Lê Hữu Quân nhận ra được người này.
hắn là đại tướng đứng về phe Nhâm Vương, quan hệ với Nhâm Vương khá tốt.
Tên kia vừa nói xong lập tức có người phản bác.
“ Tống Minh, ngươi nói cái rắm gì đó! Khánh Vương gia tuyệt đối sẽ không làm việc thương tổn đến Đại Nam.
Chuyện này nhất định có điều kỳ quái.”
Hà Bảo Ngân nhìn về phía thanh âm kia.
Người kia tứ chi vạm vỡ, vừa nhìn là đã thấy uy vũ hữu lực, cũng là một võ tướng.
Xem ra, người này đứng về phía Lê Hữu Quân.
Cảnh Vương ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên, nói.
"Lão thập nhất, phụ hoàng thường ngày đối với ngươi không tệ, sao ngươi nỡ lòng nào lại làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo này.
Nếu ngươi thúc thủ chịu trói, quay đầu lại, bản vương nể tình huynh đệ sẽ giữ lại mạng cho ngươi..."
Lê Hữu Quân nhìn Cảnh Vương khẽ câu khoé môi.
"Đại Hoàng huynh, ' cốc mò cò xơi '.
Ta khuyên huynh nên cẩn thận một chút..."
Cảnh Vương giờ đây làm sao nghe lọt những lời này, chỉ phất tay, nói.
"Nếu đệ đã cố chấp như vậy cũng không thể trách ta cạn tình..."
Võ tướng phía dưới đại đa số ủng hộ Lê Hữu Quân, bắt đầu cãi nhau loạn xị cùng những người khác, chỉ thiếu điều chưa thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
"Chuyện này cần điều tra rõ ngọn nguồn, không thể chỉ căn cứ vào một lời của thích khách đã luận tội Khánh vương, như thế là phiến diện..."
"Đúng vậy, đây là âm mưu của phản tặc, chúng muốn hãm hại Khánh Vương..."
"Nực cười, tội trạng rõ ràng như vậy mà các ngươi còn bênh hắn, các ngươi là cùng một giuộc với hắn muốn tạo phản có phải hay không?"
"Chúng ta trung thành với Đại Nam có trời cao chứng giám, ngươi đừng có hàm hồ, coi chừng lão tử đánh gãy răng chó của ngươi..."
...!
Lê Hữu Quân vẫn lấy góc độ người xem nhìn xuống, đột nhiên lạnh giọng lên tiếng.
“Chuyện gì chỉ cần bổn Vương đã làm, tuyệt đối sẽ không phủ nhận.
Nhưng kẻ nào dám vu oan giá họa, nhân nhà cháy mà gắp lửa bỏ tay người cho bổn Vương, bổn Vương sẽ không bỏ qua.
Nhâm Vương, Cảnh vương, xem ra các ngươi vẫn không đủ hiểu biết bổn Vương.”
Các đại thần đang tranh cãi ầm ỹ chợt ngậm miệng lại toàn bộ.
Rất nhiều người không hiểu ý tứ lời này đều đưa mắt hỏi Nhâm Vương và Cảnh.
Vì Lê Hữu Quân cũng có tham dự kế hoạch nên hẳn là mấy kẻ này cho rằng hắn không dám nói ra, vì vậy mới dám kiêu ngạo như thế, ngang nhiên như thế.
Mà tâm tư của Lê Hữu Quân người khác làm sao cân nhắc thấu?
Thần sắc Cảnh vương cứng ngắc, không thừa nhận.
“Cái gì vu oan, cái gì giá họa! Nhân chứng vật chứng rành rành, Lê Hữu Quân, ngươi còn muốn thoát tội hay sao?”
Nhâm vương thổi râu trừng mắt, bởi chột dạ nên cất cao thanh âm.
"Lê Hữu Quân ngươi đừng có giở trò..."
Nhâm Vương vừa dứt lời, Thất hoàng tử (Vệ vương) Lê Vệ Xuyên vẫn luôn im lặng nhìn tình hình, lúc này bỗng nhiên lên tiếng.
“Trong rượu có độc, cứ tra ra là ai hạ độc chẳng phải sẽ biết ai trong ai đục sao?”
"Xem ra vẫn còn có người sáng suốt, chính trực biết phân phải trái ở đây..."
Khẩu khí Lê Hữu Quân vẫn lạnh lẽo như băng giống dĩ vãng.
Âm lượng không lớn, lại có thể làm cho mọi người nghe thấy rất rõ ràng.
Những người có mặt đều âm thầm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều theo đuổi một suy tính riêng.
Hà Bảo Ngân cùng Lê Hữu Quân đứng sóng vai, thấy sắc mặt Cảnh vương càng lúc càng xanh mét.
Trúc Nhân Vương cải trang thành hộ vệ ở bên cạnh Cảnh Vương, thấy hắn không phản ứng liền dựa vào gần, huých hắn một cái, cho hắn ổn định tinh thần lại.
Cảnh vương dù gì cũng là kẻ đã trải qua mưa gió, chỉ một khắc liền lấy lại tinh thần, phân phó.
“Hai người các ngươi đi điều tra.”
Hai người hắn sai cũng là người của chính hắn.
Lúc này Hà Bảo Ngân đã nhìn ra Cảnh Vương này chỉ muốn làm ra vẻ thế thôi, chứ chắc chắn đã sai người đi động tay động chân rồi, sau đó sẽ tiếp tục giá họa.
Kẻ này rắp tâm hại người, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng.
Một lát sau, hai người kia lôi theo một thái giám vào sân.
Thái giám run rẩy bị đẩy ngã trên mặt đất, trên mặt có vài vệt đỏ, nhìn ra được là đã bị tra tấn một hồi.
“Tha mạng, tha mạng, tiểu nhân chỉ là nghe theo mệnh lệnh của chủ tử.”
Thái giám lăn vài vòng trên đất, nhát gan quỳ sụp xuống, thân mình run bần bật không ngừng.
Hay lắm, lại là một tuồng kịch.
Hà Bảo Ngân nhàm chán ngáp một cái, nhìn lên mặt trăng nơi chân trời.
Mặt trăng sáng tỏ, trắng nõn như ngọc không một tỳ vết, treo cao cao ở phía đối diện, như chỉ cần vươn tay là có thể đụng vào.
“Mệt à?”
Lê Hữu Quân ôm vai thê tử, thấp giọng hỏi.
Hà Bảo Ngân lắc đầu, chẳng qua chỉ là khá nhàm chán.
Trong cung đình đều là âm mưu tranh đấu, mỗi ngày đều phải xem tiết mục như vậy trình diễn, xem riết cũng ngán chớ.
Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân nhìn lên mặt trăng, hắn xoa xoa trán nàng, nói.
“Ta biết.”
Hà Bảo Ngân ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng sao lại có thể quên rằng là một Vương gia tôn quý, từ khi sinh ra đến bây giờ sẽ không thoát khỏi cái vòng đấu tranh âm mưu luẩn quẩn này, muốn nói phiền chán thì Lê Hữu Quân có tư cách hơn nàng nhiều.
Nhâm Vương đạp chân lên thái giám, hung ác hỏi.
“ Nói thật ra đi, ai lệnh ngươi hạ độc?”
Thái giám thấy tình hình nơi này đã sợ tới mức giọng đã run run, mắt quét vài vòng qua đám người rồi cuối cùng dừng ở Lê Hữu Quân trên mái ngói, chỉ vào.
“Là...!là Khánh Vương gia.”
Quần thần ồ lên, lại một lần nữa nhìn về phía Lê Hữu Quân.
Vô luận chứng cớ gì đều bất lợi đối với Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân còn chưa có phản bác, đám võ thần phía dưới đã muốn bạo nộ rồi.
Trong đó có một võ thần nén giận không được, đá qua một cước, khiến thái giám phun ra hai ngụm máu tươi.
“Con mẹ ngươi, cho ngươi nói lung tung này.
Ai xúi ngươi nói bậy như vậy! Dám vu hãm Khánh Vương gia, xem lão tử một cước đá chết ngươi.”
Võ thần kia còn muốn đá thêm mấy đá, nhưng đã bị thị vệ phía Nhâm Vương ngăn cản.
Nhâm Vương căng mặt, nổi giận quát.
“ Nguyễn Toàn, ngươi phản à! Trước mặt các vị đại thần dám ẩu đả nhân chứng.
Người đâu, chế trụ Nguyễn Toàn cho bổn Vương.”
Rất nhiều võ thần đều đã uống rượu, chẳng qua vì Nguyễn Toàn uống ít hơn nên không giống những người khác mà khí lực còn khá lớn.
Cho dù là vậy, bị một đống thị vệ vây quanh nên Nguyễn Toàn cũng khó mà phân thân, hai chân bị ấn trên mặt đất, quỳ gối xuống.
Nguyễn Toàn không phục, phun một bãi nước bọt.
“Đồ chó liếm đít, chờ đó cho lão tử, còn dám nói lung tung, lão tử đánh cho cha mẹ ngươi nhìn không ra ngươi luôn.”
Tiếng gầm gừ của Nguyễn Toàn thật đinh tai nhức óc.
Hà Bảo Ngân đứng hơi xa, nghe thấy hắn thô ngôn thô ngữ liền ngoáy lỗ tai.
Đúng là đại đa số võ quan đều tính tình nóng nảy, hai ba câu không hợp là đã dùng quyền cước giải quyết.
Nhưng tấm lòng ủng hộ Lê Hữu Quân của Nguyễn Toàn làm Hà Bảo Ngân rất bội phục, nên nhìn thêm Nguyễn Toàn vài lần.
Về sau có cơ hội, người này đáng để trọng dụng.
"Sự tình có quá nhiều điểm khả nghi, không thể tùy tiện định tội cho Khánh vương như vậy?"
Lê Vệ Xuyên là người đam mê điều tra án, hắn nhìn sự tình trước mắt, càng nhìn trong lòng càng khẳng định đây là một âm mưu và Lê Hữu Quân là người bị hãm hại.
Nhưng xưa nay hắn không có giao thiệp với triều thần nên lời nói không có mấy phân lượng.
Tam vương gia Lê Đức Thụy vẫn luôn ở bên cạnh Thái Hòa đế, ngước mắt nhìn Lê Hữu Quân đang đứng ở trên đó trong lòng gấp gáp, cả người mồ hôi đã túa ướt y phục bên trong.
Hắn thực tình có chút run...!
"Cây ngay không sợ chết đứng.
Bổn Vương không nghĩ cần giải thích điều gì.
Nếu tin bổn Vương, liền đứng vào trong hành lang dài đi.”
Lê Hữu Quân duỗi ngón tay thon dài chỉ vào hành lang dài vắng tôi tối phía bên phải.
Toàn thân Lê Hữu Quân toát ra vẻ uy nghiêm sẵn có, lời nói ra dù không có lý do gì cũng có thể làm cho người ta tin phục.
Đa số võ thần chỉ vài bước liền vọt vào hành lang dài, đứng bên trong nhìn mọi người ngoài sân.
Đại thần trong viện ít dần, rất nhiều quan văn và quan võ dao động không biết quyết định thế nào, lúc thì nhìn Nhâm Vương, lúc lại nhìn Cảnh vương, sau lại nhìn Khánh vương.
Trong đám người quỳ quanh thi thể Thái Hòa đế đồng thời có hai người đứng lên.
Lễ Vương quay mặt về phía chúng thần.
“Bản vương tin tưởng Thập nhất đệ.”
Nói xong, không chút do dự sải bước đi vào hành lang dài.
Tam vương gia cũng tiếp lời, dõng dạc nói.
"Bổn vương cũng tin tưởng Thập Nhất đệ..."
Ngay tức thời Vệ Vương cũng nói.
"Bổn vương tin tưởng Thập Nhất đệ..."
Lễ Vương là nhi tử do nguyên hoàng hậu kết tóc cùng Thái Hòa đế sinh, dĩ nhiên có rất nhiều người ủng hộ.
Đại thần về phe hắn vừa thấy vậy liền lục tục đi theo vào hành lang dài.
Tam vương gia và Vệ vương gia tuy rằng không có nhiều uy vọng, nhưng danh tiếng cương trực của hai người cũng khiến cho nhiều người tin theo.
Mặt Nhâm Vương và Cảnh Vương sầm xuống, tạm thời cũng không nói gì.
Đám phi tần cũng tự giác phe ai người nấy theo mà phân ra.
Nghiêm công công phân phó hai thái giám nâng thi thể Thái Hòa đế, cũng hướng về phía hành lang dài mà đi.
Hoàng Hậu thấy hành động này của Nghiêm công công thì tức giận, quát.
"Ngươi làm cái gì? Ngươi coi bổn cung chết rồi sao?"
Nghiêm công công nhìn Hoàng Hậu, lấy ra một lệnh bài, nói.
"Hoàng Hậu nương nương, Hoàng thượng trước đó từng có dặn dò nô tài, nếu có bất trắc xảy ra, tất cả đều phải nghe theo Khánh vương điện hạ..."
Hoàng Hậu nhìn lệnh bài kia quai hàm suýt chút nữa là nghiến trật răng, hung hăng nhìn qua thi thể Thái Hòa đế một cái.
Nghiêm công công nói rất lớn.
Vài đại thần còn dao động vô cùng, bước ra vài bước lại dừng lại, do dự không biết nên tin bên nào.
Bên này thì có căn cứ mạnh mẽ chính xác, mà phe bên kia là Khánh Vương gia thanh danh uy vọng.
Những người này đều có suy nghĩ bọn họ có thể nghi ngờ Lê Hữu Quân, nhưng bọn họ không thể không tin tưởng Thái Hòa đế.
(còn tiếp).