Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Editor: ChieuNinh

Không thể không nói Tằng Mộng Nhi là người không chịu thua kém, mới gả cho Tằng Tử Cường không đến ba tháng liền truyền đến tin vui rồi, Tằng Mộng Nhi có tin vui! Đối với Tằng gia có thể nói là chuyện trọng đại, còn là chuyện lớn vui mừng. Tằng gia có hậu rồi! Lúc này Tằng Tử Phu mới cảm nhận được ít nhiều cảm giác hy vọng Tôn Tử của Thạch Lý thị lúc trước. Chính bản thân nàng cũng rất ngóng trông một cháu ngoại trai sớm sinh ra một chút, hận không thể ngày hôm sau liền đủ tháng.

Thạch Lai Phúc cười Tằng Tử Phu còn muốn sốt ruột hơn so với chính mình mang thai, nói chờ sau này thời điểm Tiểu Bùn cưới vợ sinh con, nhìn nàng còn không nóng nảy đến trên nóc nhà đi, vậy thì Tiểu Bùn còn nháo lớn tới cỡ nào. Thạch Lai Phúc vừa dứt lời, Tằng Tử Phu còn không kịp phản bác, Tiểu Bùn sẽ không làm vậy!

Thì Tiểu Bùn vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu, chỉ vào Thạch Lai Phúc kêu gào: "Cha thật là xấu! Muốn chia rẽ con và mẹ con!" Những lời này làm cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nhau, hai người đều khó hiểu. Ngược lại câu tiếp theo của Tiểu Bùn chọc cho hai người ha ha: "Nương, con không cưới người khác, con lấy nương. Nương không cần phải trên nóc nhà đi."

Tằng Tử Phu bị Tiểu Bùn làm cho ngoài khét trong sống, đành phải vò loạn cái đầu nhỏ hạt dưa của Tiểu Bùn: "Nói gì ngốc gì đâu rồi, chờ con trưởng thành thì phải lấy con dâu cho nương, sinh đại Tôn Tử cho nương, biết rõ chưa? Giống như cha con trưởng thành thì cưới mương đây, chúng ta đây, lại sinh đại Tôn Tử cho bà nội con chính là con đó!"

Sau khi Tằng Tử Phu nói xong, Tiểu Bùn cau mày thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu. Tằng Tử Phu nghĩ lại một chút, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình nói cái gì rồi, đành phải thở dài: "Dù sao con không lấy nương được, sau khi lớn lên con sẽ hiểu." Thạch Lai Phúc cũng ở một bên nói phụ họa.

Tiểu Bùn gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Con biết rồi."

Tằng Tử Phu nhướng mày hỏi: "Biết rõ cái gì?" 

Tiểu Bùn cười nói: "Nương, cho nên Tiểu Bùn không thể lấy nương, còn phải cưới con dâu cho nương, về hầu hạ nương, giống như nương hầu hạ bà nội vậy, đúng hay không?"

Tằng Tử Phu vừa muốn khen Tiểu Bùn, kết quả Tiểu Bùn bánh bao của chúng ta bỏ thêm một câu làm cho Tằng Tử Phu trợn mắt há hốc mồm: "Con lấy Nhị thẩm, về sau để cho Nhị thẩm hầu hạ nương, nương có chịu không?" 

"Không được." Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trăm miệng một lời hô lên! Tiểu Bùn một bộ dạng ủy khuất, trong thời gian một cái nháy mắt ‘vòi nước’ liền phun ra. Tằng Tử Phu bất đắc dĩ ôm Tiểu Bùn qua dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Tiểu Bùn vẫn không hiểu vì sao, chỉ là nhớ được Tằng Tử Phu nói, chờ mình trưởng thành sẽ hiểu. Tiểu Bùn lại bắt đầu quấn quýt lên, lúc nào thì mình có thể trưởng thành... Tằng Tử Phu càng quấn quýt... Vì sao lại sinh tiểu tử ngốc như vậy?

Vào lúc ban đêm, Thạch Thúy Cúc ở trong phòng bếp học phương pháp làm điểm tâm mới cùng Tằng Tử Phu, lại bắt đầu nói nói cười cười. Qua một hồi Thạch Thúy Cúc cảm thấy mình có chút không thoải mái, Tằng Tử Phu thấy vậy liền để cho Thạch Thúy Cúc trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao chỉ cần chưng hết cái nồi này, là đủ rồi, sáng sớm ngày mai có thể đưa đến trong tiệm.


Ai biết ngày hôm sau vừa xong giữa trưa, Thạch Lai Qúy liền vội vàng đánh xe ngựa đưa Thạch Thúy Cúc trở về. Tằng Tử Phu thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của Thạch Thúy Cúc, nhướng lông mày cười nói: "Thúy Cúc, có chuyện tốt gì?" Thạch Thúy Cúc cười cười: "Toàn bộ nhờ cát ngôn của đại tẩu, tối hôm qua thân thể của ta không phải không thoải mái sao? Hôm nay đi đưa đồ trong tiệm thuận đường đi đến chỗ Nhị thúc nhìn một chút, Nhị thúc nói ta lại là có tin vui, liền thương lượng cùng Qúy ca trở về báo tin mừng cho nương và đại tẩu."

Vừa dứt lời, Thạch Lý thị nghe được động tĩnh cũng đi đi ra, hai tay nắm chặt Thạch Thúy Cúc: " Thúy Cúc à, đây là thật sao? Ngươi lại có tin vui hả?"

Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười nói: "Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, đứng trong sân làm gì, muốn ăn chút gì không? Ta đi phòng bếp làm thêm hai món ngươi thích ăn cho ngươi."

Thạch Thúy Cúc liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, đừng bận rộn, có gì ăn cũng được, cũng không phải là thai đầu tiên, làm sao yếu ớt như vậy." 

Tằng Tử Phu gật đầu cười nói: "Ba tháng đầu cần ổn định thai, Tiểu Thạch cứ để ở trong phòng ta, ta trông giúp cho ngươi."

Vốn Thạch Thúy Cúc chính là có tâm tư này, thật không nghĩ đến Tằng Tử Phu sẽ chủ động nhận việc này, trong nội tâm ấm áp, lôi kéo tay Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, tẩu, thật sự là phiền toái tẩu." 

Tằng Tử Phu cười nói: "Phiền toái cái gì, đều là người một nhà, nhìn ngươi kìa, có phải là giả khách khí với ta không?" 

Thạch Thúy Cúc liền vội vàng lắc đầu: "Không có đại tẩu, kỳ thật ta cũng có cái suy nghĩ này, còn không biết mở miệng như thế nào, dù sao đại tẩu chỉ có một người, ta... Không nghĩ tới đại tẩu..."

Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: "Gia hòa vạn sự hung không phải sao? Chuyện trước kia đã sớm trôi qua rồi, làm sao ngươi luôn để ở trong lòng thế? Hiện tại Tiểu Thạch cũng biết gọi ta gọi là thím rồi." 

Thạch Thúy Cúc có chút nghẹn ngào gật đầu: "Đại tẩu, là ta may mắn... Ta…" 

Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, gia hòa vạn sự hưng, những lời này của Tằng Tử Phu coi như là nói ra trong tâm khảm của bà rồi, liền mở miệng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, trong quan hệ chị em bạn dâu ít nhiều cũng có chút ma xát nhỏ, không phải bây giờ không có việc gì đó sao? Thúy Cúc à, bây giờ ngươi là có phụ nữ có mang, phải chú ý thân thể, mọi việc phải nghe đại tẩu của ngươi. Dù sao đại tẩu của ngươi hiểu được chút ít y lý, cho dù thế nào thì sinh kế về sau còn dài lắm, không chừng ngày nào đó đại tẩu của ngươi cũng cần ngươi giúp đỡ, hiện tại an tâm dưỡng thai đi."

Tằng Tử Phu cười nói: "Nương nói rất đúng, Thúy Cúc ngươi phải dưỡng tốt thân mình có biết không? Những thứ khác cũng đừng lo lắng." 


Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: "Đại tẩu, cám ơn, còn có... Thực xin lỗi." Tằng Tử Phu hé miệng cười ừ một tiếng rồi xoay người vào phòng bếp. Ăn xong cơm trưa, Thạch Lý thị cười nói: "Thật sự là song hỷ lâm môn, em dâu của ngươi ở bên kia có hỉ, Thúy Cúc cũng có hỉ. Ai."

Tằng Tử Phu vừa cho Tiểu Thạch ăn quả táo, vừa cười nói: "Ai biết được, Mộng nhi cũng không chịu thua kém." 

Thạch Lý thị ừ một tiếng: "Tử Cường là đứa nhỏ thành thật, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí." 

"Nương, con lại muốn nói, cũng không có ai có phúc khí như đại tẩu, con coi như đã nhìn ra, chỉ cần là dính tới đại tẩu, nhất định có chuyện tốt." Thạch Thúy Cúc ở một bên mở miệng nói.

Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Nhìn ngươi xem, nói cái gì đó, ta nào có thần kỳ như vậy?" 

Thạch Lý thị tiếp lời nói: "Lời này, ngược lại Thúy Cúc nói ra lời trong lòng của nương rồi. Tử Phu à, lúc trước hỉ bà tử cũng nói ngươi là người có phúc khí, vượng gia." 

Tằng Tử Phu cười nói: "Đều là đồn đãi, không thể tin."

Thạch Lý thị không đồng ý lắc đầu: "Sao có thể là lời đồn không thể tin? Chính là cao tăng tự mình đặt tên cho ngươi, nói ngươi là người có phúc khí, vượng gia, việc này chính là thật sự." 

Thạch Thúy Cúc lại nói thêm vào: "Đúng vậy, ta còn nghe nói cao tăng nói phía sau tẩu chính là một đứa con trai, là được tẩu vượng ra tới, kết quả phía dưới không phải là Tử Cường lão đệ sao?" 

Tằng Tử Phu có chút bất đắc dĩ: "Đây không phải người xưa có nói, có đủ bốn cô nương có thể có nhi tử sao? Làm sao có thần kỳ như vậy."

Thạch Lý thị vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, nương tin, từ lúc ngươi đến lão Thạch gia chúng ta, chuyện tốt cứ một việc lại thêm một việc tới." 


Thạch Thúy Cúc cũng gật gật đầu: "Ừ, ta cũng tin." Tằng Tử Phu quả thực  có chút bất đắc dĩ.

Nhưng ai có thể tưởng được, không tới ba ngày sau Thạch gia lại có một chuyện đại hỷ sự! Kinh thành truyền đến tin tức, Thạch Hoa Lan đồng ý gả cho Thạch Đầu! Nhưng vì ngăn ngừa ‘miệng đời đáng sợ’ sẽ không trở về làm tiệc. Trong thư nói đã phái người tới, xem chừng khoảng mấy ngày này sẽ đến, để cho nương và cả nhà Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy thu dọn một chút cùng nhau đi kinh thành. Một là tham gia hôn lễ của Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu, hai là ở kinh thành chơi mấy ngày, dạo chơi du ngoạn, nếu như ở quen, cũng đừng đi trở về.

Việc vui liên tiếp một lần lại một lần là chứng minh chính xác Tằng Tử Phu có phúc khí ‘vượng gia’! Thạch Thúy Cúc nghe Tằng Tử Phu đọc xong thư tín, cười nói: "Đại tẩu, việc vui liên tiếp, vẫn không thể chứng minh sao? Nhưng mà, thân thể ta đây..." 

Tằng Tử Phu cũng nhíu mày, chuyến này đi kinh thành ngồi xe ngựa nhanh cũng phải hơn một tháng, tàu xe mệt nhọc, Thạch Thúy Cúc nhất định  không chịu được. Nhưng Thạch Lý thị ở bên này, trên đường đi cũng cần người chăm sóc, bên Thạch Thúy Cúc cũng không thể thiếu người bên cạnh.

Thạch Lý thị cũng phát sầu, nếu nói không đi, chính bà đã đủ xin lỗi khuê nữ duy nhất của mình rồi, hiện tại thật vất vả có nơi chốn tốt để dung thân, vì cái gì mình cũng không đi? Càng nghĩ, Tằng Tử Phu vừa muốn mở miệng để cho Thạch Thúy Cúc đi qua chỗ Tử Cường ở, Thạch Lai Phúc cũng đã mở miệng nói trước: "Nếu không thì ở nhà Nhị thúc? Dù sao Lý Nhị ca vẫn lưu lại trông nom y quán, đệ muội có thân thể, vậy ở đó cũng thuận tiện."

Thạch Lý thị nghe xong gật gật đầu: "Ừ, ta thấy cũng được, Nhị thúc ngươi đi cùng chúng ta lên kinh thành, Thúy Cúc và Qúy nhi trước hết ở tại y quán, tiết kiệm chạy tới chạy lui." 

Tằng Tử Phu cười cười: "Y quán cách ‘Ăn uống chơi bời’ cũng gần, ăn cơm hay gì đó cũng dễ giải quyết, lát nữa nói cho Tử Cường ở bên kia mỗi ngày phái người đưa tới."

Ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc lôi kéo Tằng Tử Phu đi thị trấn, dù sao ở trên đường hơn một tháng, vẫn là phải chuẩn bị một chút đồ cần thiết ở bên ngoài, cũng thuận đường nói với Lý Quang Xuân chuyện Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Lý Quang Xuân nghe xong không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, còn dặn dò Lý Nhị ca mỗi ngày đều bắt mạch cho Thạch Thúy Cúc.

Tằng Tử Phu thuận đường còn đi xem Tằng Mộng Nhi. Tằng Mộng Nhi nghe nói cả nhà Tằng Tử Phu muốn vào kinh thành, cười nói: "Tỷ, nếu không có thuận tiện, để cho chị dâu Thúy Cúc đến đây đi, hai người chúng ta cũng dễ chăm sóc không phải sao?" 

Tằng Tử Phu thấy Tằng Mộng Nhi rất là khéo léo hiểu lòng người, cười nói: "Mộng nhi, ngươi có lòng này, tỷ thật sự là cảm động, kỳ thật cũng không phải tỷ không muốn đưa qua, nhưng hiện tại ở tại nhà Nhị thúc bên kia cũng thuận tiện. Ngươi an tâm dưỡng thai, Tằng gia chúng ta đều trông cậy vào ngươi."

Tằng Mộng Nhi cười nói: "Tỷ, nhìn tỷ kìa." 

Tằng Tử Phu mím môi: "Còn thẹn thùng hay sao? Tử Cường đối với ngươi tốt không? Không tốt thì nói cho tỷ, tỷ giúp ngươi thu thập hắn." 

Tằng Mộng Nhi có chút xấu hổ cười cười, gật đầu. 


"Tỷ, các ngươi đang trò chuyện cái gì?" 

Tằng Tử Phu quay lại phía sau thấy Tằng Tử Cường thì mở miệng trêu ghẹo nói: "Thời gian này đây trong tiệm đang bề bộn, đệ chạy về nhà làm cái gì? Sợ tỷ khi dễ nương tử của ngươi hay sao?"

Tằng Tử Cường cười vội vàng khoát tay: "Tỷ, sao có thể chứ, không phải đệ đây nhớ tỷ sao? Tỷ phu ở trong tiệm hỗ trợ đệ liền tranh thủ chạy về, tỷ, vừa rồi hai người trò chuyện cái gì rồi, nói cho đệ nghe một chút chứ sao." Nói xong còn nháy nháy mắt với Tằng Mộng Nhi. Tằng Mộng Nhi và Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười khanh khách.

Tằng Mộng Nhi liếc mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Tỷ tỷ nói, nếu chàng dám khi dễ ta, thì giúp ta đánh chàng." 

Tằng Tử Cường a một tiếng, giả bộ như rất bộ ủy khuất: "Tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ, nói sao đệ cũng là thân đệ đệ của tỷ không phải sao? Dù sao Mộng nhi cũng ngăn cách một tầng mà?" 

Tằng Mộng Nhi biết rõ Tằng Tử Cường nói giỡn, liền vểnh môi, hai tay chống nạnh nói: "Chàng nói ta là người ngoài?" 

Tằng Tử Cường thấy vậy vội vàng chạy đến trước mặt Tằng Mộng Nhi: "Sao có thể, nàng là nương tử, không ai có thể so với nàng."

Tằng Tử Phu ở một bên nhìn thấy, thật sự là nhịn không được, đành phải che miệng khanh khách nở nụ cười, huyên náo làm cho vẻ mặt Tằng Mộng Nhi đỏ bừng, liếc mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Ngốc nghếch!" 

Tằng Tử Cường lầu bầu nói: "Ta không ngốc nàng còn không yêu đâu." 

Tằng Mộng Nhi không thuận theo đánh Tằng Tử Cường hai cái. Tằng Tử Phu chậm rãi phục hồi nói: "Được rồi, nhìn cảm tình vợ chồng son các ngươi tốt như vậy, tỷ đây làm tỷ tỷ cuối cùng cũng yên tâm rồi. Tử Cường, hiện tại Mộng nhi có thân thể, đệ phải chăm sóc nhiều hơn, ở bên cạnh nhiều hơn, cho dù chúng ta kiếm ít ít tiền, biết không?" 

Tằng Tử Cường ừ một tiếng, gật gật đầu: "Tỷ, khi nào thì các người lên đường? Đại khái khi nào thì trở về?"

Tằng Tử Phu cân nhắc một chút nói: "Khoảng hai ngày này thì lên đường, chờ người kinh thành phái tới, nghỉ ngơi hai ngày thì đi. Sau khi đến kinh thành, tham gia xong hôn lễ thì trở về, dù thế nào đi tới đi lui cũng mất dăm ba tháng." 

Tằng Tử Cường ừ một tiếng: "Vậy trên đường đi, các tỷ phải cẩn thận một chút." 

Tằng Tử Phu ừ một tiếng: "Yên tâm đi, tỷ nhất định trở về trước khi cháu ngoại trai sinh ra."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận