Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Editor: ChieuNinh

Thạch Giai Ngưng nhìn Thạch Giai Tuệ lại ngồi yên lặng ngẩn người ở bên cửa sổ, rất là khó hiểu: "Diệp Tử, muội làm sao vậy? Bắt đầu từ ngày hôm qua tỷ liền nhìn thấy muội luôn ngẩn người, cũng lạnh nhạt đối với tỷ, có phải muội không thích người tỷ tỷ này hay không?"

Thấy Thạch Giai Tuệ vẫn còn lạnh nhạt đối với mình, trong nội tâm của bé có chút sợ hãi, muội muội sẽ không không bao giờ để ý tới bé nữa đi? Gần đây bé cũng không có phiền muội muội, để cho muội muội thêu tay khăn xinh đẹp cho bé mà. Cũng không có có chấp lôi kéo muội muội đi xem bé luyện tập võ thuật, ừ... Tiểu Giai Ngưng càng nghĩ lại càng khẳng định, gần đây rất có phong phạm làm tỷ tỷ, không có gây phiền toái cho muội muội, không có làm ra chuyện nàng không thích. Nhưng mà, vì sao muội muội không để ý tới bé vậy?

Nhìn qua Thạch Giai Tuệ ngẩn người, tiểu Giai Ngưng lại cúi cái đầu nhỏ trầm mặc suy nghĩ, nghĩ nửa ngày cũng không rõ nguyên nhân. Vốn tiểu Giai Ngưng là không có khả năng ngồi yên một chỗ lại làm ra quyết định bất ngờ. Bé phải đi tìm nương hỏi một chút, khẳng định nương biết rõ vì sao, cũng nhất định có thể làm cho muội muội để ý tới bé. Ở trong nội tâm của tiểu Giai Ngưng, chuyện gì cũng không làm khó được Tằng Tử Phu, loại chuyện nhỏ nhặt này càng không có vấn đề. Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành bánh bao của tiểu Giai Ngưng, lại thấy vui vẻ nở nụ cười.

Thạch Giai Ngưng lại nhanh như chớp liền chạy đi ra ngoài, chạy đến ngã rẽ hành lang thì "Ai u" một tiếng liền ngã ngồi chồm hổm trên mặt đất. Thạch Gia Thành vừa thấy tỷ tỷ bị mình đụng ngã, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống nâng bé dậy, rất là khác thường. Nếu đổi lại là lúc bình thường, nhất định là sẽ vui vẻ cười ha ha.

Tiểu Giai Ngưng lại vuốt vuốt tiểu PP (mông) của mình, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thạch Gia Thành, vừa muốn há miệng mắng chửi người, thì Thạch Gia Thành căng thẳng lo lắng giữ chặt tiểu Giai Ngưng nói: "Tỷ, đã xảy ra chuyện." Tiểu Giai Ngưng sững sờ, trong nội tâm biết chắc là chuyện lớn. Nếu không cái tên đệ đệ thối này từ sáng đến tối, không ngừng muốn tranh làm ca ca của bé chắc chắn là không biết mở miệng gọi bé là tỷ tỷ. Cũng không thèm so đo nữa.

"Tỷ muốn đi tìm nương, đi nhanh đi." 

Thạch Gia Thành vừa nghe liền giữ chặt Thạch Giai Ngưng lại: "Trước đừng đi, chúng ta đi chỗ bí mật, đã xảy ra chuyện lớn, có quan hệ tới nương và muội muội."

Thạch Giai Ngưng lại a một tiếng liền đi theo Thạch Gia Thành cùng nhau chạy đến chỗ ụ đất phía bắc bên cạnh hòn non bộ của hậu trạch.

"Nương làm sao vậy? Muội muội làm sao vậy? Đệ không biết đâu, bắt đầu từ ngày hôm qua muội muội đã không để ý tới tỷ, cũng không nói chuyện. Tối hôm qua lúc tỷ đi đến trên giường muội muội, muội muội cũng không có phản ứng gì."

Thạch Gia Thành chép miệng: "Vừa rồi đệ đi tìm nương, nghe được nương nói chuyện với cha, đệ cũng chưa tiến vào ngay, liền ghé vào cửa sổ, nghe được nương nói, muội muội không phải là con ruột của nương. Là của Nhị thúc cùng với cái người điên hôm qua tiến vào nam uyển ở kia, cái người điên kia là Nhị thẩm trước kia của chúng ta, về sau bị Nhị thúc bỏ."

Thạch Giai Ngưng lắng nghe xong thì ngây dại, Thạch Gia Thành thấy vậy liền đẩy đẩy bé: "Đừng lại ngây người, mau nghĩ biện pháp đi." 

Thạch Giai Ngưng lại ồ một tiếng, nhăn lông mày lại nói: "Nếu đổi lại là tỷ, tỷ cũng không biết phải làm sao rồi. Tuy rằng Nhị thẩm, Nhị thúc đối với chúng ta đều rất tốt, nhưng mà ta vẫn rất thích nương. Đệ nói xem có thể ta cũng là hài tử của Nhị thúc hay không, ta không muốn! Ta chỉ muốn nương!" Nói nói, Thạch Giai Ngưng lại muốn chạy ra đi tìm Tằng Tử Phu.

Thạch Gia Thành nhanh tay níu Thạch Giai Ngưng lại: "Bạn học trong học đường nói rất đúng, nữ nhân là phiền toái nhất, hoàn toàn không lên được mặt bàn." 

Một câu nói, làm cho Thạch Giai Ngưng tạm thời quên đi phiền não mới vừa rồi, liền gào to về phía Thạch Gia Thành: "Ngươi mới lên không được mặt bàn. Nương cũng là nữ nhân, ngươi dám nói nương sao?"

"Đương nhiên là không tính nương, nương đặc biệt nhất, so với nam tử còn giỏi hơn. Tỷ cũng không phải nương."

"Tỷ là nương sinh ra, đương nhiên là tỷ có thể! Tỷ cũng là đặc biệt." Thạch Giai Ngưng lại không phục mà hô lớn. Thạch Gia Thành nhíu nhíu lông mày, loại biểu lộ quấn quýt này đặt ở trên mặt Thạch Gia Thành hài đồng mới có sáu tuổi làm cho người ta trông thấy rất là buồn cười. Nếu như bị nhóm hủ nữ thế kỷ hai mươi mốt nhìn thấy, nhất định liền như ong vỡ tổ ôm lấy rồi kìm lòng không được mà vân vê khuôn mặt.

"Được rồi, mau nghĩ lại xem chúng ta nên làm sao bây giờ, vấn đề này không dễ làm. Vừa rồi đệ còn muốn để cho tỷ đi khuyên nhủ muội muội, bình thường các ngươi luôn như hình với bóng. Nhưng mà bây giờ xem ra cũng không quá dễ dàng." Nói xong lại thở dài giống như người lớn.

"Đệ nói xem Nhị thúc có thể mang muội muội đi hay không? Không được! Ta không đồng ý! Muội muội là của nhà chúng ta." Thạch Giai Ngưng lại nói ra.

Thạch Gia Thành vâng một tiếng nói: "Đệ cũng có suy nghĩ này. Tuy rằng nhà Nhị thúc và nhà chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta và Tiểu Thạch nhà Nhị thúc cũng có quan hệ rất tốt, cũng yêu thương Tiểu Cành muội muội mới ra sinh không lâu. Nhưng mà muội muội không giống với bọn họ, nàng là của nhà chúng ta, là muội muội ruột của chúng ta! Ai cũng không thể mang đi, coi như là nương đáp ứng, muội muội đồng ý cũng không thể!"

Thạch Giai Ngưng cũng nắm nắm bàn tay nhỏ kiên định gật đầu: "Đúng vậy, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ cướp muội muội đi. Hơn nữa, nhất định nương cũng sẽ không đồng ý, nương yêu thương muội muội nhất."

"Tỷ tỷ, ca ca." Lúc này, ai cũng sẽ không ngờ tới Thạch Giai Tuệ sẽ chạy đến đằng sau hòn non bộ. Vừa rồi bé có nghe được tỷ tỷ gọi bé rồi, nhưng mà bé không dám để ý tỷ tỷ. Sợ tỷ tỷ cũng biết được chuyện mình không phải là muội muội ruột của nàng, sợ tỷ tỷ không còn giống với trước kia. Hơn nữa gần đây tỷ tỷ không có lôi kéo bé luyện công cùng nàng, cũng không còn luôn kêu bé làm khăn tay, có phải là không thích bé không?

Thấy tỷ tỷ chạy đi ra ngoài ma xui quỷ thế nào mà khiến bé cũng đi theo, liền nghe được lời nói của ca ca với tỷ tỷ. Trong lòng bé càng thêm sợ hãi, ngay cả ca ca cũng biết rồi, vậy có phải là nương và cha quyết định không cần bé nữa phải không?

Biết rõ chỗ bí mật là ở đâu, bé tránh ở góc tường thấy ca ca lôi kéo tỷ tỷ chạy đi xa, bé mới dám đi theo ra. Trốn ở đằng sau hòn non bộ, rõ ràng nghe được ca ca tỷ tỷ nói, ngoại trừ cảm động còn có áy náy thật sâu, sao bé có thể nghĩ tỷ tỷ ca ca sẽ không quan tâm bé, nương và cha sẽ mặc kệ bé?

Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng mà lời bác gái đưa đồ ăn đã nói, bé đều hiểu, là nàng ta cố tình, muốn để cho bé biết rõ, nhưng mà bé vẫn rất là sợ hãi. Thì ra mẹ ruột của bé lại hư hỏng như vậy! Hài tử của Nhị thẩm là bị nàng hại chết, hóa ra, từ lúc bé được sinh đến giờ chỉ là ấm sắc thuốc. Cũng phải thôi, cũng do nữ nhân kia tạo thành. Những thứ này còn chưa đủ, nữ nhân kia còn từ bỏ bé, cưỡm tất cả bạc trốn đi, cho nên Nhị thẩm và Nhị thúc mới muốn vứt bỏ bé, để cho bé tự sanh tự diệt. Nếu như không có nương, lúc này bé đã sớm chết đói rồi. (ấm sắc thuốc: ý nói là người hay bệnh lúc nào cũng uống thuốc)

Thạch Giai Tuệ ôm lấy Thạch Giai Ngưng: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội sợ... muội..."

Thạch Giai Ngưng cũng ôm ngược lại Thạch Giai Tuệ: "Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, tỷ đánh nhau rất là lợi hại!" 

"Ừ, còn có ca, ca là ca ca của muội, từ ngày mai trở đi, không! Hiện tại, một hồi ca sẽ theo Giai Ngưng đi học công phu."

Thạch Giai Tuệ cảm động mà chảy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, ba bánh bao nhỏ ôm nhau ở cùng một chỗ. Từ giờ khắc này Thạch Gia Thành hiểu được từ nay về sau bé phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội. Không đúng, phải là hai người muội muội, xú nha đầu Giai Ngưng này chỉ đi ra sớm hơn bé một chút thôi. Nếu không phải bởi vì như nương nói là "Phong độ thân sĩ" Nam tử hán đại trượng phu phải nhường nhịn cho nữ hài tử sao? Tuy rằng bé nhường cho nàng đi ra ngoài trước, cũng không có nghĩa để cho nàng làm tỷ tỷ nha! ( ai... Cũng là trẻ con ngây thơ, đây mà cũng là nhường được sao? Cũng không thể trách Tằng Tử Phu nói như vậy. Nếu đổi lại là ngươi mỗi ngày bị hài tử hỏi, vì sao bất công không sinh con ra trước, ngươi có thể trả lời sao? _ lời tg)

Qua một lát, Thạch Giai Tuệ ổn định tâm tình, xấu hổ cười cười rất là đáng yêu với Thạch Giai Ngưng, Thạch Gia Thành. Thạch Giai Tuệ giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì nói ra: "Ca ca, ca không thể đi học công phu cùng tỷ tỷ."

Thạch Gia Thành nghi hoặc nhìn Thạch Giai Tuệ: "Vì sao?"

"Ha ha ha ha, bởi vì đệ không được, ha ha ha, không có lợi hại như tỷ." Thạch Giai Ngưng ở một bên chen miệng nói vào.

Thạch Giai Tuệ liền vội vàng lắc đầu: "Không phải như thế, ca ca phải đi học chữ, không phải nương nói để cho ca ca chú tâm học tập, tranh thủ thi công danh sao? Về sau giống như Sở Hà thúc thúc, trở thành trạng nguyên."

Đầu tiên là Thạch Gia Thành trừng mắt nhìn Thạch Giai Ngưng, sau đó vuốt vuốt tóc mềm mại của Thạch Giai Tuệ, còn lải nhải một câu: "So với xú nha đầu thì thuận tay hơn nhiều."

Thạch Giai Ngưng vừa nghe Thạch Gia Thành nói liền vung cánh tay cho hắn ngã sấp xuống trên mặt đất nói: "Cho đệ nói tỷ, không lớn không nhỏ, tỷ là tỷ tỷ biết không? Giai Tuệ, nhìn thấy chưa, từ nay về sau để tỷ bảo vệ muội, dựa vào tên tiểu tử này là không được, trăm điều không dùng đượ chính là thư sinh!" 

Tuy Thạch Gia Thành không phải là rất đau, nhưng bị nữ nhân đánh ngã, lại còn là xú nha đầu kia, lại còn ở trước mặt muội muội bé tuyên bố muốn bảo vệ, thật mất mặt rồi! Không được, bé phải học võ thuật, không thể kém hơn cái xú nha đầu này!

"Một chút cũng không có bộ dáng của cô nương, về sau lớn lên, ta xem nhà chồng nào dám muốn ngươi. Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn gọi ta là ca ca, như vậy, về sau ngươi không gả ra được, thì ta cho ngươi dựa vào, ta tới nuôi ngươi." 

Thạch Giai Tuệ một bên nâng Thạch Gia Thành dậy vừa nói: "Ca ca, ca đừng trêu chọc đến tỷ tỷ, bằng không thua thiệt là ca."

Thạch Giai Ngưng ở một bên hừ một tiếng, còn vung nắm tay nhỏ siết thành bánh bao thịt lên hù dọa Thạch Gia Thành. Thạch Gia Thành cũng có tự hiểu lấy mình, dù sao hiện tại bé đánh không lại nàng, đại trượng phu co được dãn được! Nhưng ngoài miệng vẫn không quên bỏ lại một câu: "Bạn học của ta nói: Nam nhi tốt không đấu cùng ác nữ!"

"Đó là ngươi đấu không lại ta." 

Thạch Giai Tuệ thấy hai người có vẻ như lại muốn tranh chấp, vội vàng kéo ra chủ đề: "Ca ca, ca nói cái người bạn học nói nữ nhân lên không được mặt bàn kia sao? Muội không thích hắn."

"Ta cũng không thích hắn, nương mà hắn cũng nói thì chính là cái loại nam nhi tự đại." Thạch Giai Ngưng cũng nói.

"Các ngươi không hiểu, cái người bạn học Liễu Hà kia của ta, là từ kinh thành tới, kinh thành! Học cùng học đường với Lỗi ca, đây chính là học đường nổi tiếng, qua hai tháng nữa là hắn đi trở về rồi, tới bên này chúng ta để thăm người thân. Hắn thật sự rất là lợi hại, chỉ lớn hơn ta một tuổi, nhưng mà văn võ song toàn, lợi hại cực kỳ, so với người công phu mèo ba chân nào đó thì cường đại gấp trăm lần!"

Thần sắc Thạch Giai Ngưng không phục nói: "Có vốn thì để cho hắn đến tỉ thí với ta, xem ta có đánh cho hắn răng rơi đầy đất không."

"Người ta có khí phách mới không có thời gian đến mù quáng hồ đồ với ngươi đâu, người ta là phải làm đại sự. Biết không, là làm đại sự." 

Thạch Giai Ngưng xì mũi coi thường nhìn Thạch Gia Thành, hiển nhiên đối với theo lời hắn nói Liễu Hà rất là không biết cách cư xử. Nhưng rất nhiều chuyện đều là không cách nào đoán trước được. Đến mười năm sau, khi Thạch Giai Ngưng đã gả cho Liễu Hà thời điểm nghĩ đến đoạn chuyện cũ này khi còn bé đều kìm lòng không được mà bật cười. Mà lúc này đây Liễu Hà cũng sủng ngấy nàng rồi. Đương nhiên, lúc đó Liễu Hà cũng không còn dám nói nữ nhân không có bản lĩnh, không lên được mặt bàn. Hiển nhiên khi đó Thạch Gia Thành đã anh vợ rồi, mà cũng không chỉ một lần khinh bỉ Liễu Hà. Đương nhiên, đây đều là nói sau.

"Ca ca, tỷ tỷ đừng cãi cọ, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Đừng sợ, không cần bận tâm, chúng ta đi tìm nương, có chúng ta ở đây." Thạch Gia Thành nói ra. Thạch Giai Ngưng lại ừ một tiếng liền kéo Thạch Giai Tuệ chạy đi ra ngoài.

Đến hậu trạch, Thạch Giai Tuệ lại lo lắng, Thạch Giai Ngưng lại động viên: "Đừng lo lắng, nương thật sự yêu thương muội nhất." Vừa dứt lời chỉ thấy Tằng Tử Phu mang theo Tử Tinh đi ra.

Tằng Tử Phu nhìn thấy ba hài tử, giật mình, nhìn nét mặt Thạch Giai Tuệ có chút u buồn, có chút sợ hãi. Hốc mắt Tằng Tử Phu thoáng cái liền đỏ lên: "Đến." Chỉ một chữ này, Thạch Giai Tuệ liền bổ nhào vào trong lòng Tằng Tử Phu, oa oa khóc lớn lên. Từ lúc Thạch Giai Tuệ hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu tiên bé khóc lớn, Tằng Tử Phu cũng chảy nước mắt.

Tử Tinh ở bên cạnh cũng đỏ mắt vành mắt, đi đến trước mặt Thạch Gia Thành, Thạch Giai Ngưng, vẫy vẫy tay. Thạch Giai Ngưng lo lắng quay đầu lại nhìn về phía Tằng Tử Phu và Thạch Giai Tuệ.

"Yên tâm đi" Thạch Gia Thành nói.

"Con sợ nương không cần con."

"Hài tử ngốc của nương, con gọi ta là nương."

"Nương."

"Ừ."

"Nương."

"Ừ."

......

Thạch Lai Phúc trở lại trong phòng, thấy hai mẹ con nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ, miệng nhếch lên, xem như buông xuống tảng đá lớn ở trong lòng trong đầu. Ôm lấy đệm chăn liền xoay người đi đến trên tháp ở gian ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui