Trong khi hội đồng Phượng tộc đang sốt sắng lo đối phó với “tính toán” của Bích Mặc tiên sinh, thì Tạ Thiên Hoa cũng không ngồi yên.
Sau khi rời khỏi Cửu Liên vương phủ, cô nàng không về khu trọ ngay, mà tìm đến chốn phồn hoa nhất thành Cửu Phượng – chi nhánh Nhất Phẩm của nơi đây.
Thứ nhị đồ đệ của cổ viện cần lúc này là thông tin chính xác về tình hình của sư phụ và các sư huynh đệ đồng môn nếu có thể.
Mà loại thông tin này, thì không những cần tiền, còn cần có thế lực hoặc quan hệ mới có thể mua được bản chuẩn nhất, không tốn thời gian, công sức với những tin tức sai sự thật.
Tạ Thiên Hoa hiện tại ở nơi đất khách quê người, không quen biết ai, muốn mua thông tin chính xác, cách nhanh nhất chỉ có dựa vào Hữu Tiền Liên Minh, nơi đồng tiền có trọng lượng hơn hết thảy.
Đại Yến vốn là xứ lạnh, nhờ mạch núi lửa ngầm mà một số nơi có suối nước nóng.
Theo lẽ tự nhiên, con người tập trung lại những vùng này lập nên thành thị.
Cứ như vậy, ôn tuyền dần dà trở thành biểu tượng của các thành, trung tâm lớn trên quốc thổ nước Yến, cũng trở thành một nét văn hóa nơi đây, còn trước cả cáp treo.
Cũng bởi vậy, mà thế lực chi nhánh của Hữu Tiền Liên Minh trên đất Đại Yến được gọi là Nhất Phẩm Tuyền.
Nhất Phẩm Tuyền ngoại trừ buôn bán kinh doanh và cung cấp các dịch vụ mà tất cả các chi nhánh khác của Hữu Tiền Liên Minh đều có, thì còn là một khu nghỉ dưỡng phục vụ tất tần tật mọi nhu cầu tâm sinh lý của khách tứ xứ… đương nhiên là với điều kiện giá tiền tương xứng.
Tạ Thiên Hoa vừa vào cửa, đã có nhân viên của Nhất Phẩm Tuyền niềm nở chạy ra chào mời dịch vụ.
Cô nàng đặt một phòng ăn uống hạng sang, đoạn lại đánh tiếng với cậu phục vụ, tỏ ý muốn gặp riêng quản lý.
Tuy Tạ Thiên Hoa đã rời tộc Thanh Tước, hơn một năm nay vẫn lánh nạn ở cổ viện, song đương nhiên Tạ Hàn Thiên không để cô cháu gái mình thiếu tiền tiêu.
Ngày thường cô nàng không có nhu cầu vung tay quá trán, nhưng những lúc cần phải bỏ tiền ra như lúc này thì nàng ta không thiếu tiền, mà cũng không cần phải tiếc tiền.
Tạ Thiên Hoa ngồi ăn được một lúc, thì quản lý của chi nhánh Nhất Phẩm Tuyền thành Cửu Phượng đã chạy tới chào hỏi:
“Tạ tiểu thư đến chơi Nhất Phẩm Tuyền thật là vinh dự của Trịnh mỗ!”
Thấy quản sự của Nhất Phẩm Tuyền đã nhận ra mình là ai, Tạ Thiên Hoa không hề ngạc nhiên.
Dẫu sao, Hữu Tiền Liên Minh cũng là một tổ chức lớn, tin tức linh thông, mà Lão Thụ cổ viện của cô nàng cũng rất thu hút ánh mắt của thiên hạ.
Cô nàng bèn nói:
“Quản lý Trịnh quá lời.
Hôm nay tiểu nữ đến đây kỳ thực còn có chuyện cần nhờ vả.”
Nói đoạn, vỗ nhẫn chứa vật, lấy ra một túi tiền, để lên bàn, lại tiếp tục:
“Đương nhiên là không nhờ không công ngài rồi.”
Trịnh quản sự liếc túi tiền, cười nói:
“Tiểu thư cứ nói, nếu giúp được Trịnh mỗ sẽ dốc hết sức.”
Tạ Thiên Hoa nói chuyện mình cần tin tức về sư phụ và các đồng môn ra, lại nhấn mạnh việc cái cô nàng cần không phải mấy tin đồn thất thiệt mà ai ai cũng nghe ngóng được, mà là những tin càng chính xác, tinh chuẩn, ít người có thể biết đến.
Họ Trịnh kia đã làm lên đến quản sự của Nhất Phẩm Tuyền ở Cửu Phượng, đương nhiên là một lão cáo già.
Gã hiểu Tạ Thiên Hoa cần loại tin tức gì, cũng lập tức hiểu tại sao cô nàng phải chạy đến tận chỗ của mình để dò hỏi, bèn ra vẻ đăm chiêu:
“Chuyện tiểu thư nhờ kỳ thực có chút khó khăn…”
Tạ Thiên Hoa hiểu ý, ném túi tiền cho quản lý Trịnh, lại nói:
“Toàn bộ đây là tiền cọc.
Nếu tin tức Trịnh quản sự tìm được thật sự là thứ tiểu nữ cần, thì xin trả gấp đôi… gấp ba số ấy nữa.”
Tạ Thiên Hoa nói đến hai chữ “gấp đôi” thì nhìn nét mặt của họ Trịnh, lại đổi ý, tăng giá tiền.
Dù sao, thông tin cô nàng cần quả thực quan trọng.
Quản lý Trịnh bắt lấy túi tiền, mở ra kiểm tra một lượt, lại cân nhắc thiệt hơn được mất một hồi mới gật đầu, đáp:
“Vậy được, tiểu thư cứ tiếp tục tận hưởng các dịch vụ của Nhất Phẩm Tuyền ta.
Nếu tiểu thư muốn thêm gì, cứ nói với nhân viên.
Một lúc nữa Trịnh mỗ sẽ trở lại tiếp tục hầu chuyện tiểu thư!”
Nói rồi liền rời đi.
Tạ Thiên Hoa dùng bữa xong xuôi, gọi thêm một bình chè tươi, nhấm nháp thưởng thức được mấy tuần trà thì Trịnh quản sự mới về.
Gã đặt một tấm ngọc giản lên bàn, đoạn nói:
“Tạ tiểu thư, toàn bộ thông tin tiểu thư cần về sư môn đều ở trong này.”
Lại lấy tiếp một tấm ngọc giản khác ra, đặt lên bên cạnh, chỉ vào đó nói:
“Còn đây là một số thông tin tình báo có liên quan đến tình hình Đại Yến nói chung và thành Cửu Phượng nói riêng trong thời gian gần đây mà Trịnh mỗ tin tiểu thư cũng sẽ quan tâm.”
Nói xong thì liền lui sang một bên, kiên nhẫn chờ Tạ Thiên Hoa xem các tin tức gã mới đem về.
Tạ Thiên Hoa nghe gã nói vậy thì cũng thoáng ngạc nhiên, song rất nhanh điều chỉnh trạng thái, cầm hai miếng ngọc giản lên, đưa thần thức vào kiểm tra thông tin bên trong.
Họ Trịnh làm được quản sự của Nhất Phẩm Tuyền thành Cửu Phượng đương nhiên không thể là người đơn giản.
Nếu chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng thì ai chả làm được? Ăn nhau trong cái nghề này là khả năng đoán ý khách mà chào bán những thứ khách hàng còn không biết họ cần nhưng một khi nghe xong nhất định chịu trả giá.
Quản lý Trịnh là người thông minh.
Gã chỉ nghe qua đã hiểu Tạ Thiên Hoa muốn gì, đương nhiên cũng đoán được cô nàng còn cần biết những chuyện gì.
Lại nói, những thông tin kèm thêm này tính ra cũng không quá khó kiếm, chả qua là không mấy người sẽ để ý mà thôi.
Ít nhất, Trịnh quản sự tin Tạ Thiên Hoa sớm muộn gì cũng sẽ chú ý đến chúng, song cô nàng lạ nước lạ cái, hẳn sẽ mất khá nhiều thời gian.
Hiện tại hắn sớm tổng hợp lại cho nàng ta, chả qua là “đi tắt, đón đầu” mà thôi.
Thế nhưng bỏ ra thêm chút tiền của cùng công sức, bán cho Tạ Thiên Hoa một cái ân tình, tạo dựng quan hệ với Lão Thụ cổ viện, cuộc làm ăn này gã thấy đáng giá.
Chẳng nói đâu xa, Lý Lợi Minh chả phải cũng nhờ quen biết với Bích Mặc tiên sinh mà gần đây lập được đại công, giúp Hữu Tiền Liên Minh kiếm được không ít lời nhờ cặp lồng cơm sao? Chuyện này đã khiến không ít quản sự ghen đến đỏ mắt mà không làm gì được.
Nay cơ hội đã chạy đến tận cửa, họ Trịnh còn không biết nắm bắt thì chẳng phải uổng công hắn làm quản sự Nhất Phẩm Tuyền nơi đây hay sao?
Mà trong lúc này thì Tạ Thiên Hoa đã xem được đại khái tình hình của Nguyễn Đông Thanh cùng mấy người Lý Thanh Vân dạo thời gian gần đây.
Trịnh quản sự rất có năng lực làm việc, đã tổng hợp các tin tức lại thành có hệ thống cụ thể.
Từ việc Nguyễn Đông Thanh tổ chức diễn kịch, xin cho tội dân, đến chuyện gã đi thăm Lý Thanh Vân, rồi ốm bệnh.
Thậm chí toàn bộ diễn biến vụ gã luận đạo với Phật môn còn được người ở hiện trường ghi lại, phát tán ra.
Thông tin về mấy người Lý, Đỗ, Trương cũng khá đầy đủ: từ chuyện cô sư muội bị vu oan rồi tống vào ngục, chuyện Trương Mặc Sênh được điều chuyển đến cùng chỗ với Đỗ Thải Hà, đến chuyện ông sư huynh ngố tao ngộ ám sát, đấu tướng với Du Long Doanh, rồi đón đỡ một chiêu của Lý Thanh Minh, tuy giữ được mạng nhưng thương thế không nhẹ, có thể dùng hai chữ “nguy kịch” để hình dung.
Tất nhiên, thông tin Tạ Thiên Hoa có thể lấy được cũng không hoàn toàn đầy đủ.
Những chuyện liên quan đến quân cơ đã bị phong tỏa, hay những sự tình có thế lực lớn đứng ra lấp liếm đương nhiên Trịnh quản sự cũng không thể thu được.
Ví như sự thật đằng sau việc Nguyễn Đông Thanh “ngã bệnh” có liên quan đến Đế Mộ, cho nên những kẻ biết hay đoán được cũng chỉ tự ngầm hiểu với nhau, chứ nào dám loạn truyền? Dẫu sao, cũng chẳng ai dám hay muốn đón nhận lửa giận của Đế Mộ.
Hay những chuyện diễn ra trong Lệ Chi Tiểu Uyển hiển nhiên “Lê Tam Thành” cũng không để cho ai khác biết được.
Biết tin về Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa bồn chồn lo lắng một hồi.
Dẫu cô nàng hiểu rõ, có Lăng Xương Kiếm, hẳn tình trạng của đại sư huynh không đáng ngại, song vẫn không kiềm được lòng mình.
Ngược lại, chuyện hai người Trương, Đỗ hiện tại ở cùng một chỗ, dễ bề chiếu ứng cho nhau lại làm cô nàng yên tâm không ít.
Ngoài ra, sau khi xem toàn bộ những tin tức này, lại hồi tưởng lại trải nghiệm của bản thân, Tạ Thiên Hoa cảm thấy ấm lòng về chuyện diễn ra trong buổi luận đạo của Nguyễn Đông Thanh với Phật môn.
“Xem ra đúng là không thể tin tưởng lời của Cửu Liên vương kia.
Mình suýt thì đã trách nhầm sư phụ rồi!”
Tuy cũng bị mấy cái dị tượng làm cho hoảng hốt, song dù gì cũng có tiếp xúc nhiều hơn với khoa học tự nhiên so với những người khác của thế giới này, nên Tạ Thiên Hoa cũng không quá sợ hãi.
Lại nói, cô nàng cũng đi đến cùng một kết luận với đa số kẻ có thế lực khắp Huyền Hoàng giới, rằng động thái lần này của Bích Mặc tiên sinh kỳ thực chính là giết gà dọa khỉ, gửi thông điệp cảnh cáo đến tất cả những kẻ đang ở trong tối, nhắm tới đám đệ tử bọn họ.
Nghĩ thông chuyện này, cô nàng vừa áy náy, vừa cảm động, bất giác cảm thấy khóe mắt ươn ướt.
Nhị đồ đệ của cổ viện đưa tay áo lên lau mắt, đoạn lại thở dài một hơi cho ổn định lại tâm tình, sau đó mới đưa thần thức vào ngọc giản thứ hai mà Trịnh quản sự đưa.
Những tin tức trong ngọc giản thứ hai này chủ yếu chỉ là lông gà vỏ tỏi, không quá quan trọng hay khó kiếm.
Song, đúng như họ Trịnh nói, đều là những điều Tạ Thiên Hoa muốn biết.
Trong các tình báo này, khiến cô nàng chú ý nhất là hai tin đồn, một cái về quyền biến ở Hàn gia Đại Yến, cái còn lại là về việc Hàn gia sắp sửa quay lại giới luyện khí sau ba ngàn năm vắng bóng, chuẩn bị cho ra mắt thần khí có thể thay đổi cục diện của chiến tranh.
Nếu như Tạ Thiên Hoa không nhầm, trong cả tình báo về đại sư huynh và sư phụ cô nàng đều có xuất hiện ba cái tên: Hàn Anh Tuấn, Hàn Thanh Tú và Hàn Thu Thủy.
Cả ba đều có xuất thân là người của Hàn gia Đại Yến, cả ba đều đã bỏ nhà ra đi, cả ba hiện đều đang sinh sống trên đất Đại Việt.
Tuy nàng ta không rõ mấy việc này có liên quan gì đến nhau hay không, nhưng xét đến “tác phong làm việc” của sư phụ, nhị đồ đệ của cổ viện thấy có lẽ cũng nên bỏ chút thời gian, công sức ra điều tra thêm về thực hư của hai tin đồn này.