Bởi vậy mặc dù là Cảnh vương ngày thường ôn văn nho nhã, cũng bất chấp bảo trì phong độ, tranh chấp cùng Lễ vương.
Thái Hòa đế thấy hai nhi tử như thế, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Tâm tư của hai nhi tử hắn thấy rõ, nhưng ánh mắt của hắn sâu thẳm, nghĩ đến càng thêm sâu một tầng.
Chuyện xảy ra hôm nay, có phải là một trong hai người nghịch tử này gây nên, nếu là vậy, bọn họ tranh đoạt trách nhiệm lục soát núi này, có phải muốn nhân cơ hội chôn vùi chứng cớ hay không?
Không có cách nào, từ xưa tới nay, thân là hoàng đế, không có người nào không đa nghi.
Thái Hòa đế nhìn thấy hai nhi tử tranh giành biến thành quạ mắt xanh trước mặt mình, không khống chế được lửa giận của mình nữa, trách mắng.
“Hai nghịch tử các ngươi, tất cả im miệng cho ta! Còn ngại trẫm không đủ phiền lòng có phải không?”
Cảnh vương và Lễ vương bình thường cũng cực kỳ được yêu thích trước mặt phụ hoàng, hoàng đế đối với bọn họ cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hòa, lớn tiếng trách cứ hai nhi tử trước mặt chúng cung tần và trọng thần như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Lê Cảnh Ân và Lê Xuân Khải lúc này vội quỳ xuống, miệng nói.
“Nhi thần có tội, phụ hoàng bớt giận!”
Thái Hòa đế hòa hoãn ngữ khí, thản nhiên nói.
“Hai người các ngươi đều bị thương, cũng đừng có dài dòng tranh giành nhau, dưỡng thương cho tốt đi...”
Thái Hòa đế vừa dứt lời, Tam vương gia Lê Đức Thụy đã quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi tử nguyện thay phụ hoàng chủ trì việc lục soát sơn doanh cứu người.”
Thái Hòa đế thấy là Lê Đức Thụy thì nói.
"Được được được! Ngươi chịu phân ưu thay trẫm, trẫm hết sức cao hứng, chuyện lục soát núi, trẫm liền giao cho ngươi.
Trẫm sẽ tìm thêm trợ thủ cho ngươi...”
Thái Hòa đế vẫy tay, gọi thập hoàng tử, Lê Vệ Xuyên đi qua.
“Lão thập, ngươi đi theo Tam ca ngươi, cùng điều tra sự tình, cứu người, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của hắn, biết không?”
Lê Vệ Xuyên bình thường chỉ ham mê điều tra án, vẫn ngóng trông phụ hoàng an bài cho hắn chút công sự, nhưng phụ hoàng vẫn ngại hắn tính tình quá ư cố chấp, đối với sự việc luôn luôn tìm tận gốc rễ, không chịu đồng ý, hôm nay rốt cục phái hắn làm kiện công sự đầu tiên, còn là chuyện phá án đúng đam mê của hắn, Lê Vệ Xuyên kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng nói.
“Vâng! Nhi thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng, cùng Tam ca làm tốt chuyện này!”
Lê Hữu Quân trong lòng lo lắng vạn phần, vừa rồi hắn hỏi Huỳnh Minh, Hà Bảo Ngân căn bản chưa trốn ra được khỏi bình đài, đến bây giờ sinh tử còn không rõ.
Hiện tại ý nghĩ duy nhất của hắn chính là nhanh cứu Hà Bảo Ngân trở về.
Lúc trước Lê Hữu Quân căn cứ theo hắn nhớ lại, sớm phái hai đội người đi tương ứng chỗ đứng của Hà Bảo Ngân tìm kỹ vài lần, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì, sống không gặp người, chết không thấy xác, cả cọng lông cũng không tìm được, khiến Lê Hữu Quân rất là tức giận.
Lê Hữu Quân chỉ cảm thấy một cỗ uất ức nóng nảy không cách nào, đứng dậy đi quanh đại trướng hai vòng, trên mặt hiện đầy mây đen, nổi giận mắng.
“ Một đám người vô dụng..."
Hắn tức giận khí thế hết sức khiếp người Hà Trí Quang cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn bị khí tràng kinh người kia ép lạnh run một trận.
"Vương gia đừng lo quá, xá muội cát nhân ắt có thiên tướng, bình an vô sự trở về..."
Hà Trí Quang nói lời này chính là muốn an ủi Lê Hữu Quân, cũng là tự an ủi bản thân mình.
Muội muội hắn nhất định không làm sao hết...!
Hai người nhìn nhau, như đồng thời nghĩ đến điều gì đó, không hẹn mà cùng chạy ra bên ngoài.
Hai người lúc này đi đến chỗ bình đài xảy ra sự cố.
Chỗ bình đài một mảnh hỗn độn, sụp mất hai phần ba, khắp nơi đều là đá vụn tàn khối.
Lê Hữu Quân cùng Hà Trí Quang đến, chỗ bình đài còn có một nhóm người, xa xa chỉ nghe thấy từng đợt tiếng khóc.
Lê Hữu Quân nhìn xuống vách núi, nói.
"Mặt vách núi này đều là thẳng từ trên xuống dưới, không có chỗ có thể đứng...”
Hà Trí Quang gật đầu.
"Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể treo mấy sợi dây đi từ trên núi xuống, buộc ngang hông, chỉ sợ chậm một chút, dù sao vẫn có thể tìm được Bảo Ngân.”
Lê Hữu Quân nhìn Hà Trí Quang một cái, nghĩ thầm ông anh vợ này đầu óc cũng thật linh hoạt.
Hắn gật đầu.
“Ta cũng là ý này.”
Nói xong hắn liền phân phó một Cẩm Y vệ ở bên cạnh hắn vài tiếng, người nọ liền đi xuống chuẩn bị dây thừng.
Qua gần nửa canh giờ, tên Cẩm Y vệ kia liền mang theo dây thừng lên núi.
Lê Hữu Quân sau khi khảo sát địa hình, ra lệnh cho mười tên Cẩm Y vệ thân thủ cường tráng dùng dây thừng leo xuống, phía trên có người kéo dây thừng, thả xuống từng chút.
Bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Lê Hữu Quân tìm kiếm từng chỗ từng chỗ, cũng không tin không tìm được mấy người Hà Bảo Ngân.
Đứng ở bên trên chờ quá sốt ruột, Hà Trí Quang cũng xung phong đảm nhận cột sợi dây leo xuống.
Lê Hữu Quân cũng không phản đối mà tự mình đi tới lấy một sợi dây khác, hai người nhìn nhau, đi xuống.
Lúc đám người Lê Hữu Quân và Hà Trí Quang đang leo xuống vách đá tìm người, thì ở bên kia Hà Bảo Ngân lại liên tiếp đã trải qua vài lần hiểm tử hoàn sinh.
Lúc đó bình đài sụp đổ, Hà Bảo Ngân mang theo Đường Yên và Dương Nhung đang ở bên cạnh lan can bạch ngọc, cách chỗ an toàn cực xa.
Trong nháy mắt Hà Bảo Ngân rơi xuống vách đá, trong lòng liền thầm hô một tiếng xong rồi, vừa rồi nàng ở chỗ lan can, tự mình nhìn xuống, nàng biết núi này cao bao nhiêu, từ khoảng cách này rơi xuống, cho dù thần tiên cũng không cứu được nàng.
Thật vất vả xuyên tới đây có một cuộc đời mới, có phụ mẫu, ca ca yêu thương còn có người nàng yêu và yêu nàng...!Chẳng lẽ cứ như vậy uất ức ngã chết sao? Trong lòng nàng hết sức không cam tâm.
Đời trước cũng là ngã xuống vực chết, đời này cũng vậy sao? Liệu lần này ngã xuống phải chăng nàng lại trở về hiện đại cô độc kia hay sẽ hồn phi phách tán.
"Ta không cam tâm..."
Hà Bảo Ngân xé phổi hét lên một tiếng.
Trong nháy mắt đó, có thể là bởi vì kề cận tử vong, nàng thậm chí có chút cảm giác kỳ quái phi thường, giống như hết thảy động tĩnh chung quanh đều biến chậm, mà suy nghĩ của nàng lại nhanh hơn vô số lần.
Bên tai gió núi gào thét, thổi trên da dẻ của nàng, giống như dao găm bén nhọn lạnh như băng, đau tận xương.
Hà Bảo Ngân khoé mắt nước mắt trào ra, nàng nhìn thấy Đường Yên và Dương Nhung, hai người bọn họ đang cùng nàng rơi xuống.
Hà Bảo Ngân liếc mắt nhìn thấy một thân cây lớn cách đó không xa, nàng phóng ra Ti Tằm cuốn vào thân cây.
Ti Tằm nhìn mỏng manh như vậy nhưng vô cùng chắc chắn, vững vàng treo lơ lửng Hà Bảo Ngân ở đó.
Cả người nàng lắc lư hết sang trái lại sang phải đập vào vách đá mấy lần mới có thể ổn định.
Đường Yên và Dương Nhung lúc này cũng đồng thời một người phóng xích sắt, một người phóng lụa theo Hà Bảo Ngân treo vào cùng một thân cây.
"Bụp..."
Ba người tụ cùng một chỗ, người nào người nấy đều tả tơi, xước sát hết.
Đường Yên nhìn Hà Bảo Ngân lo lắng hỏi.
"Vương phi, người không sao chứ?"
Hà Bảo Ngân nhìn nàng, lắc đầu.
"Chưa chết được..."
Dương Nhung nhìn vách núi, thở hắt ra.
"Mạng chúng ta xem ra chưa tận..."
"Rắc..."
Dương Nhung vừa dứt lờ thì trong không trung truyền đến tiếng cành cây nứt gãy.
Hà Bảo Ngân nhìn bọn họ mà cười khổ.
"Chưa tận nhưng sắp tận a..."
"Rắc..."
Lại một tiếng gãy nữa truyền đến.
Đường Yên nghiến răng, nói.
"Ba người chúng ta quá nặng, cái cây này không trụ được lâu.
Vương phi, người bảo trọng, ta đi trước..."
"Này...!Tỷ muốn làm gì?"
Chưa chờ Hà Bảo Ngân hỏi xong Đường Yên đã buông xích sắt ra, rơi xuống.
"Không được..."
Vẫn là Dương Nhung nhanh tay lẹ mắt, dùng tay bắt được người.
Đường Yên trân trân nhìn nàng.
"Ngươi mau buông..."
"Buông cái con khỉ khô ấy mà buông, muốn chết thì cùng chết...Dương Nhung, giữ chặt..."
Hà Bảo Ngân đỏ mắt rống lên.
Dương Nhung vì giữ người mà cố hết sức, môi mỏng mím chặt không nói lên lời.
Đường Yên rơi nước mắt, lặng lẽ mím môi không nói gì.
Hà Bảo Ngân hít vào một hơi bắt đầu nhìn xung quanh, ánh mắt nàng nhìn thấy cách đó tầm chục mét có một phiến đá lớn nhô ra, nếu bọn họ có thể đến đó thì xem như có thể giữ được mạng nhỏ.
"Rắc..."
Cái cây sắp không trụ được nữa, Hà Bảo Ngân hạ quyết tâm.
"Hai ngươi có dám liều chúng ta đánh cược một phen hay không?"
"Là sao?"
Đường Yên nhíu mày, hỏi.
Hà Bảo Ngân hất cằm về phiến đá lớn kia, nói.
"Bên đó có phiến đá lớn nhô ra, Đường Yên, bây giờ ta và Dương Nhung sẽ ném tỷ qua đó, nếu thuận lợi, tỷ qua được đó, tỷ ở bên đấy chờ lát nữa ta và Dương Nhung tung người qua tỷ dùng xích sắt đỡ chúng ta..."
"Được..."
Không cần suy nghĩ Đường Yên đã đồng ý.
Dương Nhung cũng gật đầu một cái.
Hà Bảo Ngân điều chỉnh Ti Tằm đạp vào vách đá cẩn thận thả người song song cùng Dương Nhung, nắm lấy tay của Đường Yên.
"Một...!Hai...!Ba...Ném..."
Hai người dùng toàn lực cố sức ném người đi, Đường Yên được ném đi, tập trung cao độ, bình tĩnh, nàng ra phán đoán chuẩn xác mắt thấy phiến đá kia thì quăng ra xích sắt trong tay, câu một đầu xích sắt vào một mô đá mượn lực quăng người sang.
"Bịch" một tiếng Đường Yên cảm thấy cả người muốn vỡ vụn, nàng như một con cá chết bị người quăng lên bờ.
Dương Nhung thấy Đường Yên đã an toàn cũng thở ra một hơi, nhìn Hà Bảo Ngân.
"Vương phi, giờ để nô tỳ ném người qua đó..."
Hà Bảo Ngân biết có chối cũng không được, gật đầu, nắm lấy tay của Dương Nhung.
"Một...!Hai...!Ba...!Buông..."
Dương Nhung hô lên một tiếng dùng toàn lực ném người đi.
Hà Bảo Ngân cũng đồng thời thu lại Ti tằm.
(còn tiếp).