Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân


Ngoài thành...

Ma Kình trúng một kiếm của “lão tổ”, mặc dù bị thương nặng, nhưng lại vẫn còn dư một hơi.

Hai nửa đầu của nó vẫn chảy máu ròng ròng, nhưng lúc này từ miệng vết thương lại bung ra vô vàn tia thịt, bám lấy nhau, giống như muốn dựa vào chúng ghép cái đầu lại như cũ.

Bộ não của Hải Thú hình một cái phễu, cứ nhảy tới nhảy lui giữa hai nửa bên đầu, trông hết sức quái dị.

Hoàng Kim Thần và Quách Bình Minh thấy vậy, vội vàng muốn tấn công dứt điểm, thé nhưng ban nãy một kiếm bất ngờ do Trần Phan Nam tế Hổ Hình Xích Tùng kiếm cũng khiến cả hai bị thương.

Bây giờ vội vàng đề khí, khiến chân khí trong người trào ngược, đều thổ máu tươi, khí thế uể oải mười không còn một.

Đang lúc lo lắng không biết phải xử lý chuyện này ra sao, thì trong cánh rừng gần đó, bỗng nhiên hiện lên bốn ánh đao, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện chém con Ma Kình.

Chuôi thứ nhất được cuồng phong bao phủ, bay đi kêu lên những tiếng tựa như tiếng xé vải.

Thanh thứ hai cuốn theo một trận mưa hoa, vô số cánh hoa hồng phấn do chân khí ngưng tụ rải xuống, cắt chém cây cỏ đất đá nơi nó bay qua.

Lưỡi đao thứ ba uẩn uẩn hàn khí, nơi đao bay qua tuyết lông ngỗng lất phất rơi, khiến cát nơi bờ biển cũng đông cả lại.

Chuôi đao cuối cùng tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt, thê diễm như vầng trăng.

Bốn thanh đao đánh tới cơ hồ là cùng một lúc, xoắn nát bộ não, cắt chém phủ tạng của con Ma Kình thành muôn vàn mảnh.

Phải đến lúc này, con quái thú mới gục ngã hẳn, sinh cơ hoàn toàn tắt lịm.

Đám Hải Thú xung quanh giống như chỉ chờ có thế, nháo nhào chạy đến dùng những ngón tay xương xẩu, xanh nhợt nhạt phân thịt con Ma Kình ra mà ăn.

Lúc này, cả Hoàng Kim Thần lẫn Quách Bình Minh đều nhìn về cánh rừng nơi bốn ánh đao phát ra, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.

Phong Hoa Tuyết Nguyệt, ấy là Tàng Đao công của Sâm La cung.

oOo

Tuy đã thủ vững được thành, đẩy lui được thú triều, thế nhưng không khí trong thành Hải Nha lúc này quả thực là đặc quánh như keo, vô luận là binh tướng hay thường dân đều cảm thấy lồng ngực có một tảng đá đang đè nặng.

Thẩm Tư Quân nhún mình một cái, nói:


“Cảm tạ Quế công tử ra tay tương trợ.”

“Bản công tử và Quan tướng quân là chỗ quen biết, đại lễ này của dì Thẩm thực sự là không thể nhận nổi.”

Quế Như Ngọc khoát tay, đỡ Thẩm Tư Quân dậy, lại hỏi:

“Dì Thẩm vừa từ chỗ quân y về, không biết bây giờ Hạ Băng thế nào rồi?”

“Cũng nhờ có kỳ dược của công tử hỗ trợ, tướng quân đã qua cơn nguy kịch, thế nhưng chỉ e là phải tĩnh dưỡng trên giường dăm bữa nửa tháng, không tài nào tham chiến được nữa.”

Thẩm Tư Quân nói đến đây, lại cảm thấy hơi bất lực, thở dài một tiếng.

Trận đánh hôm nay có thể nói là thắng mà chẳng tài nào vui nổi.

Đại trận hộ thành bị tổn hại, kẻ có thể tế Hổ Hình Xích Tùng kiếm thì đã chết.

Trong số ba người có chiến lực cao nhất Hải Nha Quan Hạ Băng thì trọng thương, Hoàng Kim Thần thì cụt một tay.

Quả thật, Thẩm Tư Quân thoáng có chút sầu não, không rõ ngày mai phải đánh như thế nào.

Hoàng Kim Thần đã băng bó chỗ tay cụt, bấy giờ lão nhìn về phía năm chủ tớ Quế Như Ngọc, trên gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.

Thẩm Tư Quân thấy lão như vậy, vốn là cũng thấy cách hành xử của lão quá cứng nhắc.

Thế nhưng vừa nhớ lại địa vị có phần đặc thù của Sâm La cung, y thị cũng chỉ đành thở dài, nhìn về phía Quế Như Ngọc với vẻ áy náy.

Dù sao...

Sâm La cung cũng giống với Sát Thần điện, là tổ chức sát thủ khét tiếng.

Hơn nữa hai bên từ xa xưa có uyên nguyên, truyền thừa cùng một gốc gác.

Sát Thần điện khó đối phó thế nào, thì Sâm La cung cũng không dễ chơi tương tự.

Hoàng Kim Thần không để ý tới Thẩm Tư Quân, dùng cái giọng ông ông như chuông đồng hỏi:

“Không biết vị công tử này đến Hải Nha làm gì? Là bản ý của công tử hay nhiệm vụ của quý cung?”


“Bản công tử dọc đường gặp phải một người thú vị, nên đến kể lại cho bạn cũ.

Không ngờ lại đúng lúc cố hữu gặp nạn, nên ra tay tương trợ thôi.

Hoàng thành chủ nếu vẫn thấy lo lắng vì bốn vị tỳ nữ của bản công tử, ta có thể lấy đạo tâm ra để thề.”

“Thế thì không cần.

Cảm tạ công tử thông cảm.”

“Không hề gì.

Nếu ta là thành chủ, có bốn người tu hành Tàng Đao công xuất hiện ở địa bàn của mình thì cũng không thể kê cao gối ngủ được.

Huống gì bây giờ còn là thời buổi loạn lạc.”

Quế Như Ngọc cười, nói đùa một câu, không khí cũng thoáng trở nên hòa hoãn hơn.

Hoàng Kim Thần thấy đã tạm thời giải quyết xong năm người chủ tớ Sâm La cung, bèn nhìn sang chỗ Thẩm Tư Quân, đánh mắt ra hiệu cho y thị đi với mình.

oOo

Trong lán quân y, Quan Hạ Băng đã hồi tỉnh, bấy giờ đang được người ta băng bó toàn thân, nằm trên một cái đệm cỏ.

Hoàng Kim Thần, Trương Thắng, Thẩm Tư Quân đứng bên dưới giường.

Lão tướng quân cúi thấp đầu, tự trói hai tay, giống như muốn thỉnh tội.

Hoàng thành chủ hắng giọng, nói:

“Ban nãy Hoàng mỗ tự ý cầu viện triều đình, Linh Vương điện hạ đã có lời hồi đáp.

Chỉ là...”

“Vị điện hạ này chắc chắn không làm chuyện gì lỗ vốn.


Hoàng thành chủ, không biết Linh Vương có yêu cầu gì mới chịu điều binh?”

“Điện hạ nói bây giờ là thời buổi đặc thù, không thể tùy tiện điều binh từ nơi khác được.

Trừ phi...!Tĩnh Hải quân quy thuận Linh Vương, có vậy điện hạ mới dễ bề ăn nói với các vị đại nhân ở Cổ Long thành.”

Hoàng Kim Thần nói đến đây thì ngừng lại, đoạn nhìn về phía Quan Hạ Băng, chờ xem cô nàng sẽ trả lời thế nào.

Trong thâm tâm, lão mong sao cô nàng đồng ý lời đề nghị của Lý Thanh Minh.

Bởi lẽ lựa chọn còn lại chính là bỏ thành.

Mà nếu có lựa chọn khác, thực tình mà nói Hoàng Kim Thần không muốn phải đi đến bước đường này một chút nào.

Chuyện thiệt dân thiệt của thì tạm thời không nói đến, nội cái việc lão có giữ được cái chức thành chủ của mình không cũng còn là một vấn đề, thậm chí cái đầu trên cổ cũng có nguy cơ bị cưỡng chế di dời địa chỉ.

Dù sao, mất một đại thành như Hải Nha về tay Hải Thú sớm như vậy chẳng những khiến chiến tranh thêm khó khăn thảm liệt, mà còn có hại đến quốc thể, có thể nói là tội lớn.

Đương nhiên, trên chốn quan trường phạt nặng hay nhẹ đôi khi không quan trọng lỗi to hay bé, mà phụ thuộc vào cái ông ngồi trên ngai rồng là ai.

Việc ấy thì ngay cả bình dân cũng biết một hai, huống gì là kẻ làm quan như Hoàng Kim Thần.

Lão biết mình xuất thân bình dân, trong triều không có sĩ tộc thế gia chống lưng, không có nhân vật tai to mặt lớn nào nói đỡ cho.

Nếu như mất chức, thì với cái tình trạng hiện giờ của mình, Hoàng Kim Thần hoàn toàn chẳng có lòng tin có thể lần nữa lập đủ quân công đặng trở về vị trí cũ.

Quan Hạ Băng nhíu mày, đoạn cười khổ lắc đầu:

“Đến cái nước này rồi mà các đại nhân vật trong triều vẫn bình chân như vại thừa lúc người ta gặp nguy mà o ép, thực khiến tiểu nữ mở mang tầm mắt.

Hoàng thành chủ ngài thấy thế nào?”

“Ài...!Quan tiểu thư à, lão phu biết tiểu thư không hợp với Võ Hoàng.

Thế nhưng vẫn nói giữ được núi xanh thì sợ gì không có củi đốt? Theo lão phu thấy, tiểu thư nên lo chuyện lâu dài, đừng vì một phút tranh cường háo thắng mà khiến ba quân, khiến trăm họ bị vạ lây.”

Hoàng Kim Thần nói.

Thẩm Tư Quân ngừng lại một thoáng, rồi cũng nói:

“Tướng quân, dù sao cũng đã mấy ngày rồi.

E là không thể chờ được Lý thiếu hiệp.”


Lão thành chủ nghe y thị nhắc đến Lý Thanh Vân, chợt vỗ trán, nói:

“Đúng rồi! Lý thiếu hiệp ở đâu? Sao trận chiến hôm nay không thấy cậu ta ra trận? Nếu như Bích Mặc tiên sinh chịu hạ cố một chuyến, vậy thành Hải Nha...”

Hoàng Kim Thần thì chỉ cần giữ được Hải Nha là được, bất luận Lý Thanh Minh hay Nguyễn Đông Thanh nhúng tay thì lão đều mặc xác.

Nay thấy có một lựa chọn có vẻ Quan Hạ Băng dễ nuốt trôi hơn, lão vội vàng ngả sang hướng ấy.

Cô nàng trước không lên tiếng, mà nhìn về phía Thẩm Tư Quân.

Hai người làm chủ – thần nhiều năm, cùng nhau tay trắng lập nghiệp.

Quan Hạ Băng vẫn xem Thẩm Tư Quân nửa như tri kỷ, nửa như người lớn trong nhà.

Bây giờ thấy quân sư của mình đột nhiên có ý ngả theo Lý Thanh Minh, cô nàng há lại không biết vị Linh Vương kia đã ngấm ngầm liên lạc với y thị trong tối, hơn nữa còn đưa ra một cái giá quá lớn, khiến Thẩm Tư Quân không tài nào từ chối được.

Sở dĩ không phủi áo bỏ đi ngay, hoàn toàn là vì nhớ tình nghĩa nhiều năm xông pha cùng Quan Hạ Băng.

Cô nàng thấy Thẩm Tư Quân không muốn nói thẳng, chỉ đành thở dài, nói:

“Bản tướng quân tự biết thân thụ trọng thương, không tiện chiến đấu, chỉ đành thoái vị nhượng hiền.

Thẩm quân sư, từ nay ngài sẽ là thống lĩnh của Tĩnh Hải quân.”

“Trương phó tướng lỗ mãng xuất thủ, nhưng không đáng tội.

Trần thiên sư vốn dĩ không muốn xuất thủ, hoặc có thể nói là không có cái bản lĩnh ấy.

Trước tạm ghi vào chiến báo hoài nghi thân phận thực sự của y là giáo chúng Trang Bức thần giáo, sau này sẽ liệu.”

Trương Thắng nghe Quan Hạ Băng đến nước này còn giải thích thay cho mình, lệ già chảy đầy mặt.

Lão nhìn về phía Thẩm Tư Quân, nói:

“Lão phu không phục quân kỷ, tự ý bỏ vị trí.

Cảm phiền tân thống lĩnh giải trừ quân tịch của ta, xóa hết quân công, để lão phu tiếp tục theo hầu Quan tướng quân.”

“Quan tướng quân cần gì phải quyết tuyệt như vậy? Chuyện kế nhiệm để sau khi chiến thắng đám Hải Thú hẵng tính.”

Thẩm Tư Quân lắc đầu.

Trong thâm tâm, y thị quả thực muốn cùng chiến đấu với Quan Hạ Băng một lần cuối cùng, ít nhất là cho đến hết lần Hải Thú tràn bờ lần này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận