Dư Tự Lực chỉ vào vũng máu, nói:
“Vết đao của Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm đều đâm vào bụng, nhưng không có vết thương nào nhất kiếm phong hầu, một đao trí mạng cả.
“Người ta bị đau, chắc chắn không bỏ chạy thì cũng ngã xuống quằn quại, tìm cách trốn ra hoặc tri hô người cứu.
Thế nhưng đại nhân nhìn vết máu này sẽ thấy, hai người này cơ hồ không hề nhúc nhích, vết máu trên quần áo và sàn, tường cũng chỉ tập trung ở một nơi, cứ như là đứng tại chỗ tự chảy máu đến chết vậy.”
“Ý của Dư ngỗ tác là trong chuyện này nhất định có vấn đề, muốn đưa thi thể hai người này về điều tra kỹ hơn?”
Nguyễn Đông Thanh hỏi.
Dư Tự Lực gãi gáy, đoạn chắp tay:
“Thế thì phải làm phiền đại nhân.
Dù sao...!người chết làm trọng, người bình thường còn muốn thân xác vẹn toàn xuống huyệt, nữa là con cháu thế gia thân thể vạn kim?”
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên từng xem phim thuộc thể loại cổ trang – phá án.
Cái chuyện người nhà nài nỉ đòi phải giữ thi thể trọn vẹn, ngăn cản nghiệm thì cơ hồ là phim nào cũng phải có một hai tập đề cập tới.
Càng huống hồ chính mắt gã trông thấy Nho môn gọi tiên hiền vãng thánh, Phật gia triệu hồi chư phật, kim cang.
Dân chúng lại càng có lí do tin tưởng những điều này.
Nguyễn Đông Thanh cũng không dám chắc có thể tính tư tưởng muốn thi thể toàn vẹn xuống mồ có thực sự là “mê tín dị đoan” hay không.
Lã Vọng Thiên bấy giờ lại chắp tay sau đít, thủng thẳng đi vào phòng.
Cậu chàng chắp tay, vái một cái, nói:
“Đại nhân.
Tiểu tử vừa bói một quẻ, phát hiện trong chuyện này còn dây dưa một số mệnh nữa.
Ban nãy ra ngoài điều tra, quả nhiên thấy bên trái nhà có dấu chân một người nữa.
Nhìn kiểu dáng giày dép không giống như phục trang của kẻ hầu người hạ trong phủ, thiết nghĩ chính là điểm mấu chốt.”
Gia tộc lớn sở dĩ có thể phất lên, lại nhiều năm không ngã, chính là vì bọn hắn so với những nhà khác có tổ chức hơn, quy định nghiêm hơn.
Nhà họ Cổ mặc dù chỉ tính là “thế gia mới”, nhưng gia pháp rất nghiêm, cho dù là kẻ hầu người hạ cũng có trang phục cố định, hơn nữa được dạy dỗ lễ nghi cẩn thận.
Thành thử, khi thấy dấu giày lạ ở bên ngoài, Lã Vọng Thiên cảm thấy chín phần mười là của kẻ thứ ba.
Nguyễn Đông Thanh lại căn dặn ba người kiểm tra lại một lần nữa, sau đó mới tìm Cổ Thiên Thu, nói muốn đưa hai thi thể trong nhà về khám nghiệm tiếp.
Ông lão nhà họ Cổ mắt đã díp lại, hắn không thấy rõ rốt cuộc đáy mắt lão ẩn chứa thứ gì, nhưng thái độ bên ngoài thì có vẻ không được tốt cho lắm.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không rõ rốt cuộc đây có phải nhà họ Cổ đang tỏ thái độ “nếu không phải nhà ngươi đánh Phật đạo biến dạng thì đừng mơ bọn ta thỏa hiệp như hiện giờ” hay không, song hắn cũng không nhiều lời.
Cổ Thiên Thu vừa đáp ứng, Nguyễn Đông Thanh đã vái chào tạm biệt rồi khăn gói về phủ Chưởng Ấn.
Phải mang thêm hai cái xác, lúc đổi xe ngựa quả thực là có chút khó khăn.
Song cũng may nhà họ Cổ lắm tiền nhiều của, cái chuyện chuẩn bị thêm vài ba cỗ xe ngựa cỡ lớn hoàn toàn không nhọc Nguyễn Đông Thanh phải lo.
oOo
Ngày hôm sau...
Dư Tự Lực còn chưa nghiệm thi cho hai người Cổ Trạch Dao, Cổ Trạch Thâm xong thì trong thành lại xảy ra một chuyện trọng đại, khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không thể không trườn cái mặt mo ra cho bàn dân thiên hạ.
Có một bí cảnh xuất hiện ở ngoài thành Bạch Đế.
Hơn nữa, không giống Thương Lan kiếm vực hết năm này đến tháng nọ ở lỳ một chỗ, bí cảnh mới xuất hiện ngoài thành xem chừng là bí cảnh lang thang, xuất hiện ngẫu nhiên trên Huyền Hoàng giới, nói cách khác thì là chốn vô chủ.
Nguyễn Đông Thanh hiện giờ vẫn lấy làm mặc cảm vì mấy lần liền cướp công người khác, đoạn thời gian này chính đang tránh trong phủ như phòng chống covid.
Thế nhưng bí cảnh mở ra, lại không thuộc về một thế lực lớn nào, thành thử thiên kiêu các nơi chắc chắn sẽ nghe tiếng mà tụ về Bạch Đế.
Có người thì có giang hồ.
Giang hồ của các thế lực lớn còn phức tạp, máu tanh, minh tranh ám đấu hơn giang hồ của người thường nhiều.
Thành thử, Hồ Ma Huyền Nguyệt chắc chắn phải dẫn ba chưởng quan xuất hiện.
Một là trọn đạo chủ nhà, nể mặt quần hùng thiên hạ.
Hai cũng là vừa bảo vệ, vừa trấn áp đám thiên kiêu tân tú của các nhà các phái.
Thiên kiêu chính là thiếu niên.
Thiếu niên xưa nay háo thắng tranh cường, không chịu ở dưới kẻ khác.
Nhiệt huyết không kém người cùng tuổi, lại nhiều hơn một phần bá đạo, tính cách ăn chốc ngồi trên nhìn đời bằng nửa con mắt.
Thành thử...
Thiên kiêu còn chưa đến thành Bạch Đế, vô số các thế lực lớn đã cho người truyền tin cho Hồ Ma Huyền Nguyệt, nhờ y thị đảm bảo đám thiên tài này tuân thủ đúng quy củ của các gia các phái.
Đế Mộ thống trị Huyền Hoàng giới nhiều năm, các đại thế lực cũng đã đạt tới một loại thăng bằng, không tìm thấy điểm phát triển đột phá nữa.
Thành thử, các thế lực lớn không còn xung đột trắng trợn, trái lại quay sang đạt thành quy luật ngầm với nhau, từ đó tranh giành danh tiếng, biến tướng vượt lên đối phương một bậc.
Trong đó, đáng chú ý nhất là luật lệ ngầm liên quan đến thiên kiêu.
Thiên tài đánh nhau, cho dù có đánh chết người hoặc phế hẳn tu vi đi nữa thì chỉ cần sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại, hai người cùng một cảnh giới, vậy thì không thành chuyện.
Các thế lực có người chết, người tàn cũng chỉ có thể nói là tài không bằng người, bồi dưỡng một thiên kiêu mới tìm lại mặt mũi.
Thậm chí cũng chẳng thiếu trường hợp bên chết người thấy “cừu nhân” tiềm lực vô hạn, bèn ngỏ ý hóa can qua thành bạch ngọc.
Nếu là tán tu thì trực tiếp nhận làm đệ tử, hoặc cho ở rể, cưới hỏi.
Nếu là thiên kiêu của thế lực lớn thì ngỏ ý thông gia, hóa thù thành thân.
Từ đó, các thế lực lớn ở Huyền Hoàng giới cơ hồ tạo thành một mạng lưới quan hệ chằng chịt, phức tạp, đan vào nhau như một mớ dây leo cuốn quýt, như rễ cây sâu trong lòng đất bắt víu vào nhau.
Trừ khi định đốt cả rừng, chặt bật gốc hết thảy, bằng không muốn nhổ một cây trong rừng là chuyện khó có thể xảy ra.
Đứng từ góc độ của các đại thế lực mà nói, đây chính là lợi ích không thể chối bỏ của lợi ích nhóm, mới thực sự là không có kẻ thù vĩnh viễn.
Hồ Ma Huyền Nguyệt tuy thuộc phe chủ chiến, song y thị cũng không phải kẻ nhược trí, không biết suy nghĩ trước sau.
Trong mắt thành chủ thành Bạch Đế, hỗn loạn phải được xây dựng trên cơ sở trong nhà ổn định, bằng không thì còn kiếm chác vào đâu?
Tổ chim vỡ, há lại có trứng lành?
Hồ Ma Huyền Nguyệt cho dù nóng lòng muốn đánh đổ cân bằng của Huyền Hoàng giới, song tiên quyết là không thể bắt Đại Việt, bắt thành Bạch Đế hứng chịu lửa giận của thiên hạ.
Thành thử...
Lần này vô số thiên kiêu đến thành Bạch Đế thăm dò bí cảnh, y thị có thể nói là phí không ít tâm.
Trước là phái binh khoanh vùng lối vào bí cảnh lại, sau lại cho dựng lều, thổi cơm, chuyện ăn ở của các thiên kiêu đến Bạch Đế cơ hồ đều được phủ thành chủ thống nhất, không phân biệt giàu sang nghèo khó.
Đám thiên kiêu cũng biết Hồ Ma Huyền Nguyệt là chủ một châu, tay nắm tư binh, địa vị tuyệt đối không thấp hơn giáo chủ trưởng môn nhà mình.
Thành thử tuy có một vài cậu ấm cô chiêu không hài lòng với đãi ngộ của phủ thành chủ, song cũng không thể thất lễ.
Càng huống hồ...
Hiện tại người có tiếng nói nhất ở Bạch Đế đã không phải thành chủ nữa.
Những thiên kiêu này đều là người được thế lực lớn trọng điểm bồi dưỡng, thậm chí không thiếu thánh tử thánh nữ được xem như là người kế vị đời tiếp theo, há lại không biết chân tướng chuyện Nguyễn Đông Thanh đánh méo Phật đạo cũng như tin đồn gã là “sinh vật bí cảnh”? Hiện tại nếu Bích Mặc tiên sinh xuất hiện, đuổi đám người như đuổi ruồi, độc chiếm bí cảnh, bọn họ cũng chỉ có thể an phận cuốn xéo.
Cũng vì tâm lý này, cộng thêm hành động của Hồ Ma Huyền Nguyệt mà giảm thiểu được không thiếu tranh chấp của đám choai choai.
Khi Nguyễn Đông Thanh ra khỏi thành theo lời mời của thành chủ thì phát hiện phía ngoài thành Bạch Đế, từ bốn phương tám hướng không ngừng có lưu quang xuất hiện, ào ào bay đến.
Có kẻ cưỡi tọa kỵ dáng vẻ hung dữ cường tráng, có người ngự trên pháp bảo sáng loáng chói lòa, muôn màu muôn vẻ.
Thế nhưng, vừa đến ngoại ô, đám thiên kiêu này đã ngoan ngoãn xuống khỏi tọa kỵ, thu hồi pháp bảo, sau đó xếp một hàng dài chờ Hồ Ma Huyền Nguyệt phái người sắp xếp nơi ăn chốn ở.
Thành chủ thành Bạch Đế thấy đám thiên kiêu tài tuấn đột nhiên ngoan ngoãn khác thường, chặc lưỡi một cái, bụng bảo dạ:
“Hóa ra ông phật Bích Mặc tiên sinh kia còn có tác dụng này.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt tuy cảm thấy mượn danh Nguyễn Đông Thanh có chút cáo mượn oai hùm.
Song y thị cũng tính là kiêu hùng một phương, thứ cần coi trọng từ trước đến giờ cũng chỉ là tác dụng và hiệu quả.
Những thứ khác, chẳng qua là lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Đương nhiên, y thị cũng không thực sự dám chủ động cầm ba chữ “Nguyễn Đông Thanh” ra sử dụng.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tới nơi, theo lệ nói vài ba câu khách sáo với đám thiếu niên nam nữ vừa tới Bạch Đế.
Sau đó lấy cớ trong phủ Chưởng Ấn còn nhiều việc cần giải quyết, vội vã về thành.
Nguyễn Đông Thanh gần đây cũng ý thức được cái chuyện gã cho nổ bom Sa Hoàng trên Phật đạo khiến bản thân trở thành một dạng giai nhân (1).
Vội vàng về phủ Chưởng Ấn trước là để sớm kết thúc vụ án của nhà họ Cổ, sau cũng vì sợ mấy cậu thiên tài thiên kiêu kia.
Bọn hắn mà đại biểu thế lực sau lưng lên cùng gã nói lời chào hỏi khách sáo thì chẳng biết phải tốn bao nhiêu thời giờ.
[1: giai nhân có nhiều nghĩa, vừa có nghĩa là người đẹp, vừa có nghĩa chỉ người hiền, quân tử, người nổi danh.]
Thế nhưng, hành động này của gã trong mắt người hữu tâm lại mang ý vị hoàn toàn khác.
Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện.