Vũ Văn Hiên kêu gào quát tháo nửa ngày, trên đường núi mới xuất hiện một bóng người.
Cả người cuốn băng trắng, thân nồng nặc mùi men, mình mặc giáp trụ xiêu xiêu vẹo vẹo, cầm trong tay Long Cốt Tử Kim Thương, tóc rối tung bù xù, mắt nửa nhắm nửa mở.
Ngoại trừ cái người Vũ Văn Hiên cho rằng là con rối của Đặng Tiến Đông – Phó Kinh Hồng – ra thì còn ai vào đây nữa?
Phó Kinh Hồng đến lưng chừng núi thì bước hụt, ngã lăn lộn ba bốn vòng trên đường núi mới dừng lại được.
Hắn chống thương đứng dậy, lèm bà lèm bèm lên tiếng:
“Hấc...!tướng bên dưới...!hấc...!chớ ngông cuồng.
Loại...!loại như ngươi...!hấc...!đâu cần Đặng...!Đặng đại ca ra tay? Phó...!Phó mỗ...!hấc...!đến đấu với ngươi.”
Thằng cha này vừa nói vừa nấc, trên người còn có máu rịn ra thấm lên lớp băng, khiến Vũ Văn Hiên cơ hồ không tài nào đoán nổi Phó Kinh Hồng đến đánh nhau hay là đến tấu hài.
Long Thiếu Dương thì không được bình tĩnh như thế.
Long Cốt Tử Kim Thương là báu vật gia truyền nhà hắn, gần đây hắn được lên chiến trường, thúc bá trong tộc mới nhịn đau đưa ngọn thương này ra cho hắn phòng thân.
Đặng Tiến Đông cướp thương của gã, gã cũng cam chịu, dù sao tài không bằng người, còn giữ được cái mạng đã tốt lắm rồi.
Thế nhưng Bạch Mã Hầu đưa báu vật gia truyền nhà hắn cho một tên dở hơi dùng thì có khác nào đang sỉ nhục hắn?
Vừa thấy dáng vẻ say bí tỉ còn chưa tỉnh hẳn, cả người quấn băng, bước đi loạng choạng phải lấy thương làm gậy chống của Phó Kinh Hồng là Long Thiếu Dương lại cảm thấy máu dồn lên não.
“Vũ đại ca! Thay ta đánh chết hắn!!!”
Long Thiếu Dương hét lên thất thanh, cũng chẳng buồn quản Vũ Văn Hiên đứng xa như vậy thì có nghe thấy lời hắn nói hay không.
Vũ Văn Hiên nâng kích, quát:
“Bạch Mã Hầu nếu không muốn chiến thì thôi, hà cớ phải phái hạng người này ra vũ nhục tại hạ?”
“Lèm bà lèm bèm cái gì? Đặng đại ca khinh thường ngươi lại thế nào? Có đánh không?”
Phó Kinh Hồng giống như là tửu ý xông lên đầu, hếch mặt về phía Vũ Văn Hiên, trong mắt tràn đầy vẻ thách thức.
“Đi chết đi!”
Vũ Văn Hiên cũng chẳng phải hạng người dễ nói chuyện.
Năm xưa hắn là thống soái Du Long doanh, dưới tay toàn là quân tinh nhuệ, cơ hồ một tiếng nói có thể khiến cả thành Hải Nha rung chuyển.
Ngay cả Quan Hạ Băng hoặc Hoàng Kim Thần dù tu vi chiến lực ở trên gã thì cũng phải nể nang Vũ Văn Hiên một chút.
Bị Lý Huyền Thiên bãi bỏ quân chức, lại bị Lý Thanh Minh đuổi đến Lệ Chi sơn làm cái chuyện vặt vãnh chẳng có mấy phần quân công này, hắn có thể không khó chịu sao?
Kỳ thực...
Tâm tình của Vũ Văn Hiên so với Trình Chân Kim cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Khác biệt duy nhất, đó là hắn nhịn, không muốn nhịn cũng phải nhịn.
Dù sao lần này thống soái là Oanh Thiên Lôi, tu vi chiến lực của y cũng hơn xa hắn.
Cho dù Vũ Văn Hiên biết lần này lên trước trận khiêu chiến chẳng qua là dệt hoa trên gấm, công lao kiểu gì cũng bị Trình Chân Kim ăn, hắn cũng không làm gì được.
Nhưng hắn vẫn nhịn.
Bởi Vũ Văn Hiên chờ là một cơ hội đông sơn tái khởi.
Bấy giờ...
Hắn cũng chẳng buồn nói nhảm cùng Phó Kinh Hồng nữa.
Vũ Văn Hiên xốc song đầu kích, dưới chân từ từ hội tụ một đám mây, sau đó đằng vân lao về phía sườn núi.
Tốc độ của hắn tựa như một tia chớp, khí thế của hắn hung hãn chẳng khác nào mãnh thú hồng hoang.
Vũ Văn Hiên nâng kích đâm tới.
Phó Kinh Hồng bấy giờ cũng phản ứng, tay nắm chặt Long Cốt Tử Kim Thương đẩy ngang một cái, nhắm vào cạnh bên của song đầu kích.
Ý đồ của hắn rất rõ ràng, đó chính là lợi dụng độ dài của thân thương thủ chặt môn hộ, thuận thế đẩy dạt ngọn kích của Vũ Văn Hiên sang một bên.
Một khi thế công bị đánh lệch thì Vũ Văn Hiên sẽ chỉ có thể theo quán tính lao tới, để hở mạng sườn.
Đương nhiên...
Mấu chốt vẫn là Phó Kinh Hồng phải đủ sức đánh dạt được đầu kích của Vũ Văn Hiên.
Phó Kinh Hồng đương nhiên...!không làm được.
Hắn cũng biết mình không làm được.
Cho dù ở trên binh khí hắn chiếm ưu thế, nhưng mới nhận được hôm qua dùng còn chưa quen tay.
Về tu vi, một người đã vào Vụ Hải, một người vẫn còn Ngũ Cảnh.
Chênh lệch nháy mắt đã xuất hiện.
Thế đâm của ngọn kích vẫn băng băng lao tới.
Vũ Văn Hiên đặt chân xuống đường núi, lưỡi kích cắm ngập vào đất, chân khí nổ toác ra khiến đất đá thi nhau bắn tung lên trời.
Phó Kinh Hồng trái lại bị phản chấn, báng thương trên tay dội ngược lại, nện trúng ngực y.
Long Cốt Tử Kim Thương chẳng phải vũ khí bình thường, cứng chắc vô cùng.
Phó Kinh Hồng bị thân thương đập trúng, lập tức phun ra một búng máu tươi, toàn thân bắn ngược về phía sau mười mấy bước mới hóa giải được thế bay của mình.
Nếu ban nãy hắn chảy máu là giả, cố tình làm để mê hoặc Vũ Văn Hiên.
Thì hiện giờ hắn thực sự bị thương.
Vũ Văn Hiên cũng chẳng muốn nói nhảm.
Gã được thế bèn sấn tới truy kích, ngọn thanh long kích hoành ngang, lưỡi dao ngậm chân khí sáng lên lóa mắt, hung hãn chém về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng cắn chặt răng, vung thương đánh trả.
Long Cốt Tử Kim Thương ban đầu cũng có tính là thế đại lực trầm, chiêu số tinh xảo.
Thế nhưng vừa đụng với song đầu kích của Vũ Văn Hiên, lập tức đã phân ra cao thấp.
Phó Kinh Hồng lần nữa thổ huyết, bị đánh bay ra ngoài thêm gần mười trượng.
Lần này hắn cũng không tài nào hóa giải được dư kình, lấy lưng trần đâm đổ ba bốn cây lớn mới dừng lại được.
Toàn thân Phó Kinh Hồng bải hoải rã rời, xương cốt cả người gầm thét co giật từng cơn, mỗi cử động đều phát ra những tiếng răng rắc gai người.
Chưa vào Vụ Hải, chưa xứng anh hùng.
Trước đây, Phó Kinh Hồng vốn là không tin câu nói này.
Phàm là thiên kiêu thiên tài có ai mà không có chiến tích lấy tu vi ngũ cảnh đả bại cường giả Vụ Hải? Thậm chí, Lý Thanh Vân còn có thể sử dụng thân thể phàm nhân đánh ngang tay với cường giả Vụ Hải, coi Ngũ Cảnh như rơm rác.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân.
Vốn là, Phó Kinh Hồng nghĩ lấy tu vi Ngũ Cảnh, lợi thế binh khí, cho dù chắc chắn sẽ thua dưới tay Vũ Văn Hiên thì cũng không thua quá thảm, thậm chí còn có thể thua vẻ vang một chút.
Nhưng hiện giờ hắn mới biết mình không so sánh nổi với thiên kiêu thiên tài, Vũ Văn Hiên cũng chẳng phải hạng tầm thường trong Vụ Hải.
Mới trao đổi hai chiêu, Phó Kinh Hồng đã thấy rõ sự thật.
Hắn muốn giữ mạng dưới tay Vũ Văn Hiên quả thực là khó hơn lên trời.
Người sang là ở tự biết mình, Phó Kinh Hồng cho dù không muốn thì cũng phải thừa nhận hai chiêu ban nãy là đối thủ hãy còn nương tay, ý đồ muốn bức Đặng Tiến Đông xuất hiện.
Nếu không phải hôm qua có Bạch Mã Hầu ra tay, thì hiện giờ chắc chắn hắn đã toi đời rồi.
Hoặc là...
Vũ Văn Hiên sẽ giả bại, thực hiện đúng yêu cầu của Trình Chân Kim.
Phó Kinh Hồng không biết loại trường hợp nào tính vũ nhục cao hơn.
Hắn chỉ biết là...
Hiện giờ Vũ Văn Hiên đã thu kích, đứng thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đường núi.
Phó Kinh Hồng gã trong mắt đối phương đã hoàn toàn không còn chút giá trị nào, bị quăng sang một bên chẳng khác nào bụi cát.
Bởi...
Lúc này, trên đường núi, một tướng giáp bạc, vân bào, tay nắm ngân côn, đã xuất hiện.
Bạch Mã Hầu Đặng Tiến Đông.
Tuy hôm qua đã trông thấy y xuất hiện, cũng đã chứng kiến y xuất thủ, song hôm nay mới là lần đầu tiên Vũ Văn Hiên mặt đối mặt với y.
Chỉ thấy...
Người trước mặt tuy dáng vẻ gầy yếu, dung mạo không tính là anh tuấn, lại còn có một vết sẹo phá tướng giữa mặt.
Thế nhưng, đối đầu với hắn, Vũ Văn Hiên lại cảm thấy áp lực đè lên ngực cơ hồ không thở nổi, tưởng như phía trước là cả một ngọn núi cao chắn đường.
Hắn hít sâu một hơi.
Vội vàng đưa kích lên đỡ.
Trong tầm mắt của hắn, Vân Hải Trấn Thiên Côn cấp tốc phóng lớn.
Chỉ nghe rắc một cái.
Thanh song đầu thanh long kích của Vũ Văn Hiên bị ngân côn đánh cho oằn lại.
Lúc này nếu chăng một sợi dây nối hai đầu kích lại, trông không khác gì một cây cung cứng.
Mà thế côn đánh ra còn chưa dứt, dư kình truyền vào hai tay khiến xương cốt hắn chuyển nghe răng rắc.
Ngày hôm qua...
Long Thiếu Dương đến khiêu chiến, Đặng Tiến Đông chỉ cần một côn.
Hôm nay...
Đổi Vũ Văn Hiên lên trận, Bạch Mã Hầu vẫn tiếp tục chỉ cần một côn.
Vũ Văn Hiên tuy không thua thảm liệt như Long Thiếu Dương, hiện giờ vẫn còn có thể đạp mây, cưỡng ép ngừng lại thế bay của cơ thể, nhưng vũ khí đã bị đánh biến dạng.
Còn đánh thế nào?
Phải biết, ở Huyền Hoàng giới, không phải không thể ngưng tụ chân khí làm thực thể.
Nhưng loại binh khí này chung quy là bèo không rễ, dùng để thả thần thông, một kích là biến mất còn được.
Nếu dùng để đâm chém đỡ gạt, vậy thì quả thật là khi không lãng phí chân khí.
Nhưng nếu dùng chân khí nhập vào binh khí, sau đó lại mang đi chém giết, vậy thì khác hẳn.
Chẳng những tiết kiệm chân khí hơn quyền cước chưởng chỉ, hơn nữa lại kèm theo cả công dụng phá khí, xuyên giáp.
Thành thử, ở Huyền Hoàng giới thà sử dụng một thanh thiết thương cương đao bình thường, cũng sẽ không tay không lên trận.
Vũ Văn Hiên cố nhiên có thể sử dụng chân khí ngưng tụ ra một thanh trường kích để đánh tiếp.
Nhưng làm vậy thì cũng có ích gì?
Hàng thật còn không đỡ nổi một đòn của Vân Hải Trấn Thiên Côn, đưa cái hàng giả ra, chẳng nhẽ là ngại mạng mình quá dài?
Chớ nhìn ban nãy trường kích bị đánh cong, Vũ Văn Hiên biết nếu vừa rồi hắn cầm trường kích ngưng tụ từ chân khí ra đón đỡ, vậy thì chắc chắn sẽ bị đụng nát.
Sau đó, thứ bị ngân côn táng trúng sẽ không phải báng kích, mà là cái bụng hắn.
Vũ Văn Hiên nghiến răng, vừa định rút lui, thì đã nghe Đăng Tiến Đông cười vang:
“Hôm nay Đặng mỗ chiến thắng nhờ vào binh khí! Không bằng ngày mai Vũ tướng quân cầm thứ này đến tái chiến?”
Vừa nói dứt lời, một ngọn cốt thương đã xé gió bay tới trước mặt Vũ Văn Hiên.
Gã đưa tay tóm thương, cự lực khủng khiếp truyền tới lập tức khiến mu bàn tay họ Vũ rách toạc, máu chảy đầm đìa.
Nhưng dẫu sao, vẫn là đã tiếp được thương.
Nếu Vũ Văn Hiên vừa rồi không đưa tay bắt lại binh khí, vậy thì ngày mai quả thật hắn không có mặt mũi nào xuất hiện trên chiến trường.
Gã nhìn thanh Long Cốt Tử Kim Thương đang nằm gọn trong tay, báng thương thấm máu, thầm nghĩ:
“Từ lúc nào long cốt thương lại trở thành thứ không đáng giá, bị người ta đưa đi đẩy lại như vậy?”