Nguyễn Đông Thanh đang đứng trước cổng trường đại học chờ bạn gái.
Hôm nay bạn gái hắn bảo vệ luận án tốt nghiệp, hắn đã hứa xong xuôi sẽ mời cô nàng một bữa chả cá Lã Vọng.
Nói về cô bạn gái này, thì kể cũng buồn cười.
Nguyễn Đông Thanh quen được người ta cũng nhờ cái tính gàn của hắn.
Chuyện là cô nàng hôm ấy bị mấy mụ hàng rong chặt chém ở bờ hồ, tính tiền đá trong cốc, tiền ghế đá công cộng lên gấp mấy lần tiền cốc nước.
Đúng lúc hắn đi ngang qua, thấy ngứa mắt, thế là chen mồm vào cãi lý, lại dọa gọi công an phường đến.
Mụ hàng nước đuối lý, lại sợ rắc rối, nên đành nhượng bộ, xong cũng dọn hàng, chạy thẳng cho lành.
Nguyễn Đông Thanh khi ấy còn có hẹn phỏng vấn nên vội đi luôn, còn chả nhìn kỹ xem cô gái mình vừa giúp vóc dáng ra làm sao.
Chả hiểu thế nào mấy hôm sau người ta tìm đến tận văn phòng chỗ hắn mới chuyển về làm việc để cám ơn.
Rồi lại cũng chả hiểu thế nào chưa đến một tháng sau hắn đã có bạn gái...
Nguyễn Đông Thanh liếc đồng hồ, hãy còn sớm.
Hắn rút điện thoại ra, đeo tai nghe vào, rồi bật phim lên xem trong lúc chờ.
Màn hình điện thoại bỗng xoẹt qua những ký tự kỳ lạ, nhưng hắn cũng không để ý thấy ngay.
Đợi thêm một chút, bạn gái hắn cũng tan trường.
Cô nàng chạy ùa ra, ôm hắn một cái, kế đó kéo tay hắn lôi đi.
Nguyễn Đông Thanh cất điện thoại vào túi, vừa đi vừa hỏi chuyện bạn gái.
Hai người hẹn hò đã được mấy tháng, Nguyễn Đông Thanh thường xuyên bị chê là không có tí tế bào lãng mạn nào.
Ví như hiện tại cô bạn gái đòi đi dạo phố cho tình cảm, còn Nguyễn Đông Thanh chỉ muốn chui quách vào một cái taxi cho mát.
Thú thực thì hắn cũng tự thấy mình có chút khô khan, song nghĩ mãi mà hắn cũng vẫn chỉ có thể làm được mấy việc như rủ bạn gái đi ăn uống vào mấy dịp quan trọng.
Hôm nay Nguyễn Đông Thanh tính dẫn bạn gái đi ăn chả cá ở một quán quen.
Ông chủ quán tên Lực, có quan hệ không tệ với hắn.
Độ mấy năm trước, Nguyễn Đông Thanh từng dạy kèm cho thằng con của lão, thành ra đến bây giờ, lão vẫn quen mồm gọi hắn là “thầy giáo”.
Nguyễn Đông Thanh sửa mấy lần không thành, bèn mặc kệ.
Phải đến cửa quán ăn, Nguyễn Đông Thanh mới ý thức được có chuyện bất thường.
Đầu tiên là một cảm giác lâng lâng quen thuộc như thể tất cả những gì đang diễn ra đều đã từng xảy ra rồi (déjà-vu).
Hắn vẫn không quá để ý, chỉ lắc đầu hai cái, rồi dắt tay bạn gái vào quán.
Quán có mặt tiền khá rộng, trước cửa còn treo hai câu đối chữ Hán.
Nguyễn Đông Thanh đi thẳng vào không ngó ngàng gì tới, nhưng Dư Tự Lực lúc này đang xem trực tiếp giấc mơ của Bích Mặc tiên sinh thì kịp đọc:
“Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
“Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.”
Quán ăn uống mà lại treo hai câu đối này, nếu không phải bất thường thì chỉ có thể là chủ quán mù chữ.
Hai người vào quán, Nguyễn Đông Thanh bèn hô to:
“Chú Lực có nhà không, cho cháu hai suất chả cá Lã Vọng nhá!”
Còn chưa thấy hình ông chủ quán đã nghe thấy tiếng đáp:
“Thầy giáo Thanh đến đấy à? Đợi một chút, có ngay đây!”
Nguyễn Đông Thanh chọn một bàn, kéo ghế mời bạn gái ngồi rồi cũng ngồi xuống.
Hắn ngước lên nhìn TV treo ở góc phòng, và lần thứ hai cảm thấy có gì đó khác thường...
TV đang chiếu Tom & Jerry, tập phim mà chó Spike, mèo Tom, và chuột Jerry đánh nhau, quyết định giảng hòa và chung sống hòa thuận, cho tới khi vì một miếng thịt mà lại bất hòa (1).
Cảnh phim vốn đang rất bình thường, bỗng nhiên chuột Jerry hóa thành một con chuột đen, mèo Tom thành một con mèo trắng, mà chó Spike lại thành chó mực.
Mà trông ba con này lại còn khá là quen thuộc...!Ngoại trừ nguyên hình của Cải Thảo, Đá Nhỏ, và “Lôi Tổn” giờ còn đang lẩn trốn truy nã của Đế Mộ thì còn ai vào đây nữa?
(1: tập này tên là “The Truce Hurts”, bà con ai muốn xem lại có thể tự google tìm nhá.)
Cùng với sự biến hóa trên TV này, trong đầu Nguyễn Đông Thanh bắt đầu xoẹt qua một số ký ức, hình ảnh kỳ lạ về một ngôi nhà nhỏ với vườn rau, giếng nước trên đỉnh núi, về bốn thiếu niên nam nữ cứ một câu hai câu lại gọi hắn “sư phụ”...
Nguyễn Đông Thanh còn chưa kịp định thần để hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì đã nghe tiếng ông Lực chủ quán:
“Chả cá có rồi đây, thầy giáo ơi!”
Hắn lắc đầu một cái, định xua tan mấy suy nghĩ quái lạ trong đầu.
Song, vừa ngẩng lên nhìn ông chủ quán thì Nguyễn Đông Thanh lại đứng hình.
Ông chú Lực này vóc người thì vẫn vậy, nhưng cái đầu lại là đầu lợn.
Trái tim Nguyễn Đông Thanh vọt lên tận cổ.
Hắn bật dậy khỏi ghế và hét toáng lên thật to, nhưng lại phát hiện không nghe thấy tiếng hét của bản thân, và cũng chợt nhận ra mình không hề điều khiển được cơ thể.
Lúc này, hắn nghe thấy “bản thân” đang rất bình tĩnh hỏi thăm sức khỏe ông chủ quán, lại giới thiệu ông ta và bạn gái mình với nhau.
Ông Lực còn bá vai bá cổ hắn, giới thiệu chai rượu lão tự cất, có ý mời Nguyễn Đông Thanh mấy chén.
Mà Dư Tự Lực thì đang kinh hồn táng đảm nhìn chằm chằm ông chủ quán trong giấc mơ của Nguyễn Đông Thanh: Người này trông thật giống cha hắn, thế nhưng tính cách và biểu hiện thì khác hẳn.
Nếu nói cho chuẩn, thì đây là cách mà họ Dư luôn ước ao cha hắn có thể hành xử.
Trong ảo cảnh kỳ lạ, một tiếng quát chói tai giọng nữ cất lên, một người đàn bà nhỏ thó bưng bụng bầu vọt ra, xách tai ông chủ quán lên:
“Lại chuẩn bị rượu chè đấy hử? Nói bao nhiêu lần rồi mà không nghe? Đêm nay ông muốn ngủ sô-pha phải không?”
“Ấy ấy mình bình tĩnh! Thầy giáo Thanh là khách quý tôi mới định mời, nhưng mình không thích thì thôi vậy.
Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng nóng, nóng giận không tốt cho thai!”
“Không cần ông phải dạy, cũng đứa thứ ba rồi còn gì? Đi vào nấu canh chua cho tôi ăn, dựa theo biểu hiện của ông mới xem xét có tha tội hay không!”
“Rồi rồi, ngay đây! Đau, đau, mình ơi nhẹ tay!”
Ông Lực vừa rối rít xin lỗi vợ, vừa đánh ánh mắt xin lỗi về phía Nguyễn Đông Thanh.
Hắn có thể nghe thấy mình vừa cười vừa trả lời:
“Cô chú cứ thong thả nói chuyện, cháu cũng không thích uống rượu, thôi xin hẹn chú dịp khác vậy ạ!”
Bà chủ quán kéo tai chồng đi vào trong nhà, mà Nguyễn Đông Thanh cùng bạn gái cũng bắt đầu dùng bữa.
Ở bên ngoài ảo cảnh, Dư Tự Lực một mặt mê mang.
Ông già của hắn tính khí rất gia trưởng, chắc chắn sẽ không hành xử như vừa rồi.
Mà người phụ nữ mang thai vừa rồi cũng chắc chắn không phải mẹ hắn.
Nhưng...!như vậy hai người đó là ai? (2)
(2: Cu Lực nghĩ đến cha hắn chứ không phải bản thân là vì cha hắn cũng tên Lực nhá, hai cha con khác nhau chữ lót/đệm chứ tên họ và tên riêng thì giống nhau.
Còn cụ thể tên ông già hắn là gì thì sau này sẽ biết.)
Về phần Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, hắn lúc này đã hoàn toàn xác định, mình đang mơ.
Có lẽ đây chính là cái gọi là “giấc mơ sáng suốt” (lucid dream) mà hắn từng đọc trên mạng.
Bà chủ quán vừa nãy có nét rất giống với cô thợ thủ công Hàn Thu Thủy mà hắn mới gặp ở thành Bạch Đế mấy bữa trước.
Nhưng tại sao hắn lại mơ ra chuyện người ta cưới một lão đầu heo thì Nguyễn Đông Thanh cũng bó tay toàn tập, không giải thích được...
Tuy nhiên, do xác định được đây chỉ là một giấc mơ và mình chỉ ở đây với vai trò khán giả, Nguyễn Đông Thanh cũng bắt đầu thoải mái hơn nhiều.
Hắn bắt đầu nhìn ngang ngó dọc, xem xem giấc mơ này còn có gì hay.
Quán ăn trông không có gì khác thường, cũng khá là khang trang.
Song Nguyễn Đông Thanh cố mãi mà vẫn không phân biệt được phần nào của quán là thực sự từ trí nhớ của hắn, phần nào là hắn tưởng tượng ra.
Có lẽ, giấc mơ nào cũng là như vậy, nếu phân biệt được thật giả thì đã không gọi là mơ?
Hắn bèn chuyển sự chú ý về với món ăn trên bàn.
Bạn gái hắn đã chia bún vào bát cho hai người, và giờ đang lấy đũa xắn nhỏ thành miếng, chuẩn bị trộn với mắm tôm.
Nguyễn Đông Thanh bèn mở vung chảo cá ra.
Cái đập vào mắt hắn khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lần thứ hai muốn hét thành tiếng...
Ở chính giữa chảo cá, nằm một con...!quái vật bò thẳng ra từ “hoạt hình” Nhật Bản: một cục thịt nhầy bầy với năm cái xúc tu uốn éo và hai cái hốc mắt nhưng lại chỉ có một con mắt duy nhất.
Nếu còn điều khiển được cái miệng của mình trong mơ, hẳn Bích Mặc tiên sinh của chúng ta sẽ thốt lên:
“Cái thứ của nợ này là sản phẩm của phim chế mà Nhật Bản làm dựa trên Hercules của Disney à?!” (3)
(3: Hoạt hình Hercules của Disney có nhân vật phụ ba mụ Fates chia sẻ một con mắt với nhau, nên thường xuyên có vụ móc mắt từ hốc này ra nhét vào hốc khác.
Phần tại sao lại là Nhật Bản chế thì liên tưởng từ ngoại hình con quái đã miêu tả phía trên.)
Đáng tiếc, “Nguyễn Đông Thanh” trong giấc mơ không có vẻ gì là nhìn ra sự bất thường của “miếng chả cá” cả.
Hắn gắp nó vào bát của bạn gái, còn bạn gái hắn thì lấy đũa móc nốt cái mắt còn sót lại của con quái vật chột mắt để riêng sang một bên.
Sau đó mới gắp con quái đã mất cả hai mắt để ra góc đĩa.
Hai người cứ thế vui vẻ dùng bữa một cách ngon lành.
Được một lúc thì ông chủ quán chạy ra thăm hỏi xem họ có cần thêm gì không.
Bạn gái Nguyễn Đông Thanh trỏ vào con quái đã mù mắt giờ còn giãy giụa, thì lão Lực cười cười, bảo:
“Vậy thì chỉ cần thay mắt cho nó thôi mà!”
Nói đoạn, lão rút từ trong người ra hai cái bóng đèn Led.
Xem được đến đây thì Dư Tự Lực dần mất đi ý thức, bất tỉnh nhân sự.
Còn về phần Bích Mặc tiên sinh của chúng ta, giấc mơ của hắn vẫn tiếp tục, song tới khi tỉnh lại thì Nguyễn Đông Thanh cũng chẳng nhớ được tí gì.
Duy chỉ có hai con Đá Nhỏ và Cải Thảo vừa chăm chú nhìn ảo cảnh, vừa mở miệng trò chuyện với nhau.
Bỗng, ảo cảnh trong phòng vụt tắt.
Nguyễn Đông Thanh từ từ mở mắt.
Hắn liếc một vòng căn phòng, “à” lên một tiếng, lẩm bẩm:
“Ra là sốt cao nên mới mê sảng...!Thảo nào...!Haha, mình còn tưởng mình nghe thấy Đá Nhỏ và Cải Thảo nói chuyện cơ chứ...!Làm gì có chuyện...”
Sau đó lại gục đầu, nhắm mắt, ngủ tiếp...
Hai con vật nghệt mặt, trợn mắt.
Sau một hồi yên tĩnh, con mèo béo mới truyền âm:
“Này, chúng ta không phải lộ rồi đấy chứ?”
Con chó đen chạy lên đặt hai chân trước lên giường, ghé vào nhìn kỹ Nguyễn Đông Thanh, đoạn truyền âm lại:
“Hẳn là chưa.
Cũng may là ngài ấy đang ốm bệnh, chứ không thì lần này chúng ta thật sự quá bất cẩn rồi!”
“Đâu phải chỉ có lần này? Còn nhớ bữa tiệc chào mừng Lôi Tổn không? Nếu ta không lầm thì ban nãy đoạn ba con vật đánh nhau...!Làm sao ngài ấy cũng có ý thức về chuyện đó?”
“Không rõ, nhưng từ giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn!”