Xuyên Qua Hoang Dã

Phong Hổ không chịu nổi nhắm mắt lại, trời ạ! Thực sự quá kích thích!

Y cảm giác được, Minh Phong thực trúc trắc nhưng lúc cậu ngậm mình vào miệng, cảm nhận được sự ẩm ướt cùng ấm áp trong khoang miệng, y thực sự không thể khống chế được. Vô pháp khống chế đè đầu Minh Phong, đem chính mình vói càng sâu hơn vào miệng cậu, cái mông rắn chắc vô thức di động trước sau.

Phong Hổ biết, Minh Phong hiện giờ rất khó chịu, chính là y thực sự không thể khống chế được hành động của mình. Hơn nữa Minh Phong cho dù khó chịu cũng không ngừng động tác trên tay——

Nga, trời ạ!

Minh Phong quả thực rất khó chịu, lúc sau Phong Hổ đã mất khống chế. Miệng cậu bị nhét thật đầy, phần đỉnh thật lớn cơ hồ chạm tới yết hầu, mang tới từng trận buồn nôn.

Chính là nghe được tiếng thở dốc thỏa mãn cùng tiếng rên rỉ của người nọ lại làm Minh Phong cũng có được cảm giác thỏa mãn, loại cảm giác này có thể làm cậu bỏ mặc khó chịu, tiếp tục toàn tâm toàn ý lấy lòng người nọ. Minh Phong thực thích cảm giác nắm hết cảm xúc của Phong Hổ trong tay!

Động nửa ngày, Minh Phong cảm thấy tay cùng miệng mình đã mỏi nhừ giống như không còn cử động nỗi nữa thì nam nhân kia rốt cuộc dũng mãnh trừu sáp vài cái trong miệng Minh Phong, thở hổn hển bắn ra. Bàn tay to dùng sức đè đầu cậu, không cho rời đi.

“Khụ khụ——” Nam nhân bắn ra nhưng vẫn luyến tiếc rời đi, vật cực đại thoáng mềm đi đẩy đẩy yết hầu Minh Phong một hồi, lại hưởng thụ một phen khoái cảm khi Minh Phong nuốt xuống, chờ cậu nuốt hết phần lớn thứ được phóng ra, vật lớn kia mới lưu luyến rời đi. Minh Phong lúc này mới có thể ho khan một trận.

Phong Hổ ôm lấy Minh Phong, môi áp môi, đầu lưỡi vói vào khoang miệng đang mỏi nhừ của cậu, hài lòng thưởng thức hương vị của chính mình.

Kì thật Phong Hổ càng muốn được nếm hương vị của Minh Phong, chính là chỉ có thể chờ kì bế quan chấm dứt.

Đôi tay còn chưa kịp nghỉ ngơi lại bị quơ tới áp lên vật khổng lồ kia, Minh Phong kinh ngạc trừng mắt nhìn quái vật cực đại trong tay—— tinh lực của người này cũng quá tốt đi, tay cùng miệng cậu vẫn còn mỏi nhừ a.

“Sao lại như vậy! Tay cùng miệng của ta mỏi quá a.”

Ánh mắt đáng thương của đại cẩu lại xuất hiện.

Minh Phong chịu không nỗi loại ánh mắt này, vén sợi tóc trước mắt ra sau vành tai, lại cúi đầu——

Bởi vì cúi đầu nên cậu không thấy được nụ cười đắc ý của Phong Hổ—— lúc trước đã phát hiện Minh Phong dường như không thể cự tuyệt ánh mắt này, hiện giờ làm thử quả nhiên là thật a. Ân, sau này phải tận dụng.

Cái gọi là huấn luyện thực chiến kì thực chính là hai người đánh nhau.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Ân!”

Đứng cách Minh Phong khoảng 100 thước, Phong Hổ bắt đầu lao tới tấn công.

Khoảng cách 100 thước này, với tốc độ của Phong Hổ trong nháy mắt vút tới, nhìn thấy Minh Phong không hề phòng bị lập tức theo bản năng thu hồi nắm tay——

Ngay lúc này xung quanh Minh Phong đột nhiên xuất hiện một bức tường đất, tốc độ nhanh kinh hồn.

“Di?”

Theo bản năng khựng lại, Phong Hổ liền cảm nhận được tốc độ phát ma pháp của Minh Phong nhanh hơn người khác rất nhiều.

Cảm ứng được Phong Hổ ngừng động tác, Minh Phong cũng thu hồi.

Đi tới trước mặt Phong Hổ, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt y.

“Vừa rồi, ngươi mất đi ý thức công kích đúng không?”

“Bởi vì ngươi tựa hồ không có phản ứng.”

Thở dài, Minh Phong nghiêm túc mở miệng.

“Phong Hổ, ta không nhu nhược như ngươi nghĩ. Giống như ngươi nói, trong một năm có thể đạt được năng lượng hóa lỏng trong tộc chỉ có hai chúng ta, vì thế ta nhất định cũng là một cường giả chứ không phải một kẻ yếu ớt chỉ biết núp dưới vòng tay của ngươi.

Vì thế ta muốn xem ta tồn tại ngang với ngươi. Ta hiện giờ thiếu nhất là kinh nghiệm thực chiến, chính là nếu ngươi cứ như lúc nãy thì ta không thể có kinh nghiệm được. Phải biết, sau này ta không chỉ là bầu bạn của ngươi mà còn là chiến hữu kề vai chiến đấu với ngươi.”

Phong Hổ ngây ngốc nhìn Minh Phong nửa ngày, dùng sức gãi gãi đầu tóc rối bù của mình: “Thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta đã biết, kế tiếp ta sẽ xem ngươi là chiến hữu mà huấn luyện.”

Minh Phong lắc đầu: “Ngươi không cần xin lỗi, thực tế ta từ nhỏ không được ai yêu thương, vì thế ta cũng thực hưởng thụ tư vị được ngươi yêu thương nuông chiều. Chính là, lúc chiến đấu, ta hi vọng chúng ta có thể ngang vai nhau, cùng kề vai chiến đấu.”

Lời nói thẳng thắng lại làm Phong Hổ sửng sốt một phen, cười nói: “Hảo, ta biết nên làm thế nào. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

“Hảo.”

Một lần nữa đứng ở vị trí cách Minh Phong 100 thước, sở dĩ chọn khoảng cách này vì mặc dù Minh Phong có thể cảm nhận được phạm vi lớn hơn, nhưng lo lắng đến tốc độ Phong Hổ cùng những nhân tố khác, khoảng cách này là hợp lí nhất.

Một lần nữa trong nháy mắt vọt tới trước mắt Minh Phong, xung quanh người cậu đã dựng lên những bức tường đất rắn chắc, Phong Hổ vận năm phần đấu khí đánh lên bức tường, nhưng chỉ lưu lại vài vết rạn.

Trong lòng khẽ động, Phong Hổ nhảy lùi về sau. Lúc này mới phát hiện nếu mình không kịp nhảy ra đã bị một bức tường đất khác vây khốn, nếu bị nhốt bên trong, Minh Phong sẽ che kín cả bên trên—— với tốc độ phát ma pháp của Minh Phong việc này cũng không khó—— ở bên trong phóng hỏa, trực tiếp có thể nướng chết người.

Nhảy lên cao, phát hiện tường đá xung quanh Minh Phong, ngay cả bên trên cũng không có một khe hở. Cơ hồ không có nơi để công kích.

Vậy đành phát đánh vỡ tường đất. Bảy thành đấu khí, né tránh những quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện, đang định đánh lên tường thì Phong Hổ đột ngột nhảy vụt ra sau, không ngừng có gai đất nhọn hoắt xuất hiện ở nơi Phong Hổ định đặt chân lúc nãy.

Không khỏi có chút líu lưỡi, Minh Phong không có kinh nghiệm chiến đấu thật sao?

Một lần nữa tiến tới, tốc độ lại nhanh hơn, đấu khí tràn ngập quanh thân ‘Ầm——’, gai nhọn bị san bằng, tường đá cũng bị đánh vỡ. Người bên trong rốt cuộc cũng xuất hiện.

Cùng lúc đó, một biển lửa vây xung quanh Minh Phong bùng cháy ra ngoài, độ nóng trực tiếp đốt đỏ cả mặt đất, cho dù là Phong Hổ cũng không thể chống đỡ độ nóng kinh khủng này, đành phải thối lui.

Triệt hồi ma pháp, Minh Phong có chút mệt mỏi, tốc độ ma lực cùng lực tinh thần tiêu hao so với sự bổ sung vẫn kém hơn, cho dù tiếp tục phóng ra cũng không có vấn đề.

Một vòng chiến đấu chấm dứt, Phong Hổ hoàn toàn bị biểu hiện của Minh Phong thuyết phục. Tuy hiện giờ Minh Phong vẫn đánh không lại, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi có được thành tựu như vậy, nếu Minh Phong còn tiếp tục tu luyện, thiên phú nói không chừng còn vượt qua y, hơn nữa thiên phú chiến đấu vô cùng cao siêu.

Phong Hổ thật sự cảm thấy cao hứng vì bạn lữ, tâm linh thuần khiết không hề có chút đố kị.

“Nếu không phải ta là đối thủ, như vậy lần đầu tiên ngươi đã có thể đánh vỡ tường đá, thậm chí ma pháp sư bên trong cũng xong đời. Tốc độ của ngươi vẫn chưa dùng đến cực hạn, ngươi hoàn toàn có thể sử dụng tốc độ né tránh ma pháp trực tiếp đánh nát tưởng đá, công kích người bên trong. Ta thừa nhận ta không dùng toàn lực, nhưng cho dù dùng hết, với sức mạnh, tốc độ cùng phòng ngự của ngươi cũng có thể đánh bại ta. Ta có thể cảm giác được, ta còn kém ngươi rất xa.”

“Thực tế, nếu không phải ngươi, cho dù là ba ba ta hay ma pháp sư khác nếu không toàn lực phóng ra ma pháp hộ thuẫn thì năm phần sức mạnh ta phóng ra đã có thể đánh vỡ, không, với khoảng cách gần như vậy bọn họ thậm chí còn không kịp có thời gian phóng ma pháp. Ngươi, rất mạnh!

Biểu tình Minh Phong vẫn không biến đổi, chính là ánh mắt lại lộ ra thần sắc cao hứng —— lý luận của mình xem ra rất chính xác, có thể tiếp tục dùng phương pháp này.

“Ta đương nhiên rất mạnh, bất quá kì thực phương pháp này chỉ cần là ma pháp sư đều có thể thông qua luyện tập học được, uy lực ma pháp khẳng định sẽ tăng lên, chỉ là tăng nhiều ít phải tùy thuộc vào sự cố gắng cùng tư chất của mỗi người. Có lẽ, nữa năm sau chúng ta trở lại bộ lạc có thể nói phương pháp này cho mọi người. Còn có, nếu là Lạc Âu hay ma pháp sư khác, ngươi có cơ hội áp sát như vậy không?”

“Này a, hắc hắc….”

“Chúng ta tiếp tục luyện tập đi.”

——

Thời gian kế tiếp, ban ngày, ban đêm, trời nắng, trời âm u, trời mưa, bọn họ vẫn không ngừng tiến hành huấn luyện cận chiến, viễn chiến.

Đồng thời, Phong Hổ còn dạy Minh Phong phong cách cùng phương pháp chiến đấu với các loại ma thú bất đồng.

“Có nghĩ tới việc công kích nhược điểm không? Theo như ngươi nói hình như không công kích vào nhược điểm. Ngươi xem ma pháp sư chúng ta muốn áp gần cũng không dễ, dù sao phần lớn công kích đều là cự ly xa, muốn công kích những bộ phận nhỏ yếu cần phải có lực khống chế chuẩn xác, nhất định có khó khăn, chính là chiến sĩ các ngươi bất đồng. Các ngươi vốn có lực khống chế cơ thể rất mạnh, nếu muốn công kích nhược điểm cũng thực dễ dàng.”

“Công kích nhược điểm?”

“Ân, ví dụ hai chúng ta chiến đầu đi. Lúc công kích ngươi đánh vào tay ta có thể đánh nát nó, chính là ta vẫn còn khả năng chiến đấu, nhưng nếu ngươi đánh vào đầu ta thì sao? Như vậy trận chiến có thể lập tức kết thúc, vừa tiết kiệm thời gian lại có thể tiết kiệm tinh lực, phương thức chiến đấu này áp dụng trong quần chiến rất hữu dụng, ta nhớ rõ lúc triều cường chúng ta đều phải quần chiến trong phạm vi rất lớn.”

Bọn họ trước giờ hình như thực sự không chú ý tới phương diện này. Càng nghe Minh Phong giải thích Phong Hổ càng kích động, phải biết điều này đã mở một trang mới cho phương pháp chiến đấu của dũng sĩ, nếu thành công lực sát thương của dũng sĩ có thể gia tăng rất nhiều, hơn nữa tổn thất trong kì triều cường cũng có thể giảm bớt.

“Này có thể huấn luyện, biết được nhược điểm của ma thú có thể bắt đầu huấn luyện công kích vào nhược điểm. Đầu và tim là hai vị trí nhân loại chúng ta cùng quỷ hút máu yếu ớt nhất, cũng là nhược điểm chung của đại đa số chủng tộc, mặc khác công kích vào khớp xương có thể làm địch nhân không chết nhưng mất đi sức chiến đấu. Về phần nhược điểm của các loại ma thú khác thì ta không biết, ta chưa thấy qua bao nhiêu loại ma thú.”

“Này đã đủ rồi.”

Phong Hổ kích động ôm Minh Phong xoay mấy vòng, hung hăng hôn lên mặt cậu mấy ngụm: “Ngươi quả thực là bảo bối!”

Nhìn Phong Hổ cao hứng như vậy, gương mặt Minh Phong cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt—— cứ vậy đi, từng chút gia tăng thực lực nhân loại. Tinh cầu này có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ không hề thua kém nhân loại, nếu nhân loại vẫn còn rất nhỏ yếu đột ngột tăng mạnh thực lực, lỡ như để đám chủng tộc khác đề phòng cùng công kích thì chỉ có con đường diệt tộc.

Đối với hai phát hiện lớn của Minh Phong, Phong Hổ vốn định trực tiếp thương lượng với phụ thân cùng ba ba phổ biến trong bộ lạc. Chính là Minh Phong cho rằng phát hiện về ma pháp sư mình đã chứng thực, nhưng việc công kích nhược điểm vẫn chưa kiểm chứng, vì thế cậu hi vọng Phong Hổ dẫn mình tới nơi có ma thú huấn luyện một thời gian, thuận tiện kiểm tra việc tấn công nhược điểm có tác dụng hay không.

“Hơn nữa, lúc tiến hành thực chiến ngươi vẫn không dốc toàn lực, ta thừa dịp này chiến đấu với ma thú để thể nghiệm trận chiến thực sự. Nếu không triều cường tới thì không còn cơ hội tốt như vậy a.”

Hai lí do đều làm Phong Hổ không thể cự tuyệt, hai người liền thu thập hành lí chuẩn bị lên đường.

Về phần địa điểm huấn luyện, Minh Phong muốn tới khu rừng bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Phong Hổ suy nghĩ một chút, từ nơi này đến đó dọc đường không có ma thú đặc biệt cường đại, hơn nữa còn thuộc lãnh địa của nhân loại, sẽ không gặp phải phiền toái không thể xử lý. Dọc đường đi không có ma thú cường đại hợp thành đàn, hơn nữa còn có ma thú thích hợp cho Minh Phong luyện tập.

Vì thế địa điểm huấn luyện liền quyết định như vậy.

Sở dĩ Minh Phong yêu cầu thực chiến dã ngoại còn định địa điểm là nơi lần đầu gặp mặt, trừ bỏ lí do trên, còn một một lí do quan trọng khác cũng không khó đoán, Minh Phong muốn tới gặp Bội La, thuận tiện về căn cứ lấy vài thứ.

Lí do này không thể nói với Phong Hổ, chính là, địa điểm huấn luyện cứ quyết định như vậy.

“Chúng ta đi thôi.” Tuy gương mặt vẫn không có biểu tình, giọng điệu Minh Phong lại nhẹ nhàng hiếm có. Nghĩ tới sắp được gặp Bội La lâu ngày không thấy, tâm tình luôn bình thản cũng không tránh được có vài phần kích động.

Đêm đó, hai người đều hảo hảo nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm hôm sau bắt đầu khởi hành.

Vị trí của bọn họ bây giờ là phần lãnh địa nhân loại gần chỗ Bội La nhất, ấn theo cước trình của Phong Hổ thì phải 4 ngày mới tới được, giờ có thêm Minh Phong, Phong Hổ phải phối hợp cước trình của cậu, đại khái khoảng mười ngày.

Đối với chuyện này hai người không có ý kiến gì. Dù sao lần này tuy danh nghĩa nói là bế quan, nhưng thực tế chính là nghỉ phép. Hai người vừa mới xác định tâm ý đều thực hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào hiện tại.

Kỳ thật, nơi Minh Phong bế quan cách lãnh địa của bộ lạc không xa là mấy, với cước trình Minh Phong chỉ cần dùng nửa ngày có thể rời khỏi lãnh địa bộ lạc.

Nói là lãnh địa, kì thật nó là một vòng kết giới thật lớn.

Trải qua nhiều thế hệ tộc nhân gia cố, hoàn toàn có thể ngăn cản đám ma thú xung quanh.

Lúc mới tới không có ý thức nên Minh Phong không thấy được kết giời. Vì thế lần này lúc thấy tận mắt, Minh Phong không khỏi tấm tắc.

“Này hình thành thế nào a?”

Vận ma lực nhảy qua nhảy lại kết giới, cẩn thận cảm giác cảm xúc lúc thông qua kết giới—— trong nháy mắt thông qua có cảm giác như bị chậm lại, tựa như chui qua màn nước. Không, so với nước thì nó dính dính hơn.

Hoàn Chương 9.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui