nhất là những vị Hoàng đế quyền cao chức trọng này thì sự yêu cầu đối với chỗ cư trú của bản thân sau khi chết đi càng thêm nghiêm khắc.
không riêng bố trí bẫy rập trong lăng mộ không thôi, mà còn muốn giết chết toàn bộ những người đã kiến tạo nên lăng mộ để tránh việc tiết lộ tin tức.
Cuối đường xe ngựa đi được là một góc của hành cung.
đã đến được nơi cần đến nên mọi người đều trật tự ra khỏi xe.
Tại Hành cung có một đoàn cung nữ thái giám hậu giá chờ sẵn, vừa nhìn thấy thân ảnh vàng óng ánh từ trong xe ngựa đi ra liền quỳ gối phủ phục xuống, hô lớn.
“Cung nghênh Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Thái Hòa đế khoát tay.
“Bình thân.”
Những người quỳ dưới đất chậm rãi đứng dậy, đứng ở hai bên đường.
Hành cung được sơn son thếp vàng cực kỳ lộng lẫy huy hoàng, mỗi một năm triều đình đều bỏ công bỏ của để tu bổ nên dù đã qua thời gian rất dài nhưng nơi này vẫn đẹp mắt như cũ.
“Những gì cần thiết đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Một nữ quan tiến lên phía trước một bước, hồi bẩm.
“Hết thảy đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ Hoàng Thượng cùng các đại thần di giá đến Hoàng lăng thì có thể cử hành hiến tế ngay.”
Phục sức của nữ quan này không giống như những cung nữ trong Hoàng cung, hẳn là người hàng năm ở tại Hành cung, phụ trách sự vụ Hoàng lăng.
"Tốt, vậy di giá đi Hoàng lăng trước.
Kêu nhóm tỳ nữ chuẩn bị sẵn sàng thức ăn để sau khi tế điện kết thúc thì khao ngay các đại thần đã mệt nhọc.”
Thái Hòa đế vẻ mặt ôn hòa, dặn dò sự tình rõ ràng, rồi mang theo mọi người vòng qua Hành cung, đi dọc theo một con đường nhỏ bên cạnh.
Con đường nhỏ này cũng không rộng lắm, mà xe ngựa thì lại rất cồng kềnh, nên chỉ có thể đi bộ tiến vào.
Đây là lần đầu tiên Hà Bảo Ngân tham gia tế điện của Hoàng tộc nên cũng chẳng biết nên tuân thủ quy củ gì.
Lê Hữu Quân nắm lấy tay nàng đi về hướng bên kia.
Những Hoàng tử Hoàng tôn đi phía sau nhỏ giọng trao đổi, ngẫu nhiên lại cười ra tiếng, lúc thì khen hàng trúc nơi đây sao xanh tươi thế, lúc khác thì lại ca ngợi đóa hoa kia nở rộ trông đẹp thật.
Khiến cho Hà Bảo Ngân nghĩ lần này đến đây căn bản là không phải đến tế điện, mà là đi dã ngoại.
Càng đi lên trên núi, phong cảnh càng mê người.
Gió núi nhẹ nhàng thổi tới mang theo mùi hoa mùi cỏ, mùi trong lành của núi rừng, khiến người ta bất tri bất giác thả lỏng cả thể xác và tinh thần.
"Có mệt không?"
Lê Hữu Quân nhìn Hà Bảo Ngân trên trán lấm tấm mồ hôi hỏi.
Hà Bảo Ngân vô lực gật đầu.
"Mệt..."
Lê Hữu Quân lấy khăn giúp nàng thấm đi nồ hôi, nói.
"Hay là để ta cõng nàng..."
Hà Bảo Ngân len lén nhìn xung quanh cuối cùng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
"Vẫn là thôi đi, ở đây nhiều người như vậy...!Thiếp tự đi, coi như rèn luyện sức khoẻ là được rồi..."
Năm sáu phi tần chức cao vị, đi phía trước bọn họ mỗi người lại mang hai ba cái cung nữ ma ma, lúc này mệt nhọc mà thở là không ra hơi nhưng vẫn cố đuổi nhanh bước chân.
Mười mấy hoàng tử cũng đều đi theo hoàng đế, bọn họ giống phi tần hậu cung, cần tranh thủ tình cảm, lúc cần phải thỉnh thoảng chà xát cảm giác tồn tại trước mặt hoàng đế.
Ngoài các hoàng tử còn có các vị Vương gia tông thân, các vị nội các lão, bộ viện đại thần, các công hầu bá phủ...!Kết quả chính là Thái Hòa đế đi ở phía trước, phía sau đi theo một đội ngũ thật dài.
Người địa vị càng cao thì cách hoàng đế lại càng gần, nói rõ cách càng gần quyền lực trung tâm.
Đi thêm một đoạn đường, nam nhân chỉ một số ít quan văn là bị tụt lại phía sau.
Nhưng nữ quyến thì ai nấy đều đã rã bước chân mà tụt hẳn lại.
Đoàn người nhanh chóng chia thành hai nửa, một trước một sau cách nhau càng lúc càng xa.
Thái Hòa đế cũng thương xót nữ nhân thân thể yếu đuối, khoát tay nói.
"Các phi tần, nữ quyến nếu mệt, có thể ngừng lại nghỉ ngơi một lát rồi đi sau cũng được..."
"Đa tạ hoàng thượng..."
Như được đại xá, nhóm phi tần, nữ quyến không hẹn mà cùng thở dốc tìm chỗ mà nghỉ.
Nữ nhân nghỉ chân nhưng nam nhân không được, Thái Hòa đế còn không có nghỉ chân bọn họ cũng không dám than mệt, cắn răng tiếp tục đi tiếp.
Hà Bảo Ngân thở dốc, nói với Lê Hữu Quân.
"Hay chàng cứ đi trước, ta ở lại nghỉ một chút rồi đi sau cũng được..."
Lê Hữu Quân đau lòng nhìn nàng, ở lúc Hà Bảo Ngân không chú ý trực tiếp cõng nàng lên lưng mình.
"Aaa...!chàng làm cái gì vậy? Mau thả ta xuống..."
"Nàng bị trật chân ta cõng nàng!"
"Hả???"
Hà Bảo Ngân có chút ngây ngốc, nhưng nhanh chóng hiểu ra, đây là hắn đang tìm cớ để cõng nàng.
Hà Bảo Ngân cảm thấy có hũ mật đổ đầy trái tim bé nhỏ của mình, ngây ngô cười, vòng tay ôm lấy cổ Lê Hữu Quân.
"Chàng vất vả rồi..."
" Ta cõng nàng cả đời cũng được..."
"Hứ..."
Lê Hữu Quân cõng Hà Bảo Ngân lên núi trong hàng trăm đôi mắt đố kỵ của nữ nhân và kinh ngạc của nam nhân.
"Nhìn đi, Khánh vương phi thật yếu ớt..."
"Khánh vương đúng là sủng thê vô độ..."
"Thật ghen tỵ, ta cũng muốn có một phu quân như thế..."
"Ngươi bớt mơ đi..."
Trong tiếng xì xào nghị luận, Lã Mộng Kỳ âm thầm nghiến răng, ánh mắt lạnh như băng, hai tay nắm chặt.
Trưởng công chúa Lê Ân khẽ hừ một tiếng.
" Hừ...Thật không ra cái thể thống gì..."
Hà Bảo Ngân ôm lấy cổ phu quân, nói.
"Xem chừng những người kia đều đang cười ta..."
Lê Hữu Quân cõng nàng, bước đi vũng vàng, hơi thở bình ổn, cười, nói.
"Ta cõng thê tử của mình có gì mà cười..."
"Chụt..."
Hà Bảo Ngân hôn một cái lên má phu quân, cười ngọt ngào.
"Đúng vậy, cười hở mười cái răng..."
Đoàn người lên đỉnh núi, xa đằng trước xuất hiện một khoảng trống rộng cỡ sân bóng, mặt đất phủ gạch bạch ngọc.
Trên giàn tế bày rất nhiều các loại của ngon vật lạ, quanh giàn tế còn được cột một số thú vật sống như gà, vịt, dê.
Hà Bảo Ngân quét mắt nhìn, xung quanh bãi trống có hơn mười khối bia đá bằng ngọc thạch.
Nhìn kỹ những tấm bia này thì thấy mặt trên còn có khắc phác họa chân dung của nhân vật cùng rất nhiều chữ nhỏ.
Hà Bảo Ngân tò mò tiến lại đứng trước một tấm bia đá gần nhất, bắt đầu đọc từ phải sang trái.
À, thì ra những dòng chữ nhỏ này là để giới thiệu cuộc đời của người này.
Chung quanh cung nữ bận rộn đi lại, một ít nữ tử đi đến dưới tàng cây để tránh nắng, những người còn lại tụ thành mấy đôi nói chuyện với nhau.
(còn tiếp).