Xuyên Qua Làm Chủ Một Gia Đình

Nhị nương mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của Lý Thanh trong lòng liền đau  không chịu được, liền không lo được Hoàng Tam, vội vã lên tiếng an ủi: "Đứa ngốc, ta làm sao sẽ giận ngươi, ta là tự giận chính ta thôi, "

Lý Thanh nghe nhị nương nói không có giận hắn, trong lòng liền cao hứng, nhưng hắn không hiểu tại sao thê chủ lại giận bản thân mình đây?

Nhìn thấy Lý Thanh mê mang, nhị nương cười khổ nói: "ta giận mình không thể bảo vệ ngươi a, nếu như ta có năng lực bảo vệ ngươi, những a miêu a cẩu kia sao có thể khinh bạc ngươi đây?"

"Thê chủ, ngươi đối với ta thật sự quá tốt. " Lý Thanh cảm động nhìn nhị nương,

"Hay cho một tên Lưu nhị nương, ngươi đang nói ai là a miêu a cẩu?" Hoàng Tam nghe nhị nương nói như vậy thì la mắng.

Nhị nương nhìn không lọt mắt người như vậy, khinh thường nói: "Hừ, ta lại không nói ngươi, ngươi làm gì vội vã lên tiếng hả?"

"Tốt, Lưu nhị nương ngươi thực sự có tiền đồ, nói cho ngươi nếu ngươi làm phật ý ta, ta sẽ để ngươi cả đời ở lại đây, " Hoàng Tam uy hiếp nói,


"Dựa vào ngươi? Ta còn thực sự không tin ngươi có thể một tay che trời?"

"Hừ, Lưu nhị nương, ta hiện tại cũng không sợ nói cho ngươi, không có ta, ngươi lần này cũng đừng mong đi ra ngoài, " Hoàng Tam đắc ý nhìn nhị nương.

Nhị nương ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng hỏi: "Ta lần này có chuyện là ngươi giở trò quỷ chứ gì?" Nhị nương mặc dù là hỏi dò, thế nhưng đã nhận định chính là Hoàng Tam giở trò quỷ.

Hoàng Tam hừ một tiếng, không nói gì, nhị nương biết đây là Hoàng Tam ngầm thừa nhận.

Lý Thanh cũng không phải ngốc tử, thông qua nhị nương liền biết là kẻ đáng ghét trước mắt này hãm hại thê chủ của mình, cho nên Lý Thanh vốn không dám nhìn Hoàng Tam, bây giờ lại dùng con mắt tàn nhẫn mà trừng mắt Hoàng Tam, trong lòng cáu giận nghĩ "Đều là tại cái nữ nhân này để cho thê chủ mình chịu khổ như vậy, thực sự là đáng ghét, "

"Ngươi muốn thế nào?"

Thấy nhị nương cho dù biết là chính mình giở trò quỷ, chỉ có cầu mình nàng mới có thể đi ra ngoài, nhưng nhìn dáng điệu từ tốn của nàng, Hoàng Tam liền một trận không phục, Hoàng Tam vốn nếu như nhị nương biết là mình giở trò quỷ nàng không phải nên sợ sệt sao? Không phải nên cầu mình buông tha các nàng, nhưng là hiện tại bộ dáng này của nàng sao rất giống như không có chút nào sốt ruột đây?

"Vốn là ta chỉ muốn muốn thực đơn của mà thôi, bất quá hiện tại mà, ta còn muốn ngươi để phu lang ngươi theo ta mấy ngày thế nào? Nếu như ngươi làm được ta liền thả ngươi ra, ngươi nếu như không làm, ta sẽ để ngươi cả đời ở trong lao. " Hoàng Tam hung ác nhìn nhị nương, lập tức lại tham lam nhìn Lý Thanh.

Vốn là Hoàng Tam chỉ muốn khống chế nhị nương, để nhị nương tiếp tục bán đồ ăn, nàng chỉ cần ít tiền thôi, nhưng hôm nay xem nhị nương cũng không phải dễ khống chế như vậy, cho nên liền thay đổi chủ ý, để nhị nương giao ra thực đơn, nàng sẽ đem những thực đơn này đem bán, nghĩ đến cũng có thể bán không ít tiền đi.

Cho tới khi thấy Lý Thanh, trước đây có rất nhiều người đã nói Lưu nhị nương có một phu lang, mình chỉ nghĩ các nàng chưa từng va chạm xã hội, ở trong thôn thấy một người thanh tú coi như thành tuyệt sắc, nhưng không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy phu lang của Lưu nhị nương lại xinh đẹp như vậy, so với những tiểu quan thanh lâu còn xinh đẹp hơn, để cho mình vừa thấy trong lòng liền ngứa, nhất định phải có được hắn.

"Bệnh thần kinh, quả thực mắc chứng vọng tưởng." nhị nương không khỏi thầm mắng ở trong lòng, trước tiên không nói mình có khuất phục hay không, nếu như mình đem phương tử đều giao hết cho nàng, vậy mình còn biết sống thế nào?


Nếu như mình giấu làm của riêng không giao hết cho nàng, chỉ cần mình còn sinh hoạt ở nơi này sẽ không thể để cho những phương tử bị giấu kia xuất hiện, nếu không Hoàng Tam nhất định sẽ không giảng hoà, chính mình có phương tử nhưng không thể lấy ra kiếm tiền nuôi gia đình, điều này làm cho nhị nương không sao chịu nổi.

Hiện tại,Hoàng Tam lại muốn mình đem Lý Thanh đưa cho nàng chơi mấy ngày, lời này nàng cũng nói được, thực sự là cầm thú, Lý Thanh là phu lang của mình, cho dù không thích hắn cũng tuyệt đối sẽ không coi Lý Thanh thành lễ vật đưa đi, chớ nói chi chính mình rất yêu thích Lý Thanh, hiện tại mình không phải là nhị nương trước đây, nếu như là nhị nương trước đây, có khả năng sẽ đem Lý Thanh đưa đi để đổi lấy bình an của mình, nhưng hiện tại nhị nương sẽ không, nếu không nàng thật là cầm thú cũng không bằng,

Lý Thanh nghe thấy yêu cầu của Hoàng Tam trong lòng liền hoảng hốt, Lý Thanh tin tưởng thê chủ của mình, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng, dù sao trước kia thê chủ đã từng nói nếu như nàng thua bạc hết sẽ đem mình đi đặt cọc, chính là vì câu nói này đã để Lý Thanh quả thực như sống trong địa ngục, đoạn thời gian đó thời khắc đề phòng thê chủ đánh cược thua tiền, sẽ bán mình đi.

Những tháng ngày đó mình ăn không ngon, ngủ không ngon, chỉ sợ thê chủ bán  mình, tuy nói hiện tại thê chủ cùng trước đây không giống nhau, thế nhưng Lý Thanh trong lòng khuyết thiếu cảm giác an toàn, theo bản năng bắt đầu lo lắng nhìn phía nhị nương, trong mắt có khát cầu, có chút giãy giụa, hắn hi vọng thê chủ có thể bình an, có thể ra ngoài.

Thế nhưng đánh đổi bằng việc đem mình đưa đi, điều này làm cho Lý Thanh rất mâu thuẫn, hắn không hi vọng thê chủ đem mình đi, nhưng hắn lại không muốn thê chủ ở trong lao.

Nhị nương nhìn ánh mắt phức tạp của Lý Thanh, sau đó khẽ mỉm cười, an ủi: "Không có chuyện gì, yên tâm, coi như ta phải ở chỗ này ngốc cả đời, ta sẽ không đem nam nhân ta yêu tặng người."

"Ô ô ô..." Nghe nhị nương chân thành nói như vậy, Lý Thanh cũng không nhịn được nữa, khóc lớn tiếng nói: "Thê chủ, đều là Thanh nhi vô dụng, Thanh nhi cứu không được thê chủ, ngươi đem Thanh nhi tặng người đi, như vậy thê chủ có thể đi ra, ngươi đem Thanh nhi tặng người đi, ô ô "

Nhìn Lý Thanh khóc rối tinh rối mù, nhị nương thật đau lòng, nhị nương biết Lý Thanh luôn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, chính mình mấy ngày nay làm rất nhiều, nói rất nhiều, chính là hi vọng Lý Thanh có thể tin tưởng mình, yêu mình.


Nhưng không nghĩ tới Lý Thanh luôn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn luôn sợ bị bán nhất, bây giờ lại vì mình chủ động đưa đi tặng người, đây là cần bao lớn dũng khí a, để nhị nương đau lòng đồng thời lại rất cảm động.

Nhị nương ôm Lý Thanh vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi: "Đứa ngốc, ta làm sao có khả năng đem ngươi tặng người, ngươi là phu lang của ta a, là người ta yêu, "

"Nhưng mà, thê chủ không đem ta tặng người, thê chủ sẽ không ra được, Thanh nhi muốn cho thê chủ đi ra ngoài, "

"Ở đây ta còn sống sót, ta nếu như đem ngươi đưa đi, ta khả năng sống không bằng chết, cho nên không muốn đem ngươi đưa đi, ta sẽ đau lòng, ngươi phải nhớ kỹ,  thê chủ ngươi vĩnh viễn sẽ không đem ngươi đưa cho người khác, chúng ta muốn vẫn sẽ ở cùng nhau, chỉ có hai chúng ta, mãi đến tận khi chúng ta dần dần già đi, ngươi vẫn luôn là người của ta, biết không?"

Những câu nói này từ xưa tới nay chưa từng có ai từng nói với Lý Thanh, lời như vậy từ trong miệng thê chủ nói ra đi vào tâm Lý Thanh, theo không có cảm thấy không an toàn, không còn không chỗ nào ỷ lại, sợ sệt mình tùy thời bị bán.

"Được, Thanh nhi muốn vĩnh viễn ở cùng thê chủ, coi như thê chủ cả đời đều ở đây, Thanh nhi cũng sẽ ở cùng thê chủ, Thanh nhi mãi mãi cũng sẽ không phản bội thê chủ, " Lý Thanh âm thanh kiên định nói.

Đúng đấy nếu như có thê chủ bồi tiếp mình, chính mình còn có gì đáng sợ chứ, mình sẽ không phụ lòng thê chủ, mình nhất định sẽ vĩnh viễn ở cùng thê chủ, mặc kệ về sau xảy ra chuyện gì, Lý Thanh trong lòng âm thầm thề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận