Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Editor: ChieuNinh

Thạch Thúy Cúc biết Thạch Đầu lại chia cho nhà mình và nhà Thạch Lai Phúc mỗi người một trăm lượng bạc. Đó là một trăm lượng bạc đó, đây là chuyện tốt vô cùng, trong tay nâng lấy ngân phiếu một trăm lượng, Thạch Thúy Cúc có chút run rẩy, cái này nếu lỡ xé hỏng rồi thì làm sao? Cái này nếu lỡ làm ướt thì làm sao? Cái này nếu bị mất rồi thì làm sao đây? Mình còn không hận chết chính mình?

Thạch Lai Qúy thấy cái bộ dạng kia của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm có chút buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng. Đừng nói là nàng, mà ngay cả hắn cũng đánh trống trong lòng, Thạch Thúy Cúc không nói được lời nào cầm ngân phiếu liền đi tìm Tằng Tử Phu.

Tằng Tử Phu nghe xong mục đích của Thạch Thúy Cúc, cười cười để cho Thạch Thúy Cúc đợi một chút, rồi từ trong tủ chén lấy ra một tờ vải dầu không thấm nước đến nói: "Thúy Cúc, không thể trực tiếp bao, trước tiên dùng một tấm vải khác bao lại rồi lại dùng vải dầu, không để dầu thấm vào." 

Thạch Thúy Cúc gật đầu nói rõ: "Đại tẩu, thật sự là đừng nói lúc trước lấy ra năm lượng bạc, không nghĩ tới lúc này đổi về là một trăm lượng. Ta lớn như vậy cũng không nói qua một trăm lượng, đừng nói một trăm lượng, trước kia ngay cả một lượng bạc cũng chưa thấy qua."

Tằng Tử Phu nghe xong chỉ là cười cười, Thạch Thúy Cúc ngắm nhìn phòng Thạch Lý thị, kéo Tằng Tử Phu qua nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, nghe nói Thạch Đầu đưa Lan phủ trong huyện thành cho nương? Vậy có phải là cả nhà chúng ta có thể đến thị trấn ở?"

Tằng Tử Phu suy nghĩ một chút nói: "Nhìn nương bên này, chúng ta cũng không nên nói cái gì. Ta đây còn có mấy hài tử, ngược lại thật không thuận tiện mang đi." Thạch Thúy Cúc gật đầu nói vài câu việc nhà liền trở về nhà.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhìn thấy Tằng Tử Cường ướt nhẹp như vừa tắm xong đang đứng ngoài cửa lớn, trong nội tâm run lên, đây không phải xảy ra chuyện gì đi! Vội vàng lôi kéo Tằng Tử Cường vào phòng, Thạch Lai Phúc cũng giúp đỡ tìm quần áo sạch sẽ của mình cho Tằng Tử Cường thay. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc thoáng nhìn qua nhau, trong mắt đầy lo lắng.

"Nàng phải gả rồi." 

"Ai?" Trong một lát Tằng Tử Phu không có kịp phản ứng.

Tằng Tử Cường thở dài: "Tằng Nhị cô nương."

Tằng Tử Phu bừng tỉnh hiểu ra, ngồi xuống. Kỳ thật với năng lực bây giờ của Tằng Tử Cường, lấy Tằng gia Nhị cô nương cũng không phải việc khó, chỉ là... Hiện tại truyền ra Tằng Nhị cô nương phải gả đi rồi, sự tình sẽ không dễ xử lý rồi. Tằng Tử Phu nghĩ vậy bắt đầu tự trách, mình làm tỷ tỷ làm sao lại không để việc này ở trong lòng, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tằng Tử Cường, trong nội tâm Tằng Tử Phu thật sự là băn khoăn: "Tử Cường, là ai nói cho đệ vậy?"

Tằng Tử Cường mím môi: "Là nha hoàn Hổ Nữu của Tằng Nhị cô nương tới nói cho đệ biết."

Tằng Tử Phu thở dài: "Cụ thể là chuyện gì xảy ra?"

Tằng Tử Cường cũng thở dài: "Gả cho đại công tử nhà một viên ngoại ở kinh thành, chính thê."

Tằng Tử Phu ừ một tiếng, an ủi Tằng Tử Cường vài câu: "Lúc này không phải còn sớm sao? Chỉ là trước định ra thời gian, cũng cần phải sang năm đâu, ta để cho Sở Hà nghe phẩm tính của người nọ rồi chúng ta thương lượng, Tử Cường."

Tằng Tử Cường gật đầu nói: "Tỷ, đệ hiểu được, chỉ là trong nội tâm khó chịu, nếu, nếu phẩm chất người nọ tốt, nàng có thể hạnh phúc đệ cũng chấp nhận, thật sự! Chỉ là sợ … sợ nàng tương lai chịu khổ, ở phía xa kinh thành, đệ cũng nhìn không tới, không giúp được."

Tằng Tử Phu gật gật đầu, trở về phòng viết phong thư để cho Thạch Lai Phúc đưa tới cho Lý Quang Xuân chuyển qua cho Lý Sở Hà. Tằng Tử Cường cũng đi theo Thạch Lai Phúc cùng nhau trở về thị trấn.

Thạch Lý thị trái lo phải nghĩ, cũng biết bởi vì cách xử sự của mình năm đó hại cô nương của mình. Lan phủ là cho mình, nhưng nếu như hiện tại liền dời đi qua, cái này quả thực cũng không ngồi không yên. Lý gia nói khuê nữ mình trộm hán tử không phải sao? Liền ngồi xuống nói ra quyết định của mình cho Thạch Lai Qúy, Thạch Lai Phúc còn có Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc. (trộm hán tử: ngoại tình)

Phòng này, cho người ta thuê, tiền thuê chia làm bốn phần, chính mình một phần, Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy hai nhà mỗi người một phần, để lại một phần cho Thạch Hoa Lan. Nếu như sau này Thạch Hoa Lan trở về, sẽ đưa phòng ở cho nàng, nếu không về thì phân cho hai huynh đệ Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy mỗi người một nửa.

Mấy người nghe xong cũng không có ý kiến, buổi tối Thạch Thúy Cúc lại đi tìm Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, phòng ở lớn như vậy cho thuê một tháng có thể có bao nhiêu lượng bạc?" 

Tằng Tử Phu cân nhắc rồi nói: "Bốn mươi lượng hẳn là được." 

Thạch Thúy Cúc nghe xong thì mừng rỡ: "Đó chính là nói từ nay về sau mỗi nhà chúng ta có thể cầm mười lượng bạc?" 

Tằng Tử Phu cười cười gật đầu, Thạch Thúy Cúc tìm được đáp án thoả mãn vui lòng thì tròng trành lắc lư trở về trong nội viện của mình.

Bởi vì nguyện vọng mãnh liệt của Thạch Lai Phúc muốn chuyển ba bánh bao nhỏ đến phòng ở bên cạnh, ba đứa tay cầm tay đứng ở trước giường của Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc kháng nghị: "Nương, là của tất cả chúng ta, không thể để cha luôn độc chiếm!" Cỏ Nhỏ lớn tiếng nói đúng, trợ giúp tiểu đệ đệ của mình, mà Tiểu Diệp Tử cũng kiên định gật đầu.

Tình cảnh này làm cho người chuẩn bị buổi tối sẽ cùng nương tử vui vẻ thân mật, thân mật Thạch Lai Phúc quả thực có chút buồn bực, mà Tằng Tử Phu lại cảm thấy buồn cười.

Ba cái bánh bao nhỏ nhìn nụ cười trên mặt Tằng Tử Phu, cho rằng nàng đang khích lệ nói ra suy nghĩ bản thân, liền mở miệng nói: "Nương nói, một tháng có bốn tuần lễ, một tuần có bảy ngày, như vậy con và tỷ tỷ, muội muội, lại thêm cha nữa là bốn người, chúng con yêu cầu muốn mỗi người đều thay phiên ngủ với nương một ngày!"

Cỏ Nhỏ một bên mở miệng nói: "Đúng, Thứ hai là con, bởi vì con lớn nhất! Thứ ba là Tiểu Bùn, thứ tư là Tiểu Diệp Tử, thứ năm vẫn là con, thứ sáu là Tiểu Bùn, thứ bảy là tới Tiểu Diệp Tử, chủ nhật cho cha! Bởi vì cha là người lớn, cho nên cha có một ngày, chúng con có hai ngày, như vậy công bằng không thiên vị! Già trẻ không gạt!"

Tằng Tử Phu hoàn toàn nở nụ cười, nhất là Tiểu Diệp Tử an tĩnh còn bẻ ngón tay, tính thời gian, sau đó rất trịnh trọng gật đầu tỏ rõ ủng hộ ca ca tỷ tỷ của mình.

Làm sao Thạch Lai Phúc chịu chứ! Sau khi hai bên cò kè mặc cả một trận, cuối cùng quyết định ba cái bánh bao nhỏ mỗi đứa một ngày, sau đó ba đứa cùng chung một ngày, còn lại ba ngày cho Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc rất là buồn bực, nhất là nhìn đến dáng vẻ đắc ý trên mặt của nương tử mình. Trừng mắt nhìn ba cái bánh bao nhỏ, trong lòng suy nghĩ, mình tạo ra nghiệt gì chứ, muốn có con sớm như vậy làm gì, cũng không biết lúc trước ai là muốn có hài tử mà quá mức cố gắng.

Đại chiến của Bọc nhỏ cùng Thạch Lai Phúc tranh đoạt Tằng Tử Phu, giống như từ buổi tối này liền bắt đầu rồi, huyên náo làm cho cả nhà hoà thuận vui vẻ. Mà Lý Sở Hà bên kia cũng đưa tin tức tới, Tằng Tử Cường vừa nhìn tin tức, nện lên bàn một cái mắng: "Làm sao hắn lại đẩy khuê nữ của mình vào trong hố lửa hả!"

Tằng Tử Phu kéo Tằng Tử Cường đang rất là kích động nói: "Đừng vội, có lẽ Tằng tiên sinh cũng không biết chuyện này, nếu không hôm nay chúng ta đi Tằng gia thăm viếng một chuyến." Tằng Tử Cường bình tĩnh hơn một chút, Tằng Tử Phu nhìn khuôn mặt nôn nóng của Tằng Tử Cường, trở về phòng thay đổi quần áo ra ngoài liền đi đến nhà Tằng tiên sinh.

Tằng tiên sinh cũng biết rõ nhà chồng Tằng Tử Phu có trạng nguyên, Tằng Tử Cường có ý với Nhị cô nương nhà mình, ngược lại với năng lực bây giờ của Tằng gia có thể được coi là xứng đôi với cô nương nhà mình. Nhưng đại cô gia* của mình nói ra việc hôn nhân ở kinh thành, so sánh với nhau, đương nhiên là lựa chọn kinh thành. Nhưng đối với chuyện tỷ đệ Tằng gia đăng môn bái phỏng**, Tằng tiên sinh cũng tiếp đãi vô cùng long trọng.

* đại cô gia: con rể lớn.

** đăng môn bái phỏng: tới nhà thăm viếng.

Mà khi Tằng Tử Cường lấy thư tín ra chất vấn Tằng tiên sinh thì Tằng tiên sinh tức giận tới mức run rẩy! Không nghĩ tới mà! Đại cô gia của mình lại làm chuyện như vậy, cái cọc hôn nhân nhất định phải thối lui! Vội vàng cảm tạ hai tỷ đệ Tằng gia, khiến cho Tằng Tử Cường rất là xấu hổ, lại vội vàng xin lỗi với Tằng tiên sinh.

Cùng ngày Tằng tiên sinh đi thị trấn, cầm thư tín đi chất vấn đại cô gia của mình, kết quả lấy được lại là: "Với điều kiện các ngài, còn muốn gả cho một người bình thường? Nếu không thì đến đây làm thiếp cho ta đi." Tức giận đến mức Tằng tiên sinh trở về nhà liền ngã bệnh, mà chính đại nữ nhi mình chắc hẳn là cũng biết đến. Lần này ngược lại Tằng tiên sinh không có đi chất vấn, cũng biết là nguyên nhân gì rồi, là do đại nữ nhi của mình muốn lấy lòng cô gia chứ đâu, thân muội muội của mình cũng bán đi!

Tằng tiên sinh dùng lý do lừa gạt hôn nhân chỉ có thể lui hôn. Sau khi người nhà này ở kinh thành biết, tuy tự biết đuối lý, nhưng bị một cái nhà ở thâm sơn cùng cốc từ hôn, mặt mũi biết để vào đâu, liền bắn tiếng ra. Nếu ai cưới Tằng Nhị cô nương thì phải cẩn thận một chút! Mà đại nữ nhi Tằng tiên sinh cũng trở về nhà mẹ đẻ oán giận cha mình một trận. Làm cho Tằng tiên sinh tức giận đến mất đi nửa cái mạng!

Sau khi Tằng Tử Cường biết liền cầu xin Tằng Tử Phu, cầm sính lễ phong phú đi tới nhà Tằng tiên sinh, việc này coi như là định xuống, cũng làm cho tất cả đều vui vẻ rồi! Dù sao có Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà bày ra tại đó, xác thực còn không có người dám tìm đến trên người Tằng Tử Cường gây phiền toái. Phải biết rằng, bây giờ Lý Sở Hà không chỉ là trạng nguyên lang bày ra đó! Còn chính là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế! (đại hồng nhân: có nghĩa là người tâm phúc)

Tằng Tử Phu cũng là lần đầu tiên gặp Tằng gia Nhị cô nương, bộ dáng xác thực là tiêu chuẩn, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, không thể xưng là đại gia tiểu thư, nhưng là gánh được tiểu gia khuê tú! Mà từ ánh mắt Tằng gia Nhị cô nương, Tằng Mộng Nhi nhìn Tằng Tử Cường, cũng có thể nhìn ra được có tình cảm. Tằng lão Đại và Tằng Vương thị đối Tằng Nhị cô nương cũng hài lòng, cũng biết cô nương này đáng thương, thiếu chút nữa gả cho người đần độn.

Người hai nhà hợp mặt lại, hôn sự liền định tại tháng ba năm sau, Tằng Tử Cường cả ngày cười đến không ngậm miệng được. Tằng Tử Phu vừa nhìn vừa cười nhạo Tằng Tử Cường không có tiền đồ, trong nội tâm đối với việc đệ đệ có thể thuận lợi như vậy cưới được Tằng Nhị cô nương thì rất mừng rỡ, coi như là buông xuống một phen tâm sự của đệ đệ. Về phần nhà viên ngoại ở kinh thành xa xa kia, cách xa như vậy, muốn gây phiền toái cũng ngại khó khăn. Lại nói bọn họ cũng sẽ không thể không nghe ngóng xem tình huống bên này của Tằng Tử Cường, rất dễ dàng liền dò la ra Lý Sở Hà. Tằng Tử Phu nghĩ vậy cũng có chút hổ thẹn, từ lúc nào thì bản thân mình, cũng bắt đầu cáo mượn oai hùm rồi, ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui