"Nếu không phải tại ngươi - "
Vân Doãn Doãn nghiến răng, tay siết chặt thành quyền, ánh mắt hừng hực lửa giận.
Nếu không phải trong tâm vẫn mang vài phần lo lắng cho Vân Sinh Hoà thì nàng đã sớm xông lên đánh cho Vân Thủy Loan một trận thừa sống thiếu chết.
Vân Tô Thuần cũng nhìn ra ý nghĩ này của nàng, dẫu sao hai tỷ muội đã sát cánh trên chiến trường mấy chục năm so ra với mấy đệ muội khác tình cảm khăng khít hơn nhiều.
Sợ Vân Doãn Doãn thất thố làm kinh động người trong phòng Vân Tô Thuần chỉ có thể ra mặt nhắc nhở:
"Doãn Doãn, không được nháo! Đợi đến khi tướng mẫu tỉnh lại thấy tỷ muội chúng ta bất hoà như vậy sẽ khiến người phiền lòng hơn đấy! "
Khó lắm mới thấy Đại Thiên Tước của Tướng Phủ mở miệng nói nhiều như vậy, người xung quanh dù khó hiểu cũng chẳng dám biểu thị ra bên ngoài.
Vân Doãn Doãn bên kia nghe nhắc tới tướng mẫu lửa giận quả nhiên lui đi không ít, chỉ là vẫn không cam tâm chốc chốc lại trừng Vân Thủy Loan đang được mẫu thân bảo hộ trong lòng.
Người hồ nháo nhất đã im lặng, bầu không khí ngoài đình viện dần chìm sâu xuống, yên ắng tới quạnh quẽ.
Trên mặt ai nấy cũng thoáng qua vẻ ưu sầu, lo lắng chỉ riêng Vân Hưởng vẫn bình đạm như không.
Ban đầu y cũng lo lắng nếu Vân Sinh Hoà chết đi thì nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành nhưng Lam đã nhanh chóng trấn an y bởi độc Mã Thư Uý hạ chẳng là gì so với thể chất nghịch thiên của Vân Sinh Hoà, chưa kể tới độc cô mắc phải người thường khó giải nhưng với Thần nữ Hoa Mộng Anh lại là vấn đề khác.
Hoa Mộng Anh trời sinh có đôi mắt thông tuệ vạn vật, chỉ một ánh nhìn liền có thể nhìn rõ gốc rễ căn nguyên của sự vật nên độc này đối với nàng không quá khó giải, vấn đề là nằm ở thời gian.
Vừa lúc Vân Hưởng thở phào nhẹ nhõm, cửa viện tử từ từ mở ra.
Một bóng dáng bạch y thanh khiết từ tốn bước ra, nữ nhân kia dung mạo diễm lệ có tới 7 phần giống Hoa Thy Thy nhưng so ra từ ngoại hình lẫn tính cách đều mềm mại hơn hẳn.
Nàng cười nhẹ, nụ cười dịu dàng không kém phần tươi sáng, ánh mắt nâu đồng thanh triệt quét qua từng người phía ngoài viện tử cuối cùng dừng lại ở chỗ Vân Hưởng một lát.
Trước tiên Hoa Mộng Anh kinh ngạc sau lại khẽ cười với y giống như đang chào hỏi, ngay khi Vân Hưởng chưa hiểu chuyện gì thì ánh mắt nàng đã rời đi dừng lại trên người Vân Thủy Loan.
Nàng không nói gì chậm rãi bước tới, bỏ mặc đi ánh nhìn sắc bén của Vân Tô Thuần mà khẽ cúi người xuống đặt tay lên đỉnh đầu Vân Thủy Loan.
Một dòng linh lưu bạch triệt loé sáng từ lòng bàn tay nữ nhân đi vào cơ thể thiếu nữ.
Theo mắt thường có thể thấy vết thương trên người Vân Thủy Loan đang dần dần khép miệng sau biến thành vết sẹo mờ cuối cùng là biến mất hoàn toàn.
Chưa đầy một khắc làn da bị đánh tới rách tươm của thiếu nữ đã hồi phục trở lại nguyên trạng.
Nếu không phải trung y trắng thuần bên ngoài vẫn lưu lại thảm trạng chắc sẽ chẳng có ai dám tin một cảnh huyền diệu trước mắt.
Thực ra chuyện này trong mắt người Tướng Phủ cũng chẳng mấy ngạc nhiên, dẫu sao khả năng này của Hoa Mộng Anh từ khi sinh ra đã có nếu không phải năm đó bị nữ đế bức ép nàng cũng không đi tới bước đường cùng tranh giành vị trí Tướng Quốc phu nhân với muội muội.
Mối duyên này vốn chẳng có tình nên Vân Sinh Hoà cùng Hoa Mộng Anh đối với nhau cực khách khí lâu dần người trong Tướng Phủ cũng coi nàng là Thần Nữ đơn thuần tới đây chữa bệnh cho Vân Sinh Hoà.
Nên khi Hoa Mộng Anh làm một màn vừa rồi Vân Doãn Doãn có chút không vừa lòng, đang tính tiến lên gây sự liền bị Vân Tô Thuần ngăn lại:
"Đại nương! Độc của tướng mẫu đã giải quyết xong? "
"Đã ép ra hết rồi! Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ liền tốt lên"
Hoa Mộng Anh thành thật trả lời giống như đại phu cùng gia đình bệnh nhân đối đáp, khách khí vô cùng.
Vân Tô Thuần coi như mắt mù tai điếc không để ý tới vấn đề đó, nàng khẽ gật đầu như đã hiểu song lại lên tiếng:
"Nếu vậy...!sau này cứu người xong người cứ thế rời đi là được! Còn tam muội...!vốn đã gây tội không phiền người nhọc lòng! "
Giọng của Vân Tô Thuần không nghe ra mấy phần cảm tình nhưng Hoa Mộng Anh nhìn cảnh này nhiều đã sớm thành quen vì thế cũng chỉ biết lắc đầu phân trần:
"Ta không phải có ý đó"
Dừng lại chút, ánh mắt nữ nhân lại rơi trên người Vân Thủy Loan:
"Là Tướng Quốc muốn gặp tam tiểu tước và nhị vị tiểu tước nhi"
Ánh mắt nàng cuối cùng rời lại trên người Vân Dao cùng Vân Hưởng song Hoa Mộng Anh coi như đã hoàn thành nhiệm vụ mà chậm rãi rời đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Vân Tô Thuần như rất chăm chú nhìn bóng người rời đi sau khi thấy người đã đi xa liền hừ lạnh một tiếng, đáy mắt tràn đầy khinh miệt.
Vân Hưởng vừa hay thấy rõ cảnh này có chút hoang mang không hiểu Hoa Mộng Anh là phu nhân vì sao lại không được lòng người trong Tướng Phủ như vậy? Nếu do nàng lừa hôn thì cũng không đến nỗi như này.
Khổ nỗi ngoại trừ nhiệm vụ ra Lam cũng chỉ nói khái quát về mấy nhân vật trong Tướng Phủ như tên tuổi hay năng lực của họ chứ không hề đi sâu vào quá khứ quá nhiều nên Vân Hưởng cũng chẳng hề biết ân oán giữa từng người này từ đâu mà có nhưng y chắc chắc chuyện này có liên quan tới thân sinh mẫu thân của y là Mễ.
Mà không chỉ của riêng y, Mễ có khi còn là mẫu thân của Vân Tô Thuần.
Nghe đâu trong quá khứ Vân Sinh Hoà từng có một mối tình thời niên thiếu, vốn hai người đã định ước trưởng thành sẽ kết thành thê thê nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh này.
Mà tính toán đôi chút quãng thời gian Vân Tô Thuần ra đời, Hoa Mộng Anh không hề có ý định mang thai, Hoa Thy Thy cũng chưa vào cửa nhưng nhi nữ lại được định danh là đích nữ trước tiên.
Ngay cả tới bây giờ thái độ của Vân Tô Thuần đối với Vân Hưởng cũng rất đặc biệt, rõ ràng mới là một mặt lạnh tanh khinh người nhưng khi thấy y ánh mắt nữ nhân đột nhiên biến đổi, dịu dàng nhu hoà hơn hẳn:
"A Hưởng! Muội tới từ khi nào vậy? "
Vân Tô Thuần vừa đi tới vừa vung một tay lên một đạo hàn quang luân chuyển, kỵ giáp trên người ngay lập tức biến thành hoàng y chói mắt.
Vân Tô Thuần vốn có vóc dáng cứng cỏi như nam tử, từng bước đi chắc nịch hữu lực vô tình mang theo một cỗ áp bức không hề nhỏ.
Nhưng khi tới trước mặt Vân Hưởng nàng ta rất nhẹ nhàng mà ôm y vào lòng, giọng nói mềm mại khác thường:
"Lần này khải hoàn trở về đại tỷ đem về cho muội rất nhiều đồ chơi nếu được ta sẽ cho người mang chúng tới viện tử của muội sau! "
"...!"
Vân Hưởng chỉ nhìn chứ không có ý trả lời, Vân Tô Thuần sớm đã quen nên cũng chỉ cười mỉm sau phất tay ra lệnh cho nữ tỳ bên cạnh.
Nữ tỳ kia hiểu chuyện nhanh chân đi sắp xếp mọi chuyện.
Vân Tô Thuần đối với Vân Hưởng tốt không phải ngày một ngày hai nhưng vẫn không khỏi kéo theo lòng người ghen tỵ.
Vân Dao sớm đã bị vứt sang một bên nay thấy cảnh này mới hậm hực tiến lên tạc mao:
"Đại tỷ đáng ghét! Còn muội nữa! Rõ ràng muội cùng A Hưởng sinh ra vì sao mỗi lần có quà đều không có phần muội hết vậy? "
Dù Vân Dao rất yêu thương muội muội, bình thường cái gì cũng nguyện ý nhường hết cho Vân Hưởng nhưng khi bị đối xử bất công vẫn cảm thấy có chút tủi thân.
Vân Hưởng biết rõ huyền cơ bên trong đương nhiên không quá để tâm tới nỗi lòng trẻ nhỏ nhưng Vân Dao lại ngược lại.
Dù không thấu hiểu thế thái nhân tình Vân Dao vẫn rất tinh ý nhận biết thái độ Vân Tô Thuần đối với nàng trái ngược hoàn toàn với Vân Hưởng.
Nữ hài tuổi còn nhỏ khát cầu yêu thương, với mấy người khác không nói ít nhiều họ đều sẽ bộc lộ yêu ghét ra bên ngoài nữ hài cũng sẽ đối họ đáp lễ lại.
Nhưng khi đối mặt với Vân Tô Thuần không nóng không lạnh, không yêu không ghét Vân Dao lại rối bời không biết phải làm sao.
Trước sự thiên vị trắng trợn còn cảm thấy bản thân có lẽ đã làm sai chuyện gì nên mới bị người đối xử bất công như vậy.
Xung quanh cũng chẳng có ai nguyện ý nói cho nàng biết là sai ở đâu khiến Vân Dao ngày càng bất mãn, mỗi lần chạm mặt Vân Tô Thuần đều nháo không thôi.
Vân Tô Thuần hiển nhiên cũng thấu điểm này nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ:
"Muội cũng có phần"
Quả nhiên Vân Dao không hề dao động ngược lại càng kích động hơn:
"Muội không thèm! Đại tỷ thiên vị! Đại tỷ đáng ghét! Đồ lão bà bà đáng ghét! "
Lời Vân Dao vừa nói ra khiến bầu không khí xung quanh bị hàn khí bao phủ lạnh tới đáng sợ, chẳng ai dám ho he lấy nửa lời.
Tuổi tác của nữ nhân đôi khi không nên nói thẳng ra như thế dù có là sự thật đi chăng nữa.
Còn Vân Dao tần số thấp không hề bắt được cái nhìn chết chóc kia, khóc nháo càng ngày càng lớn hơn.
Vân Yến cùng Vân Tử Anh đều là nam tử yếu đuối đứng một bên nhìn cũng bị bầu không khí âm trầm kia ảnh hưởng không ít.
Vẫn là Vân Yến nhanh nhẹn vội lao lên bịt miệng Vân Dao lại, thuận miệng đánh trống lảng:
"Đại tỷ! Tướng mẫu muốn gặp tam muội, A Dao cùng A Hưởng.
Cái đó...!vẫn nên để mấy muội ấy đi vào trước đi...!Sau...!Có gì từ từ hãng nói...!"
Bị người nhìn Vân Yến tay run rẩy khống chế Vân Dao, loạng choạng đẩy Vân Dao tới cửa phòng.
Ánh mắt nhìn Vân Tô Thuần đầy vẻ khát cầu người mau chóng bớt giận.
Cũng may Vân Tô Thuần không phải là người thù dai, nàng ta thu lại ánh mắt đầy tính xâm lược đi tới đặt Vân Hưởng tới trước cửa phòng, ý tứ dịu dàng khó hiểu:
"Muội vào trước đi! Ta ở bên ngoài chờ! "
Vân Hưởng khó hiểu, chờ y làm gì? Lẽ nào còn muốn cùng nhau đi dạo hoa viên nữa hả? Vân Hưởng khẽ rùng mình nhớ tới ký ức vốn nên bị khoá sâu trong tiềm thức.
Trong lòng không ngừng gào thét rất muốn Vân Tô Thuần đi về trước bởi mỗi lần ở bên cạnh nàng ta y không hề có lấy nổi một ký ức tươi đẹp.
Vân Tô Thuần không biết suy nghĩ của Vân Hưởng càng không biết bản thân từ lâu đã bị người đưa vào danh sách đen tâm trạng đặc biệt hứng khởi.
Vừa quay đầu thấy Vân Thủy Loan đang âm trầm bước lên, phía sau là Vân Khuê Ngọc hoang mang nhìn liền quay trở lại bộ dáng trầm lặng không nóng không lạnh như trước.
Vân Thủy Loan cũng hiểu chuyện khẽ nghiêng người nhường đường song mới đi vào phòng.
_________
14:00_24/4/2022.