Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Editor: ChieuNinh

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc liền đi ra ngoài cùng Thạch Lai Qúy. Mặc dù Tằng Tử Phu có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Hai người Thạch Lai Phúc Thạch Lai Qúy vội vàng đánh xe ngựa đi vào con phố phồn hoa nhất Kim Lan huyện. Thạch Lai Qúy xuống xe trước chỉ vào bản hiệu ‘bán lại’ treo phía trước cửa hàng nói: "Ca, chính là nhà chỗ này." 

Thạch Lai Phúc ngừng xe ngựa xong, nhìn thoáng qua nói: "Đi, chúng ta đi vào nhìn xem."

Mới vừa vào cửa, chưởng quầy liền từ đằng sau đi tới, chắp tay nói: "Hai vị khách quan, thật có lỗi, tiểu điếm đã ngừng kinh doanh." 

Thạch Lai Phúc cũng chắp tay nói: "Phiền toái ngài, chúng ta là nhìn thấy bảng hiệu bán lại ở bên ngoài cho nên..." 

Chưởng quầy vừa nghe, trên mặt liền vui vẻ nói: "Mời ngài vào, mời vào, Thuận tử nhanh nhanh pha bình trà ngon tới."

Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy vào cửa hàng, cười nói: "Không cần làm phiền, không cần làm phiền." 

Chưởng quầy cười: "Mời hai vị ngồi, ta là chủ nhà tiệm này, nhị vị cũng nhìn, vị trí tiệm này ở trên mặt phố cũng không tệ lắm, con đường này lại náo nhiệt nhất Kim Lan huyện chúng ta, bất kể hai vị làm sinh ý gì, nhất định là sẽ không lỗ vốn. Tới uống trà, uống trà."

Thạch Lai Phúc gật gật đầu, nhấp một ngụm trà, buông cái chén nói: "Ngài.." 

"Ta tên Miễn họ Trương, nhị vị gọi ta lão Trương là được, nhìn tuổi tác của ta xem ra cũng lớn hơn hai vị, gọi Trương ca cũng không sao. Không biết hai vị?" 

Thạch Lai Phúc vội vàng giới thiệu: "Trương ca, ta gọi là Thạch Lai Phúc, đây là đệ đệ ta Thạch Lai Qúy, hai huynh đệ chúng ta có ý nghĩ muốn bàn bạc với ngài về cái tiệm này, cũng không biết phương diện giá cả thế nào?" Thạch Lai Phúc nâng lông mày hỏi.

Trương chưởng quỹ cười nói: "Ta mang hai vị đi dạo trước, hậu viện cửa hàng này của ta vẫn có thể ở được, hai vị cũng xem trước một chút rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện giá tiền thật tốt, ngài thấy sao?" 

Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Chúng ta đang có ý đó." 

Hia người Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đi theo Trương chưởng quỹ đi lầu hai trước. Lầu hai không tính là lớn, thu thập vẫn rất sạch sẽ, còn bày biện năm cái bàn, xem chừng nếu như mở tiệm cơm, bày khoảng bảy tám cái bàn là không có vấn đề, còn có khu vực ba cái vách ngăn cách hai cái nhã gian. Về phần dưới lầu, vừa rồi có chút băn khoăn, vách tường này xem ra chính là mới quét vôi lại không lâu. Phía dưới cũng rộng rãi mười cái bàn ngược lại không có vấn đề gì. Đằng sau có phòng bếp cũng rộng rãi, ít nhất có thể chứa đựng năm sáu đầu bếp, hơn nữa hậu viện còn có nhà vệ sinh. Địa phương để cho Thạch Lai Phúc hài lòng nhất ở đằng sau là, có một cái sân rộng rãi, xem ra ít nhất cũng có bốn trăm thước vuông, lại thêm có sáu gian phòng ốc. Hơn nữa nhìn ngói cũng biết được, tuổi thọ tuyệt đối không lâu hơn hai năm. Nhìn đến cái này ngược lại trong nội tâm Thạch Lai Phúc có chút nghi hoặc, cửa hàng này thật sự rất tốt, lại ở địa phương tốt như vậy làm sao lại muốn bán đi? Không có gì mờ ám chứ?

Thạch Lai Phúc bất động thanh sắc đi theo Trương chưởng quỹ trở về phía trước ngồi xuống cười nói: "Trương ca, không nói dối gạt ngài, cái cửa hàng này hai huynh đệ chúng ta thật đúng là hài lòng, cũng không biết Trương ca... Tại sao phải bán lại? Không biết Trương ca có cái gì khó xử? Có thuận tiện nói ra không?"

Trương chưởng quỹ nghe xong Thạch Lai Phúc nói, thở dài, vỗ xuống đùi nói: "Còn không phải sao, không ngại nói cho hai vị lão đệ, ta đây buôn bán thực sự đã nhiều năm, vẫn còn có chút tầm mắt. Nhìn hai vị ăn mặc cũng biết hai vị không phải nhân vật đơn giản, chất vải trên người có lẽ địa phương nhỏ chúng ta là không có bán." 

Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy có chút ngại ngùng cười nói: "Trương ca, nói thế nào nhỉ, xuất thân hai người huynh đệ chúng ta cũng là khổ ha ha. Chỉ là hai năm qua gia cảnh không tệ, cân nhắc mua một cửa hàng làm chút sinh ý."

Trương chưởng quỹ cười gật gật đầu: "Ta cũng không dối gạt hai vị lão đệ, hai vị cũng nhìn ra phòng ở đằng sau là ta mới xây hồi đầu năm, vách ngăn trên lầu, nhã gian kể cả thiết bị phía dưới đều mới lắp đặt, vách tường này cũng mới trát vôi, ai... Muốn trách thì trách cái thằng con trai không ra gì của ta! Bại hết gia tài, hiện tại buộc cái lão già ta đây bán phòng ở để giải quyết hậu quả cho nó. Hiện tại bạn già của ta còn đang bệnh nặng nằm trong nhà! Ai..."

Hai người Thạch Lai Phúc, Thạch Lai quý đối mặt liếc mắt nhìn nhau, Thạch Lai Phúc nói: "Trương ca, con trai của ngài là đã xảy ra chuyện gì? Làm sao làm thành cái dạng này?" 

Trương chưởng quỹ lắc đầu: "Đánh bạc hại người mà! Nhi tử không nên thân của ta, ta ra giá cao mời tiên sinh về dạy hắn học vấn, lại đưa hắn đến kinh thành chỗ của đại bá hắn còn trông cậy vào hắn có thể làm rạng rỡ tổ tông cho ta. Nhưng ai có thể nghĩ đến hắn đến kinh thành, nhận thức mấy tên du thủ du thực ăn uống chơi gái đánh bạc không thiếu thứ gì. Không tới nửa tháng trước ta và bạn già mới nhận được thư tín, người ta nói, cho chúng ta thời gian ba tháng gom góp ra ba ngàn lượng bạc đi chuộc người. Nếu trước ba tháng mà không tới, thì chúng ta đợi đến nhặt xác là được! Già rồi già rồi... Ai.. Ta thật muốn thật muốn thật muốn mặc kệ cái tên súc sinh bất hiếu kia! Nhưng mà lão Trương gia chúng ta chỉ có một đứa dòng độc đinh. Ta không thể để cho lão Trương gia chúng ta tuyệt hậu... Ai... Ba ngàn lượng bạc đó! Cái này thật sự là phải đập nồi bán sắt gom góp, mặc dù lão Trương gia chúng ta có chút căn cơ nhưng mà ba ngàn lượng..."

Trương chưởng quỹ thở dài: "Ai, không đề cập nữa không đề cập nữa, trong nửa tháng này ngoại trừ phòng ở hiện tại ở trong nhà, những thứ khác, cái gì có thể bán ta đều bán. Đây là không có biện pháp, mới bán đi mặt tiền cửa hàng cuối cùng này, bằng không cũng sẽ không chặt đứt nghề nghiệp cuối cùng trong nhà! Ai... Ta cũng không nói gì khác, hai vị lão đệ à, các ngươi cũng nhìn trước trước sau sau cộng thêm tửu lâu này chính là một mẫu đất, lại ở khu vực này, hợp với khế đất khế ước mua bán nhà, một ngàn lượng bạc, các ngươi xem?"

Trong nội tâm Thạch Lai Phúc hiểu được, đất lở khu vực này giá tiền xa xa không chỉ một ngàn lượng bạc. Chỉ là một ngàn lượng bạc này, mình và đệ đệ một người năm trăm lượng cũng cầm không ra. 

Lúc này trong nội tâm Thạch Lai Qúy cũng có chút bồn chồn, lúc ấy đi ngang qua chỉ nhìn thoáng qua, cảm thấy hai ba trăm lượng thì có thể mua được, ai ngờ đằng sau còn hợp với mảnh đất lớn như vậy. Thạch Lai Qúy suy nghĩ đắn đo, kéo ống tay áo Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc mím môi nói: "Trương ca, thực không dám giấu diếm, hai huynh đệ chúng ta thật sự là không ngờ là ngày bán phía trước còn bán chung với sân nhỏ đằng sau. Bạc trên tay tính ra là không đủ, để chúng ta trở về thương lượng một chút cùng với người nhà, chậm nhất là trong buổi trưa ngày mai hồi âm cho ngài, như thế nào? Mặc kệ chúng ta có mua hay không, đều tới báo một tiếng cho ngài."

Trương chưởng quỹ nghe xong gật gật đầu: "Được rồi, ta đây sẽ chờ tin tức của hai vị." 

Sau khi Thạch Lai Qúy và Thạch Lai Phúc đứng dậy cáo từ cùng Trương chưởng quỹ, lên xe ngựa. Trên đường về nhà, Thạch Lai Qúy thở dài: "Ca, bạc này thật sự là nhiều lắm, năm trăm lượng bạc ta lấy ở đâu ra?" 

Thạch Lai Phúc nhíu mày: "Không phải nương chia bạc cho hai nhà chúng ta sao? Nếu không chúng ta đến hỏi nương mượn chút ít?" 

Thạch Lai Qúy thở dài: "Ca, cái này... bạc trong tay của ta, cũng hơn ba trăm lượng, lấy ra toàn bộ cũng không đủ. Huống hồ vẫn do Thúy Cúc thu, ta sợ Thúy Cúc không đồng ý đến lúc đó... còn bên ca?"

Lúc này trong lòng Thạch Lai Phúc cũng là không có yên lòng, rốt cuộc trong nhà có bao nhiêu bạc, Thạch Lai Phúc cũng không có biết chính xác: "Đều do đại tẩu ngươi cất giữ, xem chừng cũng khoảng ba bốn trăm lượng, trở về cũng thương lượng một chút với đại tẩu ngươi. Vốn nghĩ đều bàn bạc xong rồi mới nói sau." Thạch Lai Qúy gật gật đầu ân một tiếng liền không nói thêm nữa.

Trở lại Thạch phủ, Thạch Lai Phúc chẳng quan tâm rửa tay, trực tiếp lôi kéo Tằng Tử Phu vào phòng. Khuôn mặt Tằng Tử Phu nghi hoặc, nhìn qua Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc mím môi nói: "Nương tử, có một chuyện... Ta muốn thương lượng với nàng." 

Tằng Tử Phu nâng lông mày hỏi: "Chuyện gì?" 

Thạch Lai Phúc ấp úng nửa ngày cũng không có nói ra một chữ hữu dụng, Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc một cái nói: "Phúc ca, chúng ta là phu thê nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có cái gì không thể mở miệng hay sao? Chẳng lẽ là chàng?" Tằng Tử Phu đối với suy nghĩ của chính lại càng hoảng sợ, không phải là sợ cái gì thì có cái đó chứ.

Thạch Lai Phúc thấy sắc mặt Tằng Tử Phu thoáng cái trở nên không tốt, vội vàng giải thích nói: "Nương tử, nàng cũng đừng đoán mò. Đây không phải là ta và Lai Qúy nghĩ cùng nhau đến bàn bạc mua cửa hàng, làm một ít sinh ý sao, không phải đều nói huynh đệ đồng lòng, lợi ích nhân đôi sao? Vừa rồi chính là ta và Lai Qúy đi nhìn mặt tiền cửa hàng, ai biết sân nhỏ đằng sau cửa hàng cũng bán cùng luôn. Phương diện tiền bạc thì nhiều hơn rất nhiều, nhưng mà ta đã xem qua, cửa hàng thật sự là vị trí tốt, trên con phố náo nhiệt nhất Kim Lan huyện chúng ta rồi, lại là tại vị trí đẹp. Khu vực kia là tốt nhất cả con đường. Ta đã suy nghĩ cặn kẽ, chúng ta liền cắn răng mua vào, cho dù là chuyển nhượng, phỏng chừng cũng là có thể lợi nhuận một chút."

Tằng Tử Phu vừa nghe, thở dài một hơi, cười nói: "Muốn bao nhiêu bạc?" 

Thấy Thạch Lai Phúc lại bắt đầu ấp úng, Tằng Tử Phu thở dài: "Phúc ca, thật sự là rất nhiều sao?" 

Thạch Lai Phúc cười cười, nhẹ gật đầu: "Mất một ngàn lượng bạc đấy, ta và Lai Qúy một người một nửa cũng phải năm trăm lượng, không biết nương tử nàng có bao nhiêu. Nếu không đủ, ta đi mượn của nương một chút." 

Tằng Tử Phu vừa nghe, năm trăm lượng, nhưng mà khu vực kia, tình hình cửa hàng gần một mẫu, một ngàn lượng cũng không phải đắt tiền, mím môi nói: "Năm trăm lượng chúng ta có thể lấy ra được, dù sao ta và Tử Cường vẫn luôn chia hoa hồng không phải sao. Tỷ phu và nương vừa cho chúng ta chút ít, cộng thêm trước kia để dành, ngược lại năm trăm lượng không có vấn đề. Nhưng mà bạc này ra, nhà chúng ta chính là cạn đáy rồi, Phúc ca, chàng phải suy nghĩ cho kỹ."

Kỳ thật trong nhà sau khi lấy ra năm trăm lượng, Tằng Tử Phu vẫn còn hơn hai trăm lượng vốn riêng không có nói ra. Cũng không phải Tằng Tử Phu keo kiệt, tính toán, mưu trí, khôn ngoan, là thói thường của con người thôi. Dù sao ở thời đại này, Tằng Tử Phu rất không có cảm giác an toàn, cũng sợ một ngày nào đó xảy ra chuyện, còn có hài tử cần nuôi sống.

Thạch Lai Phúc vừa nghe, nhếch miệng lên: "Nương tử, nàng yên tâm đi, dù thế nào ta cũng sẽ không để cho nàng và hài tử đói bụng. Vị trí kia thật sự là không chỗ nào chê, về sau nhất định có thể kiếm tiền." 

Tằng Tử Phu thấy bộ dạng Thạch Lai Phúc kích động, cười cười: "Được, ta biết rõ, từ nay về sau, ta liền ở nhà qua cuộc sống thiếu phu nhân." 

Thạch Lai Phúc tiếp cận lên trước, ôm lấy Tằng Tử Phu, cái cằm cọ xát đầu Tằng Tử Phu: "Nương tử, ta cam đoan về sau cho nàng qua ngày tốt lành, đeo vàng đội bạc, còn mua một đống nha hoàn hầu hạ nàng!"

Tằng Tử Phu cười cười: "Ta lại không trông cậy vào những này, Phúc ca, chàng có lòng này ta liền ghi nhận. Ngày gì cũng có thể qua, chỉ cần cả nhà chúng ta cùng nhau hòa thuận hòa thuận, chàng không phụ ta, ta chính là thấy đủ." 

Thạch Lai Phúc nâng cái cằm Tằng Tử Phu lên, rất là nghiêm túc nói: "Nương tử, chúng ta trải qua nhiều như vậy? Nàng còn chưa tin ta sao? Ta cam đoan thề, tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"

Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc hiếm khi có biểu lộ nghiêm túc, mím môi: "Ta biết rõ, ta cũng biết, ta cũng không phải không tin chàng, chỉ là không tin chính mình, sợ... ta rất quan tâm, rất quan tâm chàng, Phúc ca chàng hiểu không?" 

Thạch Lai Phúc dùng sức gật gật đầu: "Nương tử, đời này ta quyết không phụ nàng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui