Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Editor: ChieuNinh

Tằng Tử Phu đưa cho Thạch Lai Phúc sáu trăm lượng bạc, cộng thêm hai trăm lượng của Thạch Lý thị, một trăm năm mươi lượng của Thạch Lai Qúy, còn thiếu năm mươi lượng nữa là đủ. Tằng Tử Phu thấy vậy mím môi lại móc ra năm mươi lượng từ trong hộp giao cho Thạch Lai Phúc: "Chàng cầm cái này đi bàn chuyện mua cửa hàng trước, còn lại rồi nói sau, xế chiều ta đi tìm Tử Cường, mượn thêm hai trăm lượng nữa."

Thạch Lai Phúc vừa nghe liền vội vàng gật đầu: "Được, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Trương chưởng quỹ." 

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Trên đường cẩn thận chút, chàng kêu Thạch Giang, đừng tự mình đánh xe ngựa, nếu như vậy, mua người về làm cái gì? Hơn nữa trên người của chàng còn cất bạc đâu, dù thế nào cũng phải chú ý một chút." 

Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ừ ừ, nương tử nàng yên tâm đi, ta phải đi đây, chờ ta mang tin tức tốt về." 

Tằng Tử Phu cười cười: "Trên đường chú ý, làm xong việc, trở về sớm một chút."

Sau khi tiễn Thạch Lai Phúc ra cửa, Tằng Tử Phu trở về phòng thu thập xong chuẩn bị ra cửa liền nhìn thấy Trần tỷ vội vàng chạy tới nói: "Đại thiếu nãi nãi, Tằng thiếu gia đến đây, đang chờ ở tiền thính." 

Tằng thiếu gia? Tằng Tử Phu nghi ngờ một chút, lại nghĩ tới: "Là đệ đệ nhà mẹ đẻ của ta?" 

Trần tỷ liền vội vàng gật đầu xác nhận. Tằng Tử Phu ừ một tiếng, liền theo Trần tỷ đi tới tiền thính.

Nhìn thấy sắc mặt vui mừng trên khuôn mặt Tằng Tử Cường, Tằng Tử Phu rất là nghi hoặc hỏi: "Sao đệ tới đây rồi? Thật sự là đúng dịp, ta đang định đi tìm đệ." 

Tằng Tử Cường tươi cười nói: "Tỷ tỷ, Mộng nhi sinh rồi! Là một tiểu tử mập mạp!" 

Tằng Tử Phu vừa nghe, cảm thấy vui vẻ: "Chuyện khi nào?"

Tằng Tử Cường cười lớn nói: "Nửa đêm hôm qua là bắt đầu làm ầm ĩ, sáng sớm hôm nay sinh." 

Tằng Tử Phu liếc trắng Tằng Tử Cường: "Đệ phái người nào tới báo tin là được, còn tự mình chạy tới làm gì? Không ở cùng nương tử của đệ? Đệ không biết nữ nhân sanh con là dạo một vòng ở quỷ môn quan sao? Lại là thai đầu. Lúc này à, rất cần người ở bên cạnh."

Tằng Tử Cường đầu gãi gãi đầu nói: "Biết rồi, không phải đệ muốn đích thân đưa tin cho tỷ tỷ sao? Lúc này Mộng nhi đang ngủ, đệ liền chạy tới. Dù sao chúng ta cách nhau không xa, một hồi đệ liền trở về, nhất định nàng vẫn còn đang ngủ thôi. Hơn nữa nương luôn ở bên cạnh nhìn, đúng rồi tỷ, tỷ nói muốn tới tìm đệ có chuyện gì?"

Hiện tại ngược lại Tằng Tử Phu có chút ngại ngùng nói ra, lúc này đệ đệ làm cha rồi, mình làm bác là việc vui lớn, hẳn là mình nên xuất tiền túi ra. Nhưng bây giờ đụng phải chuyện này, nghĩ lại, cũng may mình còn giữ lại chút của cải, cũng đủ đánh một cái khóa bình an cho cháu trai.

Tằng Tử Cường nhìn sắc mặt Tằng Tử Phu, liền hiểu được tỷ tỷ mình nhất định gặp phải việc khó gì đó rồi, nhíu mày nói: "Tỷ, nếu như không có tỷ, thì không có Tằng Tử Cường hôm nay, tỷ gặp phải vấn đề gì rồi? Đệ lại là đệ đệ ruột của tỷ, vẫn không thể nói sao? Nếu không nói, đệ thật sự mất hứng."

Tằng Tử Phu nghe Tằng Tử Cường nói như vậy, liền áy náy cười cười nói: "Ta ấy à, tính đi tìm đệ mượn ít bạc. Tỷ phu đệ, chuẩn bị việc buôn bán, vừa mới bàn mua cửa hàng, tốn vào đó một ngàn lượng rồi, còn thiếu chút ít, muốn mượn đệ ba trăm lượng ứng phó nhu cầu khẩn cấp."

Tằng Tử Cường vừa nghe, thở phào nhẹ nhỏm nói: "Đệ cho là chuyện gì chứ, cái này có là gì, đệ trở về lấy." 

Tằng Tử Phu thấy Tằng Tử Cường xoay người muốn đi, vội vàng ngăn lại: "Đợi một chút, ta đi về phòng cầm vài thứ, rồi qua đó cùng với đệ, thuận tiện nhìn xem cháu trai của ta." Tằng Tử Cường vâng một tiếng.

Tằng Tử Phu trở lại trong phòng, mở tủ quần áo ra tìm ra một bộ quần áo kiểu dáng trẻ con có hình đầu hổ nhỏ, vừa vặn năm nay là năm con cọp, nàng đã sớm chuẩn bị xong hai bộ, chuẩn bị đưa cho hài tử của Thạch Thúy Cúc và Tằng Mộng Nhi. Cầm đồ lên liền cùng Tằng Tử Cường đi Tằng phủ. 

Tằng lão Đại và Tằng Vương thị đã mấy ngày không gặp Tằng Tử Phu rồi, trong lòng cũng nhớ mong. Tằng Tử Phu thấy bộ dạng hai lão có cháu thì mọi sự đầy đủ, trong nội tâm cũng rất thoải mái.

Lúc này Tằng Mộng Nhi còn đang nghỉ ngơi, Tằng Tử Phu ngăn Tằng Tử Cường muốn đi đánh thức Tằng Mộng Nhi lại: "Để cho nàng ngủ đi, dù sao cách cũng gần, sáng mai tỷ tới nữa." 

Tằng Tử Cường gật đầu một cái nói: "Tỷ, tỷ đợi lát nữa đệ đi lấy bạc." 

Tằng Tử Phu giữ chặt ta Tằng Tử Cường nói: "Đừng, ngày mai rồi nói sau, việc này đệ nên bàn bạc cùng Mộng nhi một chút, dù sao hai trăm lượng không phải số lượng nhỏ."

Tằng Tử Cường thấy tỷ tỷ nhà mình suy nghĩ cho mình như vậy, cảm thấy ấm áp, khoát tay nói: "Tỷ tỷ, ngài yên tâm đi, Mộng nhi có phẩm hạnh gì tỷ còn không biết sao, nhất định không có nửa phần không vui." 

Tằng Tử Phu rất là kiên trì lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, tiểu tử ngốc này, nào biết đâu rằng có đôi khi nữ nhân rất là cẩn thận. Dù cho không quan tâm cái bạc này, nhưng cũng quan tâm ở chỗ có cho biết, có coi trọng mình hay không. Tằng Tử Cường thấy Tằng Tử Phu kiên trì như vậy đành phải thôi, tiễn Tằng Tử Cường ra cửa còn dặn dò xa phu trong nhà đưa tỷ tỷ an toàn về đến nhà. Tằng Tử Phu cười nói: "Chỉ đi hai bước là tới, còn gọi xa phu làm gì chứ."

"Tỷ, đây không phải vì tỷ có một mình sao, làm sao đệ yên tâm được, nếu không đệ tiễn tỷ trở về đi." 

Tằng Tử Phu cười nói: "Được rồi, vẫn là ta ngồi xe ngựa trở về, đệ chăm sóc tốt nương tử của đệ đi, biết không?" 

Tằng Tử Cường gật đầu một cái. Tằng Tử Phu trực tiếp trở về nhà, mới vừa vào cửa nhìn thấy Tiểu Bùn lôi kéo Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử đang nhìn quanh ở cửa ra vào. Ba bánh bao nhỏ nhìn thấy Tằng Tử Phu liền chạy tới.

Tằng Tử Phu sợ ba bánh bao ngã sấp xuống vội vàng đỡ lấy: "Làm sao không có ở bên cạnh bà nội?" 

Cỏ Nhỏ ôm Tằng Tử Phu nói: "Tiểu thẩm đang sinh tiểu đệ đệ, bà nội để cho chúng con tự mình chơi ở bên ngoài, chúng con tìm không thấy nương, nên ở đây chờ." 

Tằng Tử Phu a một tiếng, gọi Thạch Lâm tới: "Thạch Lâm, giúp ta trông nom hài tử, đừng để cho bọn họ ra phủ." 

Thạch Lâm liền vội vàng gật đầu: "Đại thiếu nãi nãi, ngài yên tâm đi."

Tằng Tử Phu hôn ba bánh bao một chút, lại hỏi: "Sao không nhìn thấy Tiểu Thạch vậy?" 

Tiểu Bùn tranh trả lời: "Tiểu Thạch là con heo lười, hắn còn đang ngủ." 

Tằng Tử Phu gật gật đầu lại dặn dò: "Nương đi nhìn tiểu thẩm các con, các con ngoan ngoãn chơi đùa cùng Thạch Lâm ca ca, không cho phép đi ra ngoài, cũng không được bò hòn non bộ, biết không?" 

Ba bánh bao rõ ràng có chút mất hứng, Cỏ Nhỏ lôi kéo Tằng Tử Phu làm nũng nói: "Nương, nương không thể chơi cùng chúng con sao? Bà nội còn có Trần bà đều nhìn tiểu thẩm rồi, không có một người nào, không có một ai trông nom chúng con. Nương, tiểu thẩm có nhiều người ở cùng như vậy, chúng con cũng không có ai ở cùng." Tiểu Bùn ở một bên cũng liền gật đầu liên tục, chỉ có Tiểu Diệp Tử yên lặng nhìn qua Tằng Tử Phu, nhưng trong mắt đều là hy vọng.

Mặc dù trong nội tâm Tằng Tử Phu có chút không đành lòng, mấy ngày này bận rộn dọn nhà, xác thực là không để mắt đến mấy bánh bao. Nhưng mà hiện tại Thạch Thúy Cúc sanh con ở trong phòng, nếu nàng không ở nhà cùng vượt qua, thật cũng không là cái gì. Nếu không trở về nhà, chắc hẳn đến lúc đó trong nội tâm Thạch Thúy Cúc và Thạch Lý thị đều có ý kiến, đành phải lắc đầu nói: "Phải ngoan, chờ sau khi tiểu thẩm sinh đệ đệ cho các con, nương sẽ ở cùng các có được không?" Thấy ba bánh bao hoàn toàn không tình nguyện gật đầu đáp ứng, Tằng Tử Phu thở dài một hơi, thật sự là đúng dịp. Lại kêu Thạch Lâm nếu trông nom ba hài tử lần nữa, đừng cho bọn họ đi tơi chỗ nguy hiểm, liền vội vội vàng vàng đi đến trong phòng Thạch Thúy Cúc.

Thạch Lý thị và bà đỡ còn có Trần tỷ đều đang bận rộn, nhìn thấy Tằng Tử Phu oán giận nói: "Lúc ban ngày ngươi đã đi đâu?" 

Tằng Tử Phu vừa giúp đỡ chuyển khăn mặt, vừa nói: "Sáng nay đệ muội nhà mẹ đẻ của con sinh rồi, vừa rồi đệ đệ của con đến đưa tin, con liền đi theo qua nhìn xem." 

Thạch Lý thị vừa nghe, ân một tiếng nói: "Vậy thật sự là đúng dịp, sinh  nam hài hay nữ hài?" 

Tằng Tử Phu cười nói: "Là tiểu tử mập mạp." 

"Ngược lại là người có phúc khí." Thạch Lý thị nói xong liền không nói gì nữa. Tằng Tử Phu thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, cũng rất thức thời ngậm miệng.

Thạch Thúy Cúc một mực lăn qua lăn lại đến tối muộn mới sinh xong, là một bé gái. Ngược lại Thạch Lý thị cũng không có biểu hiện bất mãn ra, dù sao Thạch Thúy Cúc đã có Tiểu Thạch rồi. Tằng Tử Phu lại có Tiểu Bùn, nối dõi tông đường là không có vấn đề. Thạch Lý thị ôm cháu gái nhỏ của mình từ trong ngực bà đỡ qua, đi vào bên giường Thạch Thúy Cúc: "Bộ dáng con bé đúng là thanh tú, trai gái song toàn rất tốt."

Thạch Thúy Cúc thấy Thạch Lý thị không có nửa phần bất mãn, bản thân mình nghe xong lời nói của Tằng Tử Phu cũng hy vọng có một cô nương, xem như toại nguyện: "Nương, đứa nhỏ này đặt tên gì?" 

Thạch Lý thị cười nói: "Để đại tẩu ngươi đặt tên, đại tẩu của ngươi sẽ lấy." 

Tằng Tử Phu vừa nghe liền cười nói: "Vậy con phải suy nghĩ kỹ một chút, làm sao cũng phải lấy tên hay dễ nghe." 

Thạch Thúy Cúc có chút hư nhược mà cười cười nói: "Vậy dựa vào đại tẩu."

Thạch Lai Qúy ở ngoài cửa nghe được nương tử của mình sinh được một khuê nữ, trong lòng cũng thật vui vẻ. Chờ bà đỡ cùng và Trần tỷ thu thập phòng xong, Thạch Lai Qúy liền đẩy cửa tiến đến vào, trong phòng còn có một chút mùi máu tươi. Thạch Lai Qúy cũng không có để ý tiến đến trước mặt Thạch Lý thị nhìn nhìn khuê nữ của mình, hài tử vừa sinh ra hồng hồng nhiều nếp nhăn, nhưng mà giữa lông mày vẫn còn có chút bóng dáng của Tiểu Diệp Tử, dù sao khuê nữ giống cha. Trong nội tâm Thạch Lai Qúy ấm áp, Tiểu Diệp Tử xem như tiếc nuối của mình, còn nữ oa này ngược lại trở thành an ủi rồi.

Trần tỷ vội vàng đi phòng bếp làm chút thức ăn đơn giản, bận rộn nửa ngày Thạch Lý thị và Tằng Tử Phu đều có chút mệt mỏi, Thạch Thúy Cúc cũng ngồi dậy uống một chút cháo. Lúc trở lại trong phòng, dĩ nhiên Tằng Tử Phu có chút kiệt sức. 

Không lâu sau thì Thạch Lai Phúc đã trở lại: "Nương tử, đệ muội sinh rồi?" 

Tằng Tử Phu vừa ngồi ở trên giường đấm bóp chân vừa đáp một tiếng: "Như thế nào?" 

Thạch Lai Phúc cười từ trong lòng ngực móc ra khế đất cùng khế ước mua bán nhà giao cho Tằng Tử Phu nói: "Trong nha môn có người xử lý việc, lần này Ngưu ca lại hỗ trợ không ít, vừa rồi cùng Ngưu ca uống chút rượu, đây nàng cất kỹ đi."

Tằng Tử Phu liếc Thạch Lai Phúc: "Uống một chút sao? Nhìn chàng một cái xem, cả người đầy mùi rượu, uống không ít đi? Nhanh đi súc miệng, khuya hôm nay ba bánh bao tới ngủ, chàng tạm nghỉ trên tháp một đêm đi." 

Thạch Lai Phúc vốn đang vui cười, vừa nghe Tằng Tử Phu nói lời này a một tiếng: "Nương tử, hôm nay đệ muội sinh hài tử, ở bên này ta vừa mới mua được cửa hàng như thế nào cũng là song hỷ lâm môn đó, buổi tối còn không vui vẻ ăn mừng một trận? Để cho ba đứa nhỏ tự mình trở về phòng đi ngủ đi."

Tằng Tử Phu trừng Thạch Lai Phúc, nàng còn không rõ ‘ăn mừng một trận’ là có hàm nghĩa gì sao? "Ta đã đáp ứng hài tử, chỉ một đêm, chàng tạm chịu đựng một chút đi." 

Thạch Lai Phúc thấy vậy rũ vai đành phải nhận mệnh mang chăn mền đi, Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc một bộ mặt ủy khuất rất là bất đắc dĩ lại có chút muốn cười, trong nội tâm lại còn có chút ngọt ngào. Dù sao nam nhân của mình không muốn rời xa mình, đây cũng là bản lãnh của mình không phải sao?

Buổi tối Trần tỷ mang theo ba bánh bao đã rửa mặt xong vào phòng, ba bánh bao biết rõ buổi tối có thể ngủ chung với mẫu thân, cả đám đều rất là hưng phấn, quấn quít lấy Tằng Tử Phu kể chuyện xưa. Tằng Tử Phu vui đùa ầm ĩ cùng ba bánh bao hồi lâu, cuối cùng dỗ dành ba bánh bao đi ngủ. Cũng may lúc trước làm cái giường này, cũng làm rộng một chút, nếu không cũng không đủ chỗ ngủ, vậy mà vẫn cảm thấy rất là chen chúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui