Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Sáng sớm hôm sau, Tằng Tử Phu vuốt vuốt eo của mình, nhìn vẻ mặt xuân phong
đắc ý của Thạch Lai Phúc, hừ một tiếng. Thạch Lai Phúc biết mình đêm qua có chút quá đáng, vợ của mình lại mới trải qua lần đầu, liền ngốc ngốc
cười rộ lên...... Vội vàng xuống giường múc nước cho Tằng Tử Phu,
ân cần đưa khăn mặt.

Tằng Tử Phu thấy bộ dạng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc, che miệng cười cười nói: "Khuya hôm nay không cho đụng ta.
Bằng không từ nay về sau một tháng cũng không cho đụng." Thạch Lai Phúc
vừa nghe, khoa trương xụ mặt, một bộ dạng khẩn cầu. Tằng Tử Phu giả bộ
như không nhìn tới, rửa mặt chải đầu, tìm một bộ quần áo thêu hoa nhỏ.
Mặc xong liền đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

Nhìn trong
phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, cân nhắc một chút. Nhìn
khắp nơi, nhìn trong giỏ xách có ba cái trứng gà, quyết tâm lấy trứng
gà. Tằng Tử phu vừa nhào bột mì vừa nghĩ, Vương Lan cũng quá gian xảo
rồi, cho ba cái trứng gà nói là có thể ấp ra con gà con, còn mình thì ôm gà mẹ đi! Mẹ nó, không có gà mẹ, trứng gà là ai tới ấp chứ? Thực trêu
chọc, bất quá Tằng Tử Phu cũng không so đo với nàng! Cùng lắm thì hôm
nay đi mua một con gà mẹ. Không! Mua hai con!

Cắt vài miếng cải
trắng, thả vào trong nồi, nấu một nồi bánh canh. Không có dầu vừng nên
không được ngon lắm, nhưng chung quy cũng là thật tốt! Nhìn trong giỏ
xách chỉ còn lại hai quả trứng, nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay vào thành là
phải mua sắm vài thứ. Liền làm vài cái bánh trứng, thả chút ít hành
thái, hương vị cũng không tệ.

Bưng lên bàn cơm, trông thấy Thạch
Lai Phúc đang ở bên trong sân chẻ củi, trời rất lạnh nhưng cũng đầu đầy
mồ hôi. Tằng Tử Phu trở về phòng cầm lấy khăn, nhìn giường chiếu đã thu
thập xong, trong nội tâm rất là thoải mái! Đi đến trong sân, đưa khăn
cho Thạch Lai Phúc lau mặt nói: "Trong nhà còn củi, đừng chẻ nữa, lau
mặt rồi ăn điểm tâm trước, chúng ta còn phải vào thành."

Thạch

Lai Phúc ngốc hề hề tiếp nhận khăn mặt, lau lung tung trên mặt. Tằng Tử
Phu cười cười xoay người đi tới cửa phòng Thạch Lý thị, gõ cửa nói:
"Nương đã dậy chưa? Ăn điểm tâm rồi." Thạch Lý thị mơ mơ màng màng lên
tiếng, mở to mắt, đêm nay ngủ ngon hơn so với trước kia, xem ra là gối
đầu con dâu mới cho có tác dụng. Lại nghe đến cơm đã làm xong, càng cảm
thấy con dâu mới thật tốt. Đây là tổ tiên lão Thạch gia đốt nhang thơm.

Sau khi Thạch Lý thị thu thập xong, ngồi ở trên bàn cơm, nhìn bữa sáng
‘phong phú’ cả bàn, nhíu mày nói: "Tử Phu à, không phải nương nói con,
đây cũng là ngày bình thường, sao ăn trứng gà. Cái này quá lãng phí!"

Tằng Tử Phu cười cười múc cho Thạch Lý thị một chén bánh canh nói: "Nương,
con biết. Nhưng có câu nói ‘một năm mới bắt đầu từ mùa xuân, một ngày
mới bắt đầu từ buổi sáng sớm’ bữa điểm tâm là quan trọng nhất. Sáng ăn
no, trưa ăn vừa, tối ăn thiếu, như vậy thân thể mới có thể tốt. Nương,
hiện tại ngài đã lớn tuổi, không thể thiếu dinh dưỡng, Phúc ca lại là
chủ nhà chúng ta, cuộc sống của toàn gia còn phải trông cậy vào Phúc ca, thân thể là tiền vốn."

Thạch Lai Phúc cũng nói giúp vào: "Nương, nhi tử không có bản lĩnh, làm cho ngài không được ăn ngon. Từ nay về
sau nhi tử nhất định chăm chỉ làm việc, để cho nương và nàng dâu cũng
không chịu khổ."

Vốn ban đầu Thạch Lý thị muốn giáo dục Tằng Tử
Phu, mặc dù trong lòng cảm thấy Tằng Tử Phu có hiểu biết, nhưng vẫn cảm
thấy không có việc gì cũng cần nhắc nhở. Nếu không, vạn nhất leo trên
đầu mình thì làm sao được? Đều nói con trai cưới người vợ liền quên
nương! Huống chi, bộ dáng nàng dâu lão đại lớn lên xinh xắn, làm sao
giải quyết?

Bất quá vừa nghe những lời này, Thạch Lý thị cảm động muốn chết: "Được, được, các ngươi đều hiếu thuận, nương liền chờ được
hưởng phúc rồi!" Tằng Tử Phu nhìn hốc mắt có hơi hồng hồng của Thạch Lý
thị, vừa gắp cái bánh trứng gà vừa nói: "Nương, ngài ăn nhiều một chút.
Từ từ ăn, nhai kỹ nuốt chậm, thân thể mới hấp thu dinh dưỡng tốt."


Thạch Lý thị gật gật đầu, liếc mắt nhìn chén của Tằng Tử Phu, phát hiện chỉ
có vài sợi mì nước canh, mà trong chén của mình và nhi tử đều là sợi mì. Trong nội tâm càng cảm thấy nàng dâu này tốt lắm. Cũng cho gắp một cái
bánh trứng gà cho Tằng Tử Phu: "Ngươi cũng ăn, vừa sáng sớm đã dậy bắt
đầu bận việc, chuyện của Nhị đệ muội ngươi, ngươi cũng bị ủy khuất rồi."

Tằng Tử Phu cười tủm tỉm tiếp nhận: "Nương, ngài thật tốt! Trước khi gả tới
đây, nghe nói ngài khó hầu hạ, trong lòng con rất lo lắng. Hiện tại xem
ra đều là lời đồn nhảm, ngài đối với con giống như mẹ ruột vậy. Nương,
từ nay về sau con khẳng định sẽ hiếu thuận với người như là mẹ ruột.
Việc trong nhà người không cần phải làm gì, một lát con để trong phòng
của người một cái giỏ trúc, quần áo cần giặt giũ người cứ bỏ vào bên
trong, sau khi trở về con sẽ đi giặt."

Thạch Lý thị nghe xong lời này, ngoài miệng cười như nở hoa. Tằng Tử Phu thấy Thạch Lý thị cao
hứng, quay đầu làm cái mặt quỷ với Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cũng
hiểu được mình là gặp vận may tốt. Có thể lấy được người vợ tốt như vậy.

"Nương, một lát con và Tử Phu đi vào trong thành, trong nhà có vài thứ cần mua, gà mái cũng cần mua." Thạch Lý thị buông bát đũa, gật gật đầu: "Đi
thôi, trên đường cẩn thận một chút, hiện tại trời nhanh tối, trở về sớm
một chút biết không?" Thạch Lai Phúc gật gật đầu, Tằng Tử Phu vừa thu
thập bát đũa, vừa nói: "Nương, phòng bếp trong nồi còn có ba cái bánh
trứng gà, bánh canh này cũng còn lại một chút, đến buổi trưa, người hâm
nóng rồi ăn tạm."

Thạch Lý thị gật gật đầu: "Yên tâm đi, các
ngươi có đủ bạc không? Nương còn có chút tiền riêng, một lát nương cho
các ngươi, cũng không thể làm cho nhà lão Nhị biết được." Tằng Tử Phu
nghe xong lời này, trong nội tâm cũng hiểu được không có phí công trả
giá, nhưng tiền này thật sự là không thể nhận. Bây giờ lão thái thái cao hứng, nếu là thật cầm, sau khi cao hứng qua đi, chắc hẳn trong lòng
không thoải mái.


Vội vàng chối từ nói: "Nương, bạc chúng ta có
rồi, tiền riêng của người thì người giữ lại là được rồi. Chúng ta đều
lớn như vậy, sao có thể còn ngóng trông đòi tiền của nương." Kỳ thật
Thạch Lý thị nói xong lời kia, trong lòng cũng có chút hối hận. Vừa nghe con dâu mới nói như vậy, trong lòng càng thêm thích, cũng không thoái
thác nữa, nói vài câu, gom góp bạc cho các ngươi, nói sau này để lại cho cháu nội.

Thạch Lai Phúc đi sang nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa, nhà lão Vương là hộ đến từ bên ngoài. Nghe nói là từ Đông Bắc tới, cưới cô nương Thạch gia thôn, liền định cư ở đây. Trong nhà có chút ít
của cải, cũng là người hiền lành dễ nói chuyện, làm láng giềng cũng
không tệ. Con lừa lúc trước Tằng Tử Phu ngồi lúc đón dâu cũng là mượn
của hắn.

Tằng Tử Phu ngồi ở trên xe lừa, cả thân thể đều vùi ở
trong chăn, hôm nay thật đúng là rất lạnh, đi gần hai canh giờ mới vào
thành.

Tằng Tử Phu tò mò đánh giá người bán hàng rong hai bên
đường phố: "Phúc ca, trong thành thật náo nhiệt!" Thạch Lai Phúc cười
nói: "Đó là ta vận khí tốt, vừa đúng lúc có chợ phiên. Bình thường cũng
không có nhiều người như vậy."

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Chợ
thường xuyên có sao?" Thạch Lai Phúc biết rõ Tăng gia điều kiện không
tốt, chắc hẳn đây cũng là lần đầu tiên Tằng Tử phu vào thành. Liền mở
miệng giải thích kỹ càng, Tằng Tử Phu rất nghiêm túc nghe, không lâu
sau, Thạch Lai Phúc dừng xe lừa lại, vịn Tằng Tử Phu xuống xe.

Tằng Tử Phu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ‘Bách Thư’, kéo y phục liền đi vào.
Vương chưởng quỹ thấy một phụ nhân đi tới, cũng không biết làm sao chào
mời. Tằng Tử Phu nhìn nhìn một chút đi đến trước quầy nói: "Chưởng quầy, xin hỏi ở chỗ của ngài cái bút lông nào rẻ nhất?" Vương chưởng
quỹ không ngẩng đầu chỉ chỉ ở gần cửa ra vào một ít bút lông chồng chất
rơi lả tả nói: "Hai văn tiền một cái, lớn ba văn tiền."

Tằng Tử
Phu chạy tới cúi đầu nhìn nhìn, kỳ thật chất lượng cũng không tệ lắm,
chỉ là cán bút có chút tỳ vết nhỏ. Chọn lấy mỗi loại vài cây, chạy đến
trước quầy nói: "Hai cây lớn này liền năm văn đi, thêm ba cây này nữa là mười văn tiền."


Ban đầu Vương chưởng quỹ cũng không nghĩ tiểu
phụ nhân này sẽ mua, thấy nàng mang tới trả giá liền ngẩng đầu nhìn nói: "Còn cần thêm gì khác không?" Tằng Tử Phu cười gật đầu, chỉ vào một
chồng giấy đỏ thẫm bên kia nói: "Giấy hồng bên kia đều muốn, còn cần
chút ít mực."

Vương chưởng quỹ vừa nghe, trên mặt có chút ít sắc
mặt vui mừng: "Chồng giấy hồng đúng là đồ tốt, màu sắc đều đặn, tuyệt
đối ngay ngắn, còn chưa có mở bao bì, trọn vẹn năm trăm tờ. Bình thường
chính là một văn tiền hai tờ, nếu ngươi mua hết, ta liền tính cho ngươi
hai trăm văn. Bút cũng xem như giá ngươi nói."

Tằng Tử Phu vừa
nghe, nhẹ gật đầu: "Được, chưởng quỹ, mực nước ở đây của ngài giá bán
thế nào? Không cần phải đồ tốt, tốt quá ta cũng mua không nổi, loại bình thường là được. Nghiên mực, giá bút loại thông thường là tốt rồi."

Vương chưởng quỹ cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Nghiên mực, giá bút ngược
lại có loại rẻ, chính là lúc vận chuyển bị đụng phải. Nhưng tuyệt đối
không ảnh hưởng việc sử dụng, nếu ngươi muốn, ta liền tinh cho ngươi giá vốn mười lăm văn tiền. Cái này nếu không có bị đụng phải, 30 văn một
cái cũng không bán!"

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Ngài có thể cho ta nhìn trước một chút không?" Vương chưởng quỹ xoay người tìm kiếm tại
dưới quầy một hồi rồi lấy ra. Tằng Tử Phu nhìn một chút, rất là vừa
lòng, cũng chỉ hư hỏng ở mép, tuyệt đối không ảnh hưởng sử dụng. Gật gật đầu nói cần. Về phần mực nước mua loại 30 văn một hộp, đương nhiên còn
có tiện nghi nhất năm văn tiền, mười văn tiền một hộp, nhưng dễ bị phai
màu. Cái 30 văn một hộp này phỏng chừng có thể ghi sáu bảy mươi bức câu
đối. Hơn nữa chất lượng cũng không tệ, mặc dù dính nước, cũng không dễ
loan màu.

Tằng Tử Phu cúi đầu suy nghĩ nhìn năm trăm trang giấy,
mở ra một tấm vừa vặn có thể làm một bức câu đối, còn đủ làm hoành phi.
Cạnh góc cũng có thể viết ra vài câu bình an. Nhớ rõ trước kia ở hiện
đại, hàng năm gia gia của mình đều mua tờ giấy nhỏ bình an, dán lên cửa
chính đối diện bên ngoài, hoặc là trên vách tường.

Quyết tâm mua
mười hộp mực, tổng cộng năm trăm hai mươi lăm văn tiền, Vương chưởng quỹ bỏ qua số lẻ năm văn, còn đưa cho Tằng Tử Phu một con dao rọc giấy và
hai cây bút lông bị chẻ ngọn. Tằng Tử Phu trả tiền, cảm tạ Vương chưởng
quỹ liền để cho Thạch Lai Phúc mang những thứ mua được đặt lên xe lừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận