Một mùi hương thanh
thoát nhẹ nhàng lan toả trong không khí hành lang chật hẹp của bệnh
viện. Đó là hương nước hoa hãng Chanel đắt tiền mà một tiểu thư như Thư
Tiệp sẽ không nhầm lẫn được.
Cô ngoái đầu lại nhìn, thì thấy một
người con trai mặc âu phục, tóc dài buộc cao, khuôn mặt trắng không tì
vết, dung mạo làm người ta mê mẩn. Tuyệt đối là cực phẩm soái ca loại
dịu dàng, cho dù hiện tại tư thế cầm bó hoa cúc vàng rực thì không được
dịu dàng cho lắm. Woa...anh đẹp trai quá...đang đi tới chỗ mình...
”Cho qua.”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, Thư Tiệp không tự giác nhích qua một bên, Thuần Khanh đi lướt qua cô ta, thay đổi tư thế đem bó hoa thô lỗ một cách tao nhã vác lên vai, bông cúc run rẩy khí thế, cánh hoa lả tả rụng.
Thư Tiệp ngơ ngẩn, sau đó nhanh chóng vứt tô canh vào sọt rác, lấy hộp phấn trong túi ra trang điểm lại, hai mắt mê ly nghĩ tới việc làm quen với
soái ca đẳng cấp mới gặp này.
Nhưng mà...
Cô vừa mở cửa ra, đã thấy soái ca đang dậm một chân lên bụng Chiêm Đình, còn nói: “Xin lỗi, trượt chân.”
Lục Chiêm Đình đau tới mặt biến dạng. Trượt chân cái con khỉ! Mày từ trên
trời rơi xuống hay đang đi trên không trung mà cái giường cao tám phân
cũng trượt lên tới vậy?
”Nếu như...mày còn tiếp tục ăn hiếp thê quân của tao...chân của tao...sẽ phải xin lỗi xương của mày nhiều đấy!”
Mặt Lục Chiêm Đình không thể khá hơn. Nhưng mà sinh ra trong gia đình có
chút gia thế, trực giác cho hắn biết người đàn ông xinh đẹp nhưng lạnh
lùng trước mắt không dễ chọc: “Anh...anh là ai vậy?”
Thuần
Khanh đặt bó cúc tàn tạ lên chỗ vừa bị anh “trượt chân sơ ý” đạp trúng:“Bỉ nhân họ Quý, là giảng viên mới của Tô Gia Áo. Cũng là chồng tương
lai của cô ấy. Vậy nên vì thê quân, chuyện gì tao cũng sẽ làm!”
Anh mắt đáng sợ, gia thế thần bí. Lục Chiêm Đình âm thầm hừ lạnh, Quý gia
chỉ là một gia tộc ít khi xuất đầu lộ diện, mờ ảo như sương khói, xa xôi như mặt trăng, Lục gia sợ chắc. Nhưng mà...nếu bây giờ nói ra hắn sẽ bị ăn đạp te tua á!
Không nói chính là quyết định chính xác,
bởi Lục Chiêm Đình không là người thừa kế nhà họ Lục, có một số chuyện
chỉ gia trưởng mới được biết, cho nên hắn không biết rõ ràng Quý gia tuy thần bí lại ẩn mình, nhưng thế lực thì lại làm các đại gia tộc phải
vọng ngưỡng, huống chi chỉ một Lục gia nho nhỏ. Nếu hắn thật sự chọc
giận Thuần Khanh, hậu quả kia hắn làm sao gánh nổi.
Ra tới
cửa, thấy Thư Tiệp còn đứng ngỡ ngàng, anh nhắc nhở: “Tiểu thư, biểu
hiện của phái nam cũng ảnh hưởng đến thể diện phái nữ. Sau này cô cần
tăng cường dạy dỗ cậu ấy, nếu không lại để cậu ấy ra ngoài làm chuyện
đáng hổ thẹn.”
Anh còn tự khen bản thân chưa từng để thê quân mất mặt, muốn đức hạnh có đức hạnh, xem ra mấy tên con trai ở đây thua xa
anh, sẽ ít kẻ có thể tranh thê quân với anh được.
Tranh được sao? Được sao? Tranh với anh có phần thắng sao? Haha.
”Rầm” cửa đóng lại. Lục Chiêm Đình liền thu lại vẻ mặt sợ hãi, hất hàm la hét với Dương Thư Tiệp: “Cái quái gì vậy? Tôi còn chưa nói tới tên Tiêu Yêu Cảnh đó, còn có Tô Gia Áo nữa, đèu hùa nhau bắt nạt rồi đổ hết lên đầu
tôi. Cô còn đứng trơ ra đó làn gì! Kêu bảo vệ lên đây cho tôi, tôi muốn
khiếu nại!”
Dương Thư Tiệp chạy ra cửa, định mở thì cánh cửa
đã tự động mở ra, kèm theo mái tóc xanh, áo khoác xanh sành điệu và
giọng nói lạnh lùng của coldboy chính hiệu Tiêu Yêu Cảnh: “Không cần
phiền phức vậy đâu. Cái bệnh viện này 5 phút trước đã là của nhà họ Tiêu rồi. Tao nghe nói...mày vì chuyện tao đánh mày, đi khiếu nại Tô Gia Áo
phải không?”
Lục Chiêm Đình sắc mặt chuyển sang xanh lét: “Không có...không...chỉ...chỉ là tin đồn thôi mà!”
”Nói như vậy thì ý của mày là anh trai Tiêu Yêu Diệp của tao tung tin đồn bậy sao?” Tiêu Yêu Cảnh ép sát vào Lục Chiêm Đình
”Không có không có, cầu xin anh bỏ qua cho em...” Thảm rồi thảm rồi, lần này thảm rồi...
Tô Gia Áo đến Mode, đưa xấp ảnh cho Vũ Thần tung lên mạng với tiêu đề “Lục thiếu tán gái không thành còn bị vùi dập, tàn hoa bại liễu.” Sau đó
nhận về nhà một xấp giấy A4 in đầy chữ. Vừa rót ly nước thì điện thoại
vang lên, là Tiêu Yêu Cảnh.
”Alo?”
”Huhuhu, Gia Áo à...huhu...”
Đầu kia truyền đến tiếng khóc thảm thiết của Lục Chiêm Đình, sau đó bốp,
bịch hai tiếng, có cả giọng hằn học của Tiêu Yêu Cảnh: “Mày làm gì mà
kêu thảm thiết vậy hả? Gia Áo là để mày gọi sao? Gọi thêm họ vào cho
tao!”
Lục Chiêm Đình nức nở: “Tô...Tô Gia Áo...tớ, tớ sai
rồi...tớ không nên đổ oan cậu...tớ, tớ sẽ đi tìm thầy Hiệu trưởng để nói sự thật, không để ảnh hưởng đến cậu đâu. Tớ ở bệnh viện cũng thảm lắm
rồi...Tớ Van Xin Cậu, đừng có lần lượt gọi người đến giáo huấn tớ nữa.”