Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân


Phó Kinh Hồng nói:

“Tiên sinh yên tâm.

Phó mỗ tuy chẳng tính là chính nhân quân tử gì cả, song còn chưa luân lạc đến mức làm cái trò vô bổ ấy.”

Gã biết tâm trạng hiện giờ của Lâm Thanh Tùng cũng giống hệt như gã của mấy tháng trước, khi Lôi Tổn lần đầu tiên chạy đến Lệ Chi sơn.

Thế nhưng, hiểu là một chuyện, bị người khác coi là thằng hèn lại là chuyện khác.

Lâm Thanh Tùng nhìn ánh mắt họ Phó trong veo không có chút tránh né che giấu gì, mới đổi giọng:

“Là Lâm mỗ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Thế nhưng quả thực tại hạ không tài nào nghĩ ra vì cớ gì tướng quân lại phải cất công đi tìm một kẻ thân tàn ma dại như ta.”

Lão tuy hơi áy náy vì nghĩ xấu Phó Kinh Hồng, song vẻ dè dặt đề phòng trong mắt thì chẳng hề giảm bớt.

Phải biết, việc lão bị Thanh Tùng thư viện vứt bỏ, chán nản đến rừng đào này quy ẩn là chuyện chẳng có bao nhiêu người biết.

Dù sao, tính ra cũng là chuyện xấu của thư viện.

Cho dù đám trưởng ban không lên tiếng, có lẽ Lâm Thanh Hồ cũng sẽ lấp liếm việc này đi.

Đến các thế lực lớn của Đại Việt có khi còn chẳng mấy ai nghe được phong thanh, kẻ đang làm sơn tặc, tình báo chỉ hạn chế ở cánh mua tin bán tức đầu đường xó chợ, quán trà hàng rượu thì lại càng là chuyện không tưởng.

Ấy vậy mà Phó Kinh Hồng chẳng những biết, lại còn tìm đến tận cửa, cứ như thế nhất cử nhất động của lão đều có người biết rõ mười mươi vậy.

Chính vì lẽ đó, nên mặc dù Phó Kinh Hồng hành xử rất giữ lễ, rất tôn trọng lão thì Lâm Thanh Tùng vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

Còn về chuyện Phó Kinh Hồng mạo hiểm tìm đến cầu hiền thì lão lại càng chẳng thèm nghĩ tới.

Trước không nói hiện giờ tu vi lão đã phế, chỉ nội cái chuyện trên người Lâm Thanh Tùng có hương hỏa của thần giữ cửa nhà cầu là đã khiến người ta nhăn mặt đuổi đi.

Trên người lão bốc mùi hôi thối đã đành, quan trọng hơn là kể từ sau lần Mỹ Thực Tiến Vua kia, các thế lực muốn lấy lòng Nguyễn Đông Thanh nhao nhao phát tán tin đồn.


Thôi thì đủ các loại lời ong tiếng ve, từ chuyện những hương hỏa xú uế trên người lão sẽ xua đuổi vượng khí, mang đến vận xui, thậm chí có kẻ ác độc còn nói Lâm Thanh Tùng có thể tạo nên ôn dịch.

Chính vì nguyên nhân này, nên mặc dù lão một bụng văn chương, từng làm đến tận Tế Tửu, sau lưng lại có một đại thư viện chống lưng nhưng cũng không ai dám nhận.

Cuối cùng chỉ có thể trở về Thanh Tùng thư viện gác cổng chờ chết, đáng tiếc ngay cả muốn sống đời an nhàn phú quý cũng chẳng được.

Lâm Thanh Tùng nhẩm tính, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.

Lão hít sâu một hơi, dè dặt lên tiếng hỏi:

“Không lẽ tướng quân thấy hai ta đều thân bại danh liệt vì Bích Mặc tiên sinh nên có ý muốn cùng tại hạ hợp tác trả mối thù này?”

“Tiên sinh nghĩ thế nào?”

Vốn là Phó Kinh Hồng muốn nói đúng những gì Lôi Tổn đã dặn, song bấy giờ nghe Lâm Thanh Tùng nói thế, lại cảm thấy hứng thú.

Thế là gã đổi giọng, thử thăm dò xem y có ý đồ gì.

Dù Lâm Thanh Tùng là người “Lôi lão đại” đích thân lựa chọn, song Phó Kinh Hồng dù sao cũng là một người, có ý nghĩ của chính mình.

Hắn cũng không muốn bái một tên không biết trời cao đất rộng về làm quân sư.

Bằng không ngày sau để gã bày mưu tính kế giúp mình thì há chẳng phải là hại đám anh em thuộc cấp cùng hắn từ thành Ngự Long chạy trốn đến tận đây hay sao?

Lâm Thanh Tùng thở dài, nói:

“Phó tướng quân, tại hạ cũng biết so với ta thì ngài lại càng oan ức, oán khí với Bích Mặc tiên sinh cũng càng lớn.

Song Lâm mỗ vẫn phải khuyên ngài một lời chân thành là bỏ đi.

Bích Mặc tiên sinh không phải kẻ chúng ta có thể đối phó được.”

“Vậy tiên sinh chẳng nhẽ cứ cam chịu cái cảnh thân bại danh liệt này sao? Lẽ nào ngài chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng?”

Phó Kinh Hồng nghe rõ lão đã có ý nản lòng, nhưng vẫn muốn thử thêm một lần nữa, bèn hỏi dò.

Lâm Thanh Tùng lắc đầu:


“Bích Mặc tiên sinh tổng cộng luận đạo hai lần, chẳng nhẽ tướng quân còn chưa hiểu ẩn ý của y hay sao?”

“Xin được thỉnh giáo.”

“Nho môn chúng ta biết khó mà lui, thế nên Bích Mặc tiên sinh cũng không đuổi tận giết tuyệt.

Nhược bằng học Phật môn không biết sống chết, cứ tiếp tục đối đầu với y, vậy thì cái Phật đạo kia chính là kết cục.

Lâm mỗ trước kia không tự lượng sức, muốn nhắm Bích Mặc tiên sinh, hiện giờ còn giữ được cái mạng quèn đã là phúc ba đời.

Về chuyện trả thù thì ta cũng khuyên tướng quân là quên đi thôi.”

Phó Kinh Hồng nghe lão nói một tràng, đã xác định Lâm Thanh Tùng quả thực không còn ý định đối đầu với Nguyễn Đông Thanh nữa, mới bật cười:

“Lâm tiên sinh lời ấy nghe quả rất có lý, nhưng Phó mỗ còn có một câu này không biết tiên sinh đã nghe hay chưa?”

Lâm Thanh Tùng đang muốn đóng cửa, thì lại nghĩ Phó Kinh Hồng tuy hiện giờ chán nản, nhưng cũng là chủ một sơn trại, dưới trướng có hàng trăm bộ chúng.

Tuy so với Bích Mặc tiên sinh thì chẳng khác nào kiến đấu với voi, nhưng so với lão thì lại là chuyện khác.

So với họ Phó, lão mới là kẻ thân cô thế cô, không quyền không thế thực sự.

Thành thử, Lâm Thanh Tùng cũng không dám đuổi khách một cách sỗ sàng.

Lão nhẩm tính giờ cứ để Phó Kinh Hồng nói, riêng lão thì mặc xác thằng chả nói gì, cứ kiên quyết từ chối là xong.

Dù sao hiện giờ ngoại trừ cái mạng ra, Lâm Thanh Tùng chẳng có gì cả.

Con bài đánh cược duy nhất của lão chính là lão còn sống thì hữu dụng hơn là đã chết mà thôi.

“Xin được rửa tai nghe lời vàng ý ngọc của tướng quân.”

Lâm Thanh Tùng cúi đầu, hành nửa lễ sư đồ.


Đối với người Nho môn như lão mà nói, cái lễ sư – đồ này lớn bằng trời.

Ở Huyền Hoàng giới này, trong tam cương thì có lẽ sư – đồ còn hơn cả quân – thần, phụ – tử một bậc.

Đối với Lâm Thanh Tùng, đấy đã là cực hạn của lão, không thể nào hạ mình nhún nhường hơn được nữa.

Phó Kinh Hồng cười, nói:

“Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.

Nếu Phó mỗ đến đây là để dẫn tiến Lâm đại nho ra làm việc cho Bích Mặc tiên sinh thì sao?”

“Chuyện này sao có thể?”

Lâm Thanh Tùng trợn trừng hai mắt, lại đưa tay tự nhéo má mình một cái.

Cơn đau đớn cho lão biết rằng không phải lão đang nằm mơ, Phó Kinh Hồng thực sự vừa nói những lời như vậy.

Đương nhiên, nhiêu đó cũng chỉ chứng minh chuyện vừa rồi thực sự xảy ra ngoài đời mà thôi.

Về phần họ Phó nói lời thật hay giả dối, Lâm Thanh Tùng còn phải xác nhận một phen.

Nếu cứ mơ mơ màng màng chạy đến hiệu lực cho một kẻ chẳng rõ thân phận mục đích thì quả thực chẳng khác nào dâng mỡ lên miệng mèo.

Sự mừng rỡ và kinh ngạc vì “đĩa bánh từ trên trời rơi xuống” đi qua, Lâm Thanh Tùng đã tỉnh táo lại.

Lão hít sâu một hơi, để hàn khí tràn vào hai lá phổi, có lẽ là muốn giữ cái đầu lạnh trong cuộc đối thoại sắp tới.

Một cuộc nói chuyện mà rất có thể sẽ khiến cuộc đời của lão rẽ sang trang khác, đi theo hướng khác.

Là bánh thật hay bánh vẽ đều ở một khắc này...

Lâm Thanh Tùng nói:

“Lời của Phó tướng quân quả nhiên là bùi tai dễ nghe, khiến tại hạ thất thố, để ngài chê cười.

Thế nhưng Lâm mỗ còn có chuyện muốn hỏi...”

“Tiên sinh muốn bằng chứng phải không?”

“Chuyện này can hệ trọng đại, kẻ thù của Bích Mặc tiên sinh cũng không phải loại thấp cổ bé họng chúng ta dây vào được.


Nếu như tướng quân không có bằng chứng, thứ cho Lâm mỗ sợ bị vạ lây, thân ruồi xác muỗi xin né khỏi cuộc húc nhau của trâu bò.

Chỉ xin Phó tướng quân đừng cười Lâm mỗ gan nhỏ như thỏ là được.”

Phó Kinh Hồng nghe lão nói, gật đầu cười:

“Xu cát tị hung là chuyện thường ở đời, nhưng xưa nay Nho môn kẻ nào kẻ nấy đều bô bô coi chết như về tựa trẻ con tập đếm.

Tiên sinh hóa ra lại là người hào sảng, dám thừa nhận mình muốn sống.”

Gã nhìn quanh một hồi, đoạn lại lấy một chiếc tay nải từ nhẫn chứa đồ ra, đưa cho Lâm Thanh Tùng.

Lão đưa tay đón bọc đồ, thấy bên trong cũng không nặng, lại xộc xệch xê dịch, không rõ là vật gì.

Phó Kinh Hồng cười:

“Tiên sinh cứ mở tay nải ra sẽ hiểu.”

Lâm Thanh Tùng chẳng hiểu gã muốn làm gì, lại càng không biết rốt cuộc sau lớp vải là vật kinh thế hãi tục gì, lại có thể đại biểu cho Bích Mặc tiên sinh, cho Lão Thụ cổ viện.

Lão trịnh trọng đặt bao vải lên bàn đá, gỡ nút buộc, để lộ bên trong là một chồng mấy quyển sách.

Lâm Thanh Tùng chỉ nhìn bìa sách một cái, lập tức điếng cả người, biết trước mắt tuyệt không phải phàm vật.

Trang bìa mấy quyển làm bằng một thứ nguyên liệu trơn nhẵn, mỏng tang, không phải giấy không phải vải, chẳng phải lụa không phải lá.

Bên trên trang bìa vẽ bóng lưng một tướng mặc giác bạc, chống một thanh ngân đảng, áo bào thổi bay trong gió tuyết.

Phong cách hoàn toàn khác biệt với danh họa hiện giờ, nét mực mảnh như sợi tơ, ngay cả bút lông quý nhất của Hữu Tiền Liên Minh cũng chẳng thể nào gảy ra được nét mực mảnh mai đến vậy.

Bức tranh tỉ mỉ đến từng chi tiết, sống động như thật, khiến người ta vừa nhìn đã thấy choán ngợp bởi vẻ hùng tráng của chiến trường, thảm thiết của cái tràng sát sinh đầy tên bay kiếm gãy.

Theo đó, vô thức chú ý đến bóng lưng của tướng quân không biết mặt, càng lộ ra vẻ cô độc thảm liệt.

Bên dưới chiến trường nơi y đặt chân hiện rõ ba chữ vàng “Hữu Cầu truyện”.

Phó Kinh Hồng cười:

“Vật này là sở tác của Bích Mặc tiên sinh, do đích thân một vị đại yêu của cổ viện giao cho tại hạ.

Phó mỗ tạm thời gửi ở đây, sau ba ngày sẽ quay lại lấy, cũng chờ một câu trả lời của tiên sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận