Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Thuần Khanh dịu ngoan: “Mẫu thân đại nhân, không có đâu ạ. Tiểu Khanh sẽ không gây phiền phức cho mẹ đâu.”

Chỉ có chuyện thê quân luôn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, rảnh rỗi sinh
nông nổi mà chọc ghẹo con thì có tính không ạ? Mà thê quân đại nhân từ
nhỏ đã sống ngoài tộc, đối với cái gì mà lời nói của tộc trưởng là thiên lệnh không có ấn tượng luôn chứ đừng nói là làm theo, với lại lấy thế
lực và tài phú của ngài ấy hiện tại, không biết mẫu thân đại nhân có
quản nổi không thôi.

Quý Vô Song hiểu rõ con trai mình: “Tiểu
Khanh, con chưa bao giờ để mẹ thất vọng. Đáng tiếc con là con trai, nếu
như con là con gái, chức vị tộc trưởng này nhất định là của con. Lần này mẹ gọi cho con là muốn thông báo với con, con được chọn là Hiền thục
nam ưu tú nhất trong Thiền Trẫm tộc nội. Còn nữa...có rất nhiều gia đình phú hộ muốn cầu thân với con.”

Gia Áo nhìn sao trên trời. Phú hộ? Giàu có lắm sao? Hơn kém bao nhiêu để cô biết đường phấn đấu?

Thuần Khanh ngạc nhiên: “Cầu thân? Sao lại làm vậy? Con đính hôn rồi mà.”

Quý Vô Song: “Vì thế mẹ mới hỏi con sống có tốt không. Hôn ước giữa hai nhà chúng ta và Tô gia là của mấy đời trước rồi. Bây giờ gia đình họ không
còn như trước nữa rồi, lại không môn đăng hộ đối, mẹ chỉ sợ con không
thích.”

Gia Áo: “...” hừ, bổn cô nương mà muốn thì Tô gia khôi
phục gấp mấy trước ấy chứ! Có điều bổn cô nương mới là chưa thích nhốt
mình trong phạm vi tộc nội nhỏ hẹp mà muốn tung hoành trước đã. Mà nhớ
không lầm thì Tô gia dù không như trước, nhưng nhân thủ của Tô gia vẫn
được rèn luyện, sau này muốn khôi phục chỉ cần tài lực nữa là xong, đơn
giản thôi mà. Thuần Khanh trong nguyên tác chính là dù bị Gia Áo hắt hủi bao nhiêu cũng kiên tâm làm con rể nhà họ Tô, chứ chưa nói đến thực tại cậu ấy được yêu thương đến vậy á!

Quý Vô Song nói tiếp: “Sau này miễn là con chưa bước vào Tô gia thì thoái hôn vẫn có thể được. Hôm qua dì Lăng dẫn con gái qua đây, con bé đó chắc chắn sẽ là trưởng tộc tiếp
theo, mẹ thấy cũng hợp với con.”

Gia Áo: Lăng Băng, tình địch số 2 xuất hiện. Một người là đổng sự trưởng trường cô, một là trưởng tộc đời kế tiếp, tự ti dễ sợ à! Nhưng mà chưa bước vào nhà họ Tô thì thoái hôn
vẫn được nghĩa là sao? Đang trực tiếp ép cô gạo nấu thành cơm hả?

Thuần Khanh nghiêm mặt: “Mẹ à, con không cần. Từ ngày con đến Tô gia, Thuần
Khanh con sống là người của Tô gia, chết cũng là ma của Tô gia. Mẹ hiểu
Thuần Khanh mà, chuyện Thuần Khanh đã quyết, con sẽ không thay đổi ý
định.”

Thuần Khanh mỹ nhân nói lời này làm cô cảm động quá đi mà! Với lại anh ấy nói chuyện điện thoại thôi mà cũng thể hiện đủ sắc thái
trên mặt, giống như người ta đang ngồi đối diện anh ấy vậy, đúng là đơn
thuần quá đi!

Quý Vô Song thở dài: “Haizz, mẹ biết chứ, cái thằng này... Mẹ có nói với dì Lăng rồi, nhưng mà con bé nhà ấy nếu như bắt
được con...”

Thuần Khanh cười lạnh: “Mẹ à, có chắc là cô ấy có
thể đến bắt được con không?” Không biết cô ấy võ nghệ thế nào, anh là
người thừa kế toàn bộ võ học của mẹ, người năm xưa vượt qua ba đại gia
tộc còn lại, đưa gia tộc của mình lên chức vị cao nhất là tộc trưởng.
Không lẽ Quý gia võ học thua Lăng gia sao? Mà dù anh có học nghệ không
thông thua kém người ta, thì thê quân của anh còn mạnh hơn anh không
biết bao nhiêu lần đâu!

Quý Vô Song hạ giọng nỉ non khi nhớ về
thuở xưa tươi đẹp: “Chuyện đó cũng khó nói, ba con năm ấy cũng do mẹ bắt về đấy thôi. Nếu như con bé ấy đi bắt con về thật, để xem xem khả năng
của con gái nhà họ Tô đến đâu.”

Nói xong, Quý Vô Song tắt máy.
Thuần Khanh nhìn qua thê quân, giật mình: cô đang chống cằm nhìn anh đầy suy tư, có lẽ đã nghe hết rồi!

”Em sẽ không để ai bắt anh đi đâu, Thuần Khanh của em mà cũng dám giành, Lăng Băng đó sẽ sống không yên ổn.” Gia Áo đầy tự tin.

Thuần Khanh thắc mắc: “Thê quân, sao em biết tên cô ta? Anh cũng chưa có gặp nữa!”

Biết mình nói hớ, Gia Áo nhanh trí đáp: “Lúc trước có nghe mẹ nói, Lăng Băng là cô gái có năng lực nhất tộc nội nên để ý một chút. Không lẽ anh
không biết Lăng Băng.”

Thuần Khanh mím môi: “Thê quân, anh có biết, nhưng mà dù giỏi đến đâu, cô ta nhất định sẽ không bắt được anh đâu!”

”Đấy là đương nhiên. Mà Thuần Khanh, anh được bầu chọn là Hiền thục nam ưu
tú nhất Thiền Trẫm tộc nội nhỉ? Mai em tặng quà mừng cho anh! À quên
mất, em đi nói chuyện với mẹ đã, anh soạn giáo án tiếp đi!”

Gia Áo tỏ vẻ không để ý sau đó vào phòng khách, thấy mẹ của cô đang xem ti vi.

”Mẹ à!”

”Đừng giành ti vi với mẹ, đi học bài đi!” Tô Lân vừa nhìn đã muốn đuổi người.

”Không có, con định nói với mẹ một chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui