Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Edit: Kiri

Đến lúc Vân Nương tỉnh lại, trong phòng chỉ còn một mình Phi Yến.

Bọn họ cảm thấy cùng là nữ tử với nhau thì dễ nói chuyện hơn.

“Phạm đại tẩu, khỏe hơn rồi chứ?” Phi Yến cũng xưng hô như mọi người.

Nàng ấy thống khổ lắc lắc đầu, nhưng lại chuẩn bị đứng dậy. Phi Yến vội vàng đỡ lấy nàng, khó hiểu tại sao nàng ấy lại thế.

“Tiểu Phát còn ở nhà, ta rất lo lắng nên phải về ngay, có gì muốn hỏi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện được không?”

Là mẹ ai cũng mạnh mẽ, đây là đương nhiên, Phi Yến có thể hiểu được.

“Phạm đại tẩu, ta biết cô sốt ruột, nhưng cô cũng biết là trượng phu cô bị hại. Nên cô phải nói cho ta biết tình hình gia đình mình. Bọn họ thấy cô thương tâm quá độ, chúng ta lại đều là nữ tử, nên giao chuyện này cho ta, cô yên tâm, chỉ nói nhanh thôi, sẽ không khiến cô về nhà muộn đâu.”

Thấy Phi Yến gọi mình là Phạm đại tẩu, Vân Nương cười khổ: “Các cô gọi ta là Vân Nương là được rồi. Tất cả mọi người đều gọi ta như vậy.”

Phi Yến nhíu mày, nở nụ cười: “Được, Vân Nương. Vậy cô nói xem, lần cuối cô nhìn thấy trượng phu mình là lúc nào?”

Vân Nương nhớ lại: “Là mấy hôm trước, hắn từ sòng bạc về, tam tình không tốt lắm, đến quán đòi ta tiền nhưng ta không ở đó, vì hôm đó ta có quỳ thủy nên rất khó chịu, mới dọn quán về sớm. Về nhà thấy chưa có cơm nước liền khó chịu, chúng ta cãi vã vào câu rồi hắn cầm tiền rời khỏi nhà. Lúc đó ta đang tức nên cũng không quan tâm.”

Theo lời Vân Nương thì hôm đó là hai ngày trước khi phát hiện được thi thể.

Theo báo cáo khám nghiệm thì quả thật nạn nhân bị hại tối hôm kia.

“Sau đó cô không đi tìm à?”

Vân Nương liếc nhìn Phi Yến: “Cô còn nhỏ, chưa thành thân, không hiểu được nam nhân đâu. Tìm? Tìm làm gì? Để bị đánh sao? Cô không hiểu đâu, tâm tình mà không tốt, hắn ta sẽ đánh ta. Hắn lấy tiền rồi đi ta vui mừng còn không kịp. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm nay đều như vậy. Rời khỏi nhà, lâu thì bảy tám ngày, chậm thì dăm ba ngày, không ở sòng bạc thì ở quán rượu, có khi còn đi mấy chỗ không sạch sẽ. Ta đi tìm làm gì?”

Nghe nàng ấy nói vậy, Phi Yến nhìn vẻ mặt nàng, không phải vừa nãy còn rất thương tâm sao, sao giờ lại nói như thế.

Thấy Phi Yến hơi giật mình, nàng ta cũng hiểu suy nghĩ của Phi Yến: “Cô không hiểu đâu, tuy rằng chúng ta không có cảm tình, nhưng còn có một đứa con, đó vẫn là trượng phu của ta. Có hắn ta, nhà ta còn có trụ cột, hắn mất rồi, cô nói xem, chúng ta cô nhi quả phụ, phải sống như thế nào đây……” Nàng ấy gạt lệ nói.

Phi Yến thật sự không hiểu lắm, ý nàng ta nói, nàng ta khóc là vì trong nhà không còn trụ cột chứ không phải vì đó là trượng phu của nàng ta?

Phi Yến hỏi tiếp: “Vậy Vân Nương, buổi tối hôm kia cô làm gì?”

Nạn nhân tử vong tối hôm kia, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Tối hôm kia? Cô hoài nghi ta?” Vân Nương giật mình bụm miệng, hoảng sợ nhìn Phi Yến.

“Dù thế nào ta đều phải hỏi, cũng là để cô không bị nghi ngờ nữa thôi.”

Vân Nương hơi hòa hoãn lại: “Hôm kia, Nhị Nha nhà hàng xóm của ta sắp thành thân, ta qua đó làm chăn đệm giúp. Ta thêu thùa không tệ lắm nên đôi khi mọi người sẽ nhờ vả.”

“Cả đêm?” Phi Yến hỏi.

Vân Nương suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng không phải là cả đêm, nhưng cũng phải đến canh bốn. Sau đó ta dọn dẹp rồi dẫn Tiểu Phát về nhà. Canh năm là ta chuẩn bị bày hàng.”

Nạn nhân được phát hiện lúc gần canh năm, nếu do Vân Nương làm, thì nhất định không kịp vứt xác.

Nhưng chứng cứ vắng mặt rõ ràng như thế, Phi Yến lúc nào cũng thấy có gì đó bứt rứt.

Có đôi khi, càng hoàn mỹ càng khiến người khác hoài nghi.

“Được, ta biết rồi, vậy sao nhà cô lại rời khỏi Triệu gia thôn đến đây?”

“Chẳng phải là để kiếm được tiền ư, ai chẳng biết trong thành đâu đâu cũng là hoàng kim, nhưng đến rồi mới biết, nào có hoàng kim, chỉ là gạt người.” Nàng ta lắc lắc đầu.

Phi Yến nghe nàng ta nói như vậy, hỏi vấn đề kế tiếp: “Vậy cô có biết Phạm Đại Phát có kẻ thù nào không?”

Vân Nương lại cười khổ: “Ta không biết, ta không biết gì cả. Hắn ta về nhà chưa bao giờ nói những điều này với ta, nếu có kẻ thù hắn cũng sẽ nói cho ta biết, hắn về nhà chỉ để lấy tiền thôi.” Vân Nương chua sót nói.

Phi Yến hỏi thêm vài điều nữa, nhưng Vân Nương đều không biết hoặc nói mơ hồ. Thấy nàng ấy như thế, Phi Yến cũng biết có hỏi tiếp cũng không được gì nên mới bảo rằng sẽ đưa nàng ấy về.

Vân Nương từ chối một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Vân Nương đi rất gấp dáp, xem ra là rất lo lắng cho con trai, họ đi rất nhanh nhưng vẫn mất nửa canh giờ mới đến Bắc thị, Bắc thị này khác Nam thị, Nam thị phồn hoa nhiều người giàu có còn Bắc thị thì dân ngoại thành nhiều, người nghèo cũng nhiều.

Thấy Vân Nương trở về, có mấy người chạy tới ồn ào, hỏi han liên tục. Thông cáo kia mọi người đều biết, nghe nói hoài nghi là nhà Vân Nương nên không ít người chờ nàng ta về.

Thấy Phi Yến và Công Tôn Sách đưa Vân Nương trở về, mọi người cũng đều tò mò.

Vân Nương giải thích: “Hai vị này là quan sai.”

“À! Sao ta không biết ở nha phủ có nữ quan sai nhỉ?” Một người mắt xếch châm chọc nói.

Phi Yến không nói gì, một người thoạt nhìn có vẻ phúc hậu thì thầm vớ bà ta: “Hình như là khâm sai ở kinh thành, nghe nói bọn họ có vài người đấy.” Tiếng hai người thì thầm không nhỏ, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Vụ án trước đó rất huyên náo, tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ là khâm sai của kinh thành.

Phi Yến thầm bĩu môi, khâm sai cái lông.

Thím mắt xếch thấy người ta không phản ứng lại, lại nghe thím phúc hậu kia nói liền lảng sang chuyện khác: “Ha ha, ta là đàn bà phụ nữ làm sao hiểu được những thứ lộn xộn này. Vân Nương à, có phải ma quỷ nhà cô không?”

Đúng là kẻ tò mò.

Công Tôn Sách rất không thích những người như vậy, chán ghét nhíu mày đứng sang bên cạnh, Phi Yến cũng không thích nhưng không hề biểu hiện.

Vân Nương ôm Tiểu Phát, nức nở: “Chẳng phải là hắn đó sao?” Vừa nói vừa rơi nước mắt.

“Mặc kệ hắn đối với chúng ta thế nào, có hắn chúng ta còn có một gia đình, giờ cô nhi quả phụ chúng ta biết phải làm sao đây? Là tên ma quỷ ác độc nào đã giết hắn a?”

Nghe nàng nói như vậy, mấy người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt đồng tình.

Phi Yến thấy vậy nhưng ánh mắt của thím mắt xếch kia lại không giống đồng tình, thậm chí còn hơi bĩu môi.

Bị Phi Yến nhìn thấy liền cười cười xấu hổ.

“Vân Nương, cô về nhà an toàn rồi, chúng ta đi trước. Về nhà nghỉ ngơi, nếu quan phủ có điều gì cần hỏi thì sẽ tìm cô sau.”

“Được.” Nói xong lại cúi đầu khóc.

Phi Yến kéo Công Tôn Sách rời đi, nhưng không bao xa đã dừng lại, đợi một lúc lâu, thấy mọi người ở xung quanh, nhìn vẻ mặt bọn họ, Công Tôn Sách rất không thích.

“Người ta mất thân nhân, bọn họ lại vui vẻ hóng chuyện, thật đáng giận.”

“Tuy thế nhưng nếu không sao chúng ta biết được vài chuyện chúng ta muốn biết.”

Thím mắt xếch kia đang hát nghêu ngao một bài dân ca đi về nhà thì chợt thấy hai người ở kinh thành kia nên hơi hoảng.

“Ta không hề có ác ý.” Bà vội giải thích.

“Không phải.” Phi Yến cười cười kéo bà ta vào cạnh một gốc cây đại thụ: “Thím à, chúng ta không phải vì chuyện vừa nãy, nừa nãy quan sát thím, ta thấy hình như thím biết gì đó nên đặc biệt ở đây chờ.”

Bà ta vội vàng xua tay: “Không biết, ta không biết gì cả.”

“Thím ơi, ta thấy nhất định là thím biết, hơn nữa trong số các thím, vừa nhìn đã biết thím là người hiểu biết rộng rãi nhất, đương nhiên là phải hỏi thím. Thật ra hỏi người khác cũng được nhưng người khác chắc là không biết nhiều bằng thím.”

Thấy Phi Yến nói như vậy, bà ta lập tức đắc ý: “Các người cũng đừng trách ta lắm miệng, nhưng có câu cô nương nói thật đúng, trong thành Hàng Châu này không có chuyện ta không biết.”

Công Tôn Sách ở bên cạnh trợn mắt nhìn.

“Thím ơi, nói cho chúng ta với.”

“Các người đừng thấy vừa nãy Vân Nương kia khóc lóc thảm thiết, thật ra ta thấy là nàng ta ước gì trượng phu chết ấy chứ. Nàng ta không nhu nhược thế đâu.” Bà ta thần bí nói.

“Ồ?” Phi Yến tò mò.

“Không phải sao? Thật ra ta vốn cũng nghĩ Vân Nương này là người đáng thương, một nữ tử xinh đẹp như thế cần gì phải gả cho cái lão già không kiếm nổi một phân tiền ấy, không chỉ không làm được gì còn đánh chửi Vân Nương hàng ngày, cũng đánh chửi Tiểu Phát. Hàng xóm láng giềng đều ghét cay ghét đắng hắn ta. Nhưng năm trước, có một lần sang đó tặng đồ, kêu vài tiếng mà không ai thưa nên ta đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Phát đang ngồi xổm ở góc sân, còn Phạm Đại Phát đang đánh Vân Nương ở trong phòng, vừa đánh nàng ta, vừa mắng nàng ta không tuân thủ nữ tắc đấy! Nói là muốn đánh nàng ta, hiện tại hắn không có tiền nên nàng ta phải kiếm tiền nuôi hắn, chờ hắn có tiền, hắn sẽ đá bay Vân Nương, đi tìm vợ mới.”

Lời này quả thật khiến Công Tôn Sách và Phi Yến giật mình.

“Hắn ta nói Vân Nương không tuân thủ nữ tắc ư?”

Thím ấy càng nhiệt tình: “Chính là thế, sau đó ta cũng để ý hơn, Vân Nương này, quả nhiên không phải nữ tử đơn giản, hai người xem nàng ta bánh hoành thánh, sao lại bán tốt hơn người khác chứ? Còn không phải do nàng ta lẳng lơ đầu mày cuối mắt với người ta. Cũng khó trác Phạm Đại Phát hận như vậy. Còn có lần, Phạm Đại Phát đến quán đòi tiền, nàng nói Tiểu Phát gần đây bị ho phải để bạc mua thuốc, nhưng lập tức bị Phạm Đại Phát tát cho hai cái, sau đó tuy rằng nàng đưa nhưng cô không thấy ánh mắt nàng nhìn Phạm Đại Phát đâu, chậc chậc, cực kỳ oán độc!”

“Sao cái gì thím cũng biết vậy?”

“Đương nhiên là ta biết, nhà ta ngay cạnh chỗ nàng mà. Chẳng phải là rất quen thân sao?”

“Nói không chừng cũng chỉ là bịa đặt, nào ai phát hiện được gian phu đâu.” Phi Yến vừa nói vừa đánh giá vẻ mặt của bà ấy.

Quả nhiên. bà ấy hơi không phục: “Tuy rằng chúng ta không phát hiện được gian phu nhưng ta có chứng cứ.”

Điều này càng khiến Phi Yến giật mình.

Bà ấy thần bí nói: “Chính là Tiểu Phát đấy. Có một lần Phạm Đại Phát uống rượu ở bên ngoài nói với người khác rằng Tiểu Phát không phải con của hắn.”

***

Cáo biệt thím nọ, dọc đường trở về không ai nói gì.

Tuy lời nói này chưa thể tin tưởng được nhưng nghĩ tới nữ tử thoạt nhìn yếu đuối, ôn nhu hiền thục kia hóa ra cũng không hẳn là như vậy, Phi Yến cảm khái biết người biết mặt không biết lòng.

Nhưng với tên khốn Phạm Đại Phát bắt nạt đàn bà con gái này nàng cũng hận đến ngứa răng.

Càng tiếp xúc với nhiều vụ án nàng càng cảm thấy những điều tốt đẹp ít đến đáng thương.

Sau khi về, Phi Yến chỉnh lý lại lời khai của Vân Nương và những lời hỏi được ban nãy rồi bàn bạc với mọi người.

“Bên kia các huynh thế nào rồi?” Phi Yến hỏi Chu Kính.

Chu Kính cùng với Từ Bộ đầu và Trương Bộ đầu ra ngoài điều tra.

Trương Bộ đầu thở dài một hơi: “Chúng ta đã đến nhà đó hỏi, quả thật đêm đó Vân Nương ở đấy đến tận khuya.”

“Ồ, sao giọng điệu nản lòng vậy?”

Trương Bộ đầu nhìn thoáng qua Bàng Phi Yến, tiếp tục nói: “Không biết vì sao ta lại cảm thấy nàng ta dường như cố ý ngụy tạo bằng chứng vắng mặt.”

“Nói tiếp đi.”

“Mẹ Nhị Nha nói là ban ngày Vân Nương chủ động nói sang giúp làm chăn đệm còn nói gần đây mình khá bận, Nhị Nha cũng sắp gả nên cần làm nhanh, vậy nên mới làm muộn thế. Trước kia chưa bao giờ như thế, tiểu thư nói xem ta có nên hoài nghi không?”

Từ Bộ đầu cũng gật đầu.

Nhưng trên thực tế, không hề có căn cứ xác minh, điều này mọi người đều rõ.

“Còn gì nữa không?”

“Cũng giống muội, có rất nhiều người nói, Phạm Đại Phát từng nói với người khác nương tử hắn ta không tuân thủ nữ tắc nhưng không hề nói gian phu là ai. Ta nghĩ là nếu Vân Nương có đồng lõa thì có khi nào gian phu kia chính là người gây án?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui