Edit: Kiri
Bao Chửng tiến cung còn Phi Yến thì nói mình muốn đi gặp Triệu Tử Phong.
Công Tôn Sách định đi cùng nàng nhưng lại bị Phi Yến cự tuyệt, hắn không biết chuyện Triệu Tử Phong là nữ nên trong lòng thấy hơi không thoải mái nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.
Sở Sở thấy hắn như thế bèn an ủi.
Công Tôn Sách vốn là một người kiêu ngạo, thấy Sở Sở an ủi mình cũng chỉ tỏ vẻ không sao cả.
“Phi Yến chỉ vì vụ án thôi, không có gì, huynh cũng không nghĩ nhiều đâu.” Miệng thì nói thế nhưng mày lại cau chặt lại, Sở Sở thấy vậy liền lắc đầu, vịt chết còn mạnh miệng.
Nhận được tin tức của Phi Yến, Triệu Tử Phong lập tức tới phủ Thái sư.
“Có tin gì rồi sao?” Nàng ấy rất gấp gáp.
Phi Yến gật đầu.
Hai mắt Triệu Tử Phong sáng ngời.
“Triệu Tử Phong, chúng ta đã tìm được một ít manh mối, ngươi nói xem, Nhị thúc ngươi chết thật rồi sao?”
Triệu Tử Phong nghe nàng hỏi như vậy, ngếch cằm nói: “Cái ngươi gọi là manh mối là như thế này sao? Chính là hoài nghi Nhị thúc ta?” Giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Bàng Thống cười lạnh: “Ta vốn không biết tại sao ngươi mãi không tìm được manh mối, bằng cái tính ấy của ngươi, động chút là ngẩng cổ ngếch cằm, tìm được manh mối nỗi gì.”
Triệu Tử Phong bị chọc khó chịu liền xoay người muốn đi.
Phi Yến thấy thế vội vàng giữ chặt nàng ấy lại, cũng không hiểu ca ca mình làm sao thế, mỗi lần gặp Triệu Tử Phong đều phải đâm người ta mấy câu. Người ta là nữ tử lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy đương nhiên là sẽ hơi mẫn cảm, cần gì phải đối xử với người ta như thế.
“Triệu Tử Phong, ca ca ta không có ý gì đâu, ta cũng không hoài nghi Nhị thúc ngươi, chẳng qua ta rất muốn gặp ông ấy vì có một vài bí mật chỉ ông ấy mới có thể nói cho chúng ta biết.”
Triệu Tử Phong bị nàng giữ lại: “Nhị thúc ta đã mất thật rồi. Hơn nữa, có bí mật gì cần ông ấy nói.”
Thật ra Triệu Tử Phong chỉ là một người đơn thuần, nàng ấy không biết là nàng ấy nói câu kia tương đương với việc để lộ ra một chuyện, đó chính là Nhị thúc nàng ấy chưa chết, nếu thật sự đã chết thì sao phải nói thêm vế đằng sau.
“Bí mật lớn, ta muốn biết có phải Nhị thúc ngươi từng cấu kết với một nữ tử không.” Nàng mặt không đổi sắc nói ra lời này.
Nhưng Triệu Tử Phong lại đỏ mặt.
“Rất quan trọng ư?”
Phi Yến nở nụ cười: “Những lời này của ngươi đã cho thấy Nhị thúc ngươi còn sống. Triệu Tử Phong, ngươi yên tâm, ta nói được thì làm được. Nếu Nhị thúc ngươi không muốn gặp người khác, ta và ca ca sẽ cam đoan cả đời này sẽ chôn chặt việc này xuống đáy lòng, nhưng bây giờ, quả thật chúng ta có chuyện rất quan trọng cần gặp ông ấy.”
Triệu Tử Phong không ngừng dao động.
“Triệu Tử Phong, ngươi nên biết, cha ta là Bàng Thái sư quyền cao chức trọng. Dù ta nói thì không có tác dụng gì nhưng còn có ca ca ta. Chỉ cần các ngươi không làm, các ngươi vô tội, dù cuối cùng chúng ta không thể rửa sạch oan khuất cho nhà ngươi nhưng phủ Thái sư chúng ta cũng có thể âm thầm che chở các ngươi.”
Thấy nàng ấy im lặng không nói gì, Phi Yến không ngừng cố gắng: “Ta tin, Nhị thúc ngươi đã phải chịu khổ rất nhiều, sức khỏe ông ấy không tốt đúng không? Dù không trị được hết, chẳng lẽ ngươi không muốn để ông ấy sống tốt hơn sao? Ta thật sự làm được.”
Triệu Tử Phong nhìn Phi Yến hồi lâu rồi gật đầu thật mạnh.
Bàng Thống thấy nàng ấy như thế liền cảm khái, hắn luôn nghĩ muội muội mình là người cần được bảo vệ nhất, không có tâm cơ nhất nhưng trong thời gian này đi theo muội ấy tra án mới phát hiện, muội muội này của mình đã trưởng thành rồi. Hơn nữa tâm tư không thể nói là không có, rồi lại nhìn Triệu Tử Phong, tuy rằng đã trải qua rất nhiều đau khổ nhưng vẫn còn rất đơn thuần.
Theo yêu cầu của Triệu Tử Phong, Phi Yến điều những người theo dõi đi chỗ khác, rồi cũng thay đổi nam trang, lén rời phủ.
Đến khi đến chỗ Triệu Triết Nam ẩn thân, Phi Yến cảm khái, khó trách không ai tìm ra, thì ra Triệu Triết Nam này trốn trong thanh lâu.
Ba người vào phòng, tú bà sắc mặt nghiêm túc cũng vào theo.
“Sao Tiểu công tử lại dẫn người khác đến đây?”
Triệu Tử Phong nói: “Tố tỷ yên tâm, ta biết đúng mực, mọi chuyện cũng đều vì muốn tốt cho Nhị thúc.”
Nữ tử được gọi là Tố tỷ đánh giá hai người, đột nhiên nghĩ đến: “Bàng công tử, còn vị này chính là….. Bàng Tiểu thư?”
Phi Yến cười: “Đúng vậy.”
“Tố tỷ, tỷ canh chừng bên ngoài hộ ta, cứ yên tâm, bọn họ sẽ không hại chúng ta, Có một số việc nên phải gặp Nhị thúc, dù sau này không tìm thấy hung thủ, có được sự giúp đỡ của phủ Thái sư thì cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt hơn nhiều.”
Tố tỷ thở dài, không nói gì thêm mà quay người đi ra ngoài.
“Linh Hoa, tiếp khách……”
Ngay lập tức, một nữ tử được gọi là Linh Hoa bước vào, nàng ta không nói gì mà chỉ nhún người chào mọi người, rồi đợi ở trong phòng để che dấu.
Triệu Tử Phong mở cơ quan, quả nhiên, trong phòng này có cửa ngầm.
Bàng Thống cảnh giác đánh giá tỉ mỉ, còn Phi Yến cũng khá tin tưởng Triệu Tử Phong, hơn nữa nàng biết rõ, dù có vấn đề nàng cũng có thể ứng phó được.
Thấy Phi Yến bước vào không chút do dự, Bàng Thống cũng đi theo, Triệu Tử Phong thấy nàng không phòng bị mình thì cũng nở nụ cười.
Không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có một bậc thang nhỏ dẫn vào phòng trong, trên giường có một người đang ho khan không ngừng.
“Ai?” Giọng nói già nua khàn khàn.
“Nhị thúc, là con, Tử Phong.” Triệu Tử Phong dẫn hai người vào.
“Con dẫn hai vị bằng hữu đến gặp người.”
Triệu Triết Nam thật sự không ngờ Triệu Tử Phong sẽ dẫn người đến đây nên càng ho dữ dội.
“Ai? Là ai?”
Triệu Triết Nam thấy người bước vào là hai nam tử trẻ tuổi, nhìn kỹ thêm một lượt thì một trong hai còn là nữ tử, ông càng khó hiểu.
Khi ông đang đánh giá hai người Phi Yến thì Phi Yến cũng đang âm thầm quan sát.
Dù mới khoảng bốn mươi nhưng thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, cả đầu bạc trắng, da mặt nhăn nheo, chắc do nhiều năm không ra nắng nên da trắng đến dọa người. Hơn nữa rất hiển nhiên, chân ông ta đã bị đánh gãy không thể liền lại được, sợ là cả đời cũng không thể nào đi lại nữa.
Người như vậy, sao có thể gây án?
Trong phòng chỉ có một cái ghế, chắc mỗi lần vào đây cũng chỉ có một người vào mà thôi.
Triệu Triết Nam nhìn hai người họ rồi lại nhìn Triệu Tử Phong.
Triệu Tử Phong giải thích: “Nhị thúc, hai vị này là con của Bàng Thái sư. Bàng Thái sư chính là Bàng đại nhân năm xưa, con đã nói với thúc rồi, chính là vị Bàng Thái sư quyền cao chức trọng kia.”
Triệu Triết Nam gật đầu.
“Con dẫn họ đến làm gì?”
“Vụ án lần này người cũng biết, bọn họ đang điều tra vụ này, người là đương sự, có một số việc chỉ có người mới biết được, cho nên con suy nghĩ rồi quyết định đưa bọn họ đến đây.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Triết Nam không có lấy một biểu cảm nào, ông thấp giọng: “Chuyện năm đó, có khi ta cảm thấy những năm tháng kiêu ngạo ương ngạnh kia chẳng qua chỉ là một giấc mộng yểm mà thôi.”
“Ông và Lâm phu nhân, chính là phu nhân của Lâm đại nhân Bộ Hình năm đó, có cấu kết với nhau không?” Phi Yến hỏi rất trực tiếp.
Nhưng Triệu Triết Nam lại bị kinh sợ bởi câu hỏi của nàng.
“Là, là hắn ta?”
“Chúng ta muốn biết hai người có quan hệ gì không. Chẳng lẽ ông không muốn giúp Khang Quận Vương phủ giải oan? Chẳng lẽ ông muốn để Triệu Tử Phong phải gánh trên lưng sự sỉ nhục này cả đời ư? Nếu không vì chuyện đó thì sao Hoàng thượng lại quyết định vứt bỏ các người, sao những người khác lại giậu đổ bìm leo, Khang Quận Vương phủ các người sao có thể đi đến bước đường này? Cả ông nữa, sao ông lại bị đánh gãy chân rồi phải sống ở nơi không có ánh mặt trời này năm này qua năm khác?”
Phi Yến nói rất tàn khốc nhưng nàng biết, có một số chuyện là phải nói, phải khơi lên được lòng muốn tìm ra hung thủ của Triệu Triết Nam. Triệu Triết Nam không nói với người nhà chuyện ông ta với Lâm phu nhân, là do thật sự không nghi ngờ Lâm đại nhân hay là vì vẫn còn một tia quyến luyến với Lâm phu nhân?”
“Nàng… nàng ấy có khỏe không” Giọng ông ta khàn khàn.
Triệu Tử Phong hơi giật mình còn Bàng Thống và Bàng Phi Yến thì đã biết trước rồi, nàng cụp mắt: “Ông có biết tại sao ta kiên quyết muốn Triệu Tử Phong dẫn ta tới gặp ông không?”
Triệu Triết Nam khó hiểu nhưng lập tức sắc mặt tái nhợt: “Nàng… nàng ấy làm sao vậy?”
“Chết rồi.” Đột nhiên Phi Yến phát hiện mình thực tàn nhẫn nhưng có những chuyện không thể không nói được: “Bà ấy chết rồi. Đã chết từ bốn năm trước. Bệnh chết. Nhưng hôm qua chúng ta trộm mở quan tài ra khám nghiệm tử thi thì phát hiện bà ấy trúng độc chết, không chỉ vậy……” Phi Yến vốn định nói ra toàn bộ nhưng chung quy vẫn nuốt xuống câu cuối cùng này.
“Còn gì nữa, còn gì nữa?” Thoạt nhìn Triệu Triết Nam rất kích động.
Phi Yến không nói khi còn sống bà ấy phải chịu ngược đãi mà chỉ nói một câu đơn giản: “Bà ấy sống không tốt.”
Triệu Triết Nam nghe xong lời nàng nói thì giống như bị rút hết sức lực, úp mặt khóc không thành tiếng.
Mọi người đều không quấy rầy ông, chỉ ngồi chờ, chờ ông bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Triệu Triết Nam ngẩng đầu: “Hắn ta đáng nghi?”
Từ ‘hắn’ này không cần giải thích bọn họ cũng hiểu là nói ai.
“Đúng vậy. Bây giờ ta muốn biết các người có gì với nhau không?”
Bọn họ cũng đều hiểu Phi Yến chấp nhất với chuyện này như vậy, nhất định là có mục đích.
“Không có. Chúng ta không hề có. Nhưng có một thời gian chúng ta thường hay gặp mặt, Lâm đại nhân không biết.” Ánh mắt Triệu Triết Nam mơ hồ, giống như đang nhìn lại khoảng thời gian ấm áp trước kia.
“Trước kia, ta không phải một tên ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành nhưng nào có ai biết, ta chỉ một lòng muốn thành thân với tiểu muội muội nhà bên mà thôi. Nhưng gia thế nhà ta cao hơn nhà nàng nhiều lắm, chính thê là điều không thể. Nhưng Quyên Như là người cương liệt, sao có thể cam nguyện làm thiếp. Còn chưa chờ ta nói chuyện ổn thỏa với người nhà nàng đã định ra hôn ước. Từ đó về sau, ta trở thành một tên ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành.”
“Nàng ấy gả cho người, ta cũng lấy thê, đáng nhẽ mọi chuyện sẽ như cơn gió thoảng qua, nhưng ông trời lại để chúng ta gặp lại nhau. Ta tình cơ biết được, năm đó không phải Quyên Như không chờ ta, không phải nàng ấy không tin vào tình cảm của chúng ta mà là do tên họ Lâm kia đã nhìn thấy thân thể nàng. Là do kế mẫu hãm hại nàng ấy, không còn cách nào nàng đành phải gả. Nàng ấy là một nữ nhân tốt, đã làm thê người thì chắc chắn sẽ không dây dưa gì với ta nhưng là do ta, là do ta năm lần bảy lượt quấy rầy nàng ấy. Ta có một bằng hữu họ Quản, hắn ta thấy ta tâm tâm niệm niệm Quyên Như bèn hạ dược nàng ấy nhưng chúng ta không có gì cả, chúng ta trong sạch.”
Phi Yến thấy vẻ mặt ông ta thống khổ nhưng vẫn phải hỏi: “Quản gì? Là ai?”
Triệu Triết Nam thống khổ ngẩng đầu nhưng cũng có kinh ngạc: “Quản ư? Quản Vân Thụy, nhà hắn ta buôn bán, thường xuyên đi chơi cùng ta.”
“Vậy lần đó khi lên chùa, lúc ông gặp chuyện không may, có hắn ta đi cùng không?”
Triệu Triết Nam gật đầu: “Cô hoài nghi hắn ta?”
Phi Yến gật đầu: “Ta hoài nghi hắn ta có liên quan. Vậy ông có thể nói cho ta biết chuyện ngày đó không? Ông không có ấn tượng gì à?”
Triệu Triết Nam gật đầu: “Ta chỉ nhớ rõ toàn thân như bốc lửa rồi không biết gì hết. Thật ra ta không hề thích vị Lâm tiểu thư kia, dù nàng ta có đẹp như tiên trên trời ta cũng không thích.”
“Chân ông thì sao? Bộ Hình tra tấn bức cung ông sao? Ai ra lệnh.”
Bàng Thống phát hiện, muội muội của mình đều hỏi những vấn đề rất trọng điểm.
“Là Hứa đại nhân. Dường như hắn ta rất căm hận ta cho nên ta từng rất hoài nghi hắn ta.”
“Mà khi đó đã có lời đồn ông và Lâm phu nhân cấu kết, ông hoàn toàn không nghĩ là Lâm đại nhân sẽ biết ư?”
Triệu Triết Nam cười khổ: “Lúc đó Lâm đại nhân bận rộn thường xuyên không ở nhà, sau đó dù có nghe đồn nhưng Quyên Như nói hắn ta tin tưởng nàng ấy.”
Nào ngờ, sự thật không phải thế.
Phi Yến gật đầu, ra hiệu cho Triệu Tử Phong để chuẩn bị rời đi. Những gì nên hỏi họ đều đã hỏi rồi.
Trước mắt Triệu Triết Nam chưa thể lộ diện, nàng phải cẩn thận.
Đương nhiên Triệu Tử Phong cũng hiểu.
“Nhất định ta sẽ tìm được thủ phạm.”
Gương mặt vốn đã già nua của Triệu Triết Nam sau khi nghe tin Lâm phu nhân đã mất lại càng thêm già nua, ông ta thở dài một tiếng: “Ta sống thế nào cũng không sao cả, chỉ hy vọng Tử Phong có thể sống tốt.”
“Năm đó người giúp ông trốn đi là Tống đại nhân phải không?” Nàng bình tĩnh nói.
Triệu Triết Nam và Triệu Tử Phong đều sửng sốt.
Thậm chí ngay cả Bàng Thống cũng không ngờ Phi Yến sẽ nói như vậy.
Tuy rằng bọn họ đều không trả lời nhưng Phi Yến đã thấy được đáp án.
Cả ba người bọn họ đều có vấn đề nhưng lại không phải một vấn đề chung.
“Ta vốn nghĩ Lâm Chỉ Tình là con gái của Triệu Triết Nam nhưng giờ thì có vẻ không phải, chẳng lẽ Lâm Chỉ Tình thật sự là con gái của Lâm đại nhân? Nếu cô ấy không chết thì rốt cuộc là đã bị giam ở nơi nào?” Phi Yến thở dài.
Triệu Tử Phong nghe thấy lời Phi Yến nói thì kinh ngạc, hoài nghi Lâm Chỉ Tình là con gái Nhị thúc ư? Là đường tỷ của mình?
Sự thật đôi khi rất đau đớn và thống khổ, mỗi vụ án đều ẩn chứa những điều rất tổn thương, việc bọn họ có thể làm chỉ là tìm ta tên hung thủ kia, phán xử hắn ta bằng công lý.
***
Trong một căn phòng u ám giống như căn phòng trong thanh lâu kia, chỉ là nơi này xa hoa hơn một chút.
Một nữ tử trẻ tuổi bị xích trên giường, nàng nhìn thấy nam tử vào cửa nhưng đã chẳng còn nước mắt để khóc.
Nam tử cười quỷ dị, giọng điệu nhu hòa: “Bảo bối ngoan, phụ thân vội tới đưa cơm cho con đây, xem này, đây đều là món con thích ăn.”
Nữ tử bị xích không phải ai khác mà chính là Đại tiểu thư Lâm gia mà mọi người cho rằng là đã chết —— Lâm Chỉ Tình. Cũng chính là người nhóm Phi Yến đang tìm.
Giờ nàng đã chẳng còn sợ hãi nhiều như trước, cần gì phải sợ hãi nữa, dù sao cũng vẫn cứ như vậy.
Thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt lạnh như băng, Lâm đại nhân cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ chăm sóc nàng như chăm sóc một đứa trẻ.
“Qua đây nào.” Ông ta kéo nàng lại bị nàng tát cho một cái.
“Ma quỷ, ngươi là đồ ma quỷ, có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi.” Nàng hơi có biểu hiện tâm thần, bị nhốt bao lâu nay, nàng từ sợ hãi kinh hoảng đến giờ đã đầy hận ý.
Lâm đại nhân lại chỉ tươi cười: “Giết con? Tại sao ta phải giết con, con xem con đi, toàn nghĩ ngợi lung tung.” Ông ta bước qua sửa sang lại y phục cho nàng lại bị nàng đẩy ra.
“Bốp.” Tiếp tục thêm một phát tát nữa.
“Ta bảo ngươi nghe lời, ngươi không nghe rõ à?”Ánh mắt ông ta lạnh dần.
Lâm Chỉ Tình bị ông ta nhìn đến run người, gục đầu xuống, bộ dạng vô cùng tủi thân nhưng dù vậy cũng không được ông ta thương tiếc. Thậm chí nàng cũng không hiểu tại sao lại trở nên như thế này.
Phụ thân vốn yêu thương nàng lại không phải phụ thân thân sinh của nàng, mà mẫu thân lại bị ông ta hại chết, cả bản thân, bản thân bị ông ta làm bẩn rồi giam mình lại, thậm chí nàng cũng không hiểu tại sao ông ta lại làm vậy.
Thấy nàng trừng mắt nhìn mình ác độc, Lâm đại nhân cười vô cùng quái dị, lập tức kéo nàng lại gần.
“A….”
Ông ta xé rách y phục của nàng không thương tiếc rồi lập tức đặt nàng xuống dưới thân, thấy nàng phản kháng liền tát thêm hai cái, Lâm Chỉ Tình hoa mắt chóng mặt ngã xuống giường, chỉ có thể rơi nước mắt mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
Ông ta cười quái dị xé y phục của nàng, ngậm lấy hai đỉnh đẫy đà của nàng, hai tay cũng không thành thật mà kéo tiết khố của nàng ra rồi hung tợn đâm vào.
Lâm Chỉ Tình như bị đâm đến vỡ nát, nàng hận, cực kỳ hận tên ma quỷ này.
“A….. a……. Vinh Trăn……. Vinh Trăn……” Ông ta rên rỉ không ngừng.
Vinh Trăn…… là đường cô của nàng?
Ma quỷ, ông ta là một tên ma quỷ biến thái.
***
Phi Yến nói lại mọi chuyện về Triệu Triết Nam với nhóm Bao Chửng và Công Tôn Sách, ai cũng biết là do Triệu Tử Phong nói nhưng không ai truy cứu.
Ai cũng có nguyên tắc của bản thân mà bây giờ Triệu Triết Nam không có khả năng gây án vậy thì nhất định hung thủ là kẻ khác.
Phi Yến căn cứ theo lời Triệu Triết Nam tìm được Quản gia. Sau khi Triệu Triết Nam gặp chuyện không may thì Quản Vân Thụy cũng bất ngờ tử vong.
Phi Yến nghĩ nhất định Quản Vân Thụy đóng vai trò gì đó trong chuyện này.
Hiện giờ theo những gì họ điều tra được thì Lâm đại nhân là hung thủ, vậy Hứa đại nhân có vị trí gì. Mà Tống đại nhân lại có quan hệ với Triệu gia, tuy rằng mặt ngoài ông ấy không phải một vị quan tốt, thậm chí có thể nói là vô danh nhưng lại âm thầm giúp đỡ Triệu Triết Nam.
Những người gặp chuyện không may đều là người nhà quan viên có thể lên chức, đây là một kiểu đả kích bọn họ hay vị Lâm đại nhân này là một kẻ biến thái?
Không, cho dù Lâm đại nhân biến thái thì việc làm của ông ta cũng là vì đả kích người thân bọn họ.
Bao Chửng được Hoàng thượng cho phép đã bắt đầu truy nã Ngụy Vân.
Mọi người lại phân tích, nếu nữ thi kia thật sự không phải Lâm Chỉ Tình vậy thì Lâm Chỉ Tình thật sự đã bị giấu đi đâu?
“Lâm gia, nhất định còn ở Lâm gia, nếu Lâm đại nhân thật sự là hung thủ thì ta đoán ông ta sẽ không buông lỏng mà giấu người đi chỗ khác đâu. Chỉ có để ở Lâm gia mới là an toàn nhất.” Công Tôn Sách phán đoán.
Mọi người cũng đồng ý nhưng bọn họ không hề có chứng cứ.
“Lâm đại nhân không giống vụ ở phủ Hàng Châu trước kia, Vân Nương có thể bị chúng ta lừa nhưng Lâm đại nhân thì không. Ông ta làm ở Bộ Hình đã hơn hai mươi năm, nếu nói về khả năng điều tra, ông ta không kém bất kỳ ai trong chúng ta.” Phi Yến thở dài.
Công Tôn Sách nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nhìn mọi người: “Mọi người nói xem, chuyện năm đó, nếu thật sự là do Lâm đại nhân hãm hại Triệu Triết Nam thì vì sao ông ta lại dùng đường muội của mình. Ai cũng biết chuyện Đại tiểu thư Lâm gia Lâm Vinh Trăn tài mạo kinh người hẳn là sắp vào cung. Ông ta làm như vậy không sợ bị tra ra sao, hay là ông ta chắc chắn là mình có thể làm thiên y vô phùng?”
“Nếu đã hoài nghi thì tiếp tục tra. Lâm gia cũng không phải là không còn ai. Đến Lâm gia điều tra xem hai mươi năm trước, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, đặc biệt là đám nha hoàn bên cạnh Lâm tiểu thư, cả những người biết nội tình nữa, nhất định phải hỏi rõ ràng xem Lâm đại nhân và Lâm tiểu thư Vinh Trăn có thù oán gì không.” Phi Yến luôn cảm thấy bọn họ đã đến rất gần chân tướng.
“Được, ta sẽ sắp xếp người.” Bao Chửng quyết định.
“Trước đó ta đã hỏi Triệu Triết Nam, chân ông ta bị Hứa đại nhân đánh gãy, sao Hứa đại nhân lại làm vậy? Giờ chúng ta giả thiết, vụ án hai mươi năm trước, Hứa đại nhân là một người biết nội tình hoặc là đồng lõa. Nhưng giờ vụ án này ông ta cũng không biết chân tướng, ngày ấy chúng ta hỏi ông ta nói chắc chắn rằng vụ án này không hề liên quan đến vụ án hai mươi năm trước là vì vụ án đó đã qua tay ông ta. Ông ta là đồng lõa nên sẽ không hại con gái mình, vậy nên đã nhận định là chúng ta điều tra lầm.”
“Nhưng vụ án hai mươi năm trước ông ta kiên quyết không nói.” Công Tôn Sách nói tiếp.
Phi Yến cười: “Ông ta không nói nhưng những người khác thì sao? Những người khác có nói không, chúng ta không nói về vụ án hai mươi năm trước, chúng ta chỉ nói về vụ án này và chuyện cũ hai mươi năm trước.”
Mọi người đều khó hiểu.
“Hứa lão phu nhân.” Phi Yến chậm rãi phun ra.
Hứa lão phu nhân chán ghét Lâm đại nhân như vậy cũng không phải là vô cớ chứ? Nhưng lý do là gì? Nếu đề cập tới đứa cháu gái bà ấy yêu như mạng thì có khi nào Hứa lão phu nhân sẽ nói gì đó không?
Phi Yến tin rằng mình sẽ nhận được kết quả mình muốn.
Mọi người đều giật mình, không ai ngờ đến người này.