"Đệt, ngày mai phải đi thi rồi mà sức khỏe thế này..." Trần Ô Lâm đen mặt, chậm rãi ngồi xuống mà muốn đau thấu ruột gan, trong lòng không ngừng nguyền rủa Corleo từ đầu đến chân.
Tên cầm thú nhà ngươi, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao? Đời này tiểu thụ nào lấy hắn làm chồng đúng là xui xẻo cả một kiếp!
Trần Ô Lâm đành ôm mông bật quang não nhảy vào thế giới giả lập, ngày mai cậu phải tham gia thi xét tuyển vào Học viện Quân sự Hoàng gia Rinus nên không thể không ôn luyện được.
Thật đáng buồn, Trần Ô Lâm không có bàn tay vàng hỗ trợ, không có chỉ số IQ cao như các nam chính nữ chủ.
Dưới danh nghĩa là một người bình thường, cậu phải chăm chỉ gấp mười lần người khác.
"Haizz, mà rớt cũng chả sao, ông đây chỉ đi thu thập máu thôi mà!" Trần Ô Lâm thì thầm tự trấn an bản thân, cậu cũng không thể gượng ép bản thân quá mức được.
Màn hình tối tăm xuất hiện những vi mạch chạy dọc xung quanh, bao phủ lấy cơ thể Trần Ô Lâm.
|Bạn đã đăng nhập thành công\, đang trong quá trình dịch chuyển.|
Âm thanh quang não vang lên, Trần Ô Lâm được đưa tới vị trí đã off ban đầu, thật may mắn khi vị trí đó ở gần đấu trường cơ giáp nên cậu không cần tốn thời gian cuốc bộ thêm nữa.
Nhận ra thân thể trong thế giới ảo không bị ảnh hưởng từ cơ thể thật, Trần Ô Lâm hí hửng bước vào khu vực phòng chiến đấu giả lập sơ cấp.
"Ồ? Ecritter?" Trần Ô Lâm kinh ngạc khi gặp được Blom ở đây, ấn tượng đầu của cậu đối với thiếu niên này cũng không tệ.
Lúc dùng tài khoản Ecritter ở trong thế giới ảo, Blom là một người nghiêm túc và trầm lặng, khi gặp mặt ở ngoài đời, Blom rất am hiểu và tài giỏi, thuộc dạng người mọt sách và chín chắn.
Dù Blom không giỏi biểu hiện cảm xúc của mình, nhưng so với tên Corleo thì tốt hơn rất nhiều.
"Chào, Olla." Blom máy móc mở miệng, làm Trần Ô Lâm không khỏi nhớ tới Green nhà mình.
Xem ra nhóc con bán trùng vẫn hoạt bát và nhiệt tình hơn nhiều, có lẽ do thuộc tính mảnh hồn của Blom là hệ Thủy nên tính cách mới trầm lặng, khó gần chăng?
"Hi~~ Cậu cũng tới luyện tập sao? Nghe nói cậu cũng đi dự thi xét tuyển học viện Quân sự Hoàng gia Rinus phải không? Là hệ nào vậy?" Trần Ô Lâm hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Học viện Quân sự Hoàng gia Rinus bao gồm 4 hệ cơ bản: Hệ chỉ huy, Hệ chiến lược, Hệ phụ trợ, Hệ chế tạo.
Các hệ chia thành các khoa khác nhau phụ thuộc vào tài năng và phẩm chất của học sinh.
Hệ chỉ huy: Khoa không gian, Khoa địa chất, Khoa hải sinh.
Hệ chiến lược: Khoa lịch sử, Khoa học thuyết, Khoa ứng tiễn (ghép từ ứng dụng và thực tiễn)
Hệ phụ trợ: Khoa chiến đấu, Khoa thủ hộ, Khoa chữa trị.
Hệ chế tạo: Khoa thiết kế, Khoa lắp ráp, Khoa nghiên cứu.
Mỗi học sinh chỉ được lựa tối đa ba Khoa trong một học kỳ, ngoại trừ những trường hợp cá biệt như người đó đã giữ một chức vị trong quân đội hay đứng trong top 10 của học viện.
Trong vòng 2 tuần đầu tiên, nếu học sinh cảm thấy bản thân không phù hợp với hệ và khoa mình chọn thì họ có quyền được đổi hệ khác.
Hệ chỉ huy.
Còn cậu? Không ngoài dự đoán, cả Blom và Corleo đều lựa hệ chỉ huy, dù sao bọn họ điều khiển cơ giáp cũng rất thành thục còn gì? Trần Ô Lâm bắt đầu cảm thấy do dự, lúc đầu cậu tính chọn Hệ chỉ huy, nhưng tỉ lệ thi đậu rất thấp.
Để xem.
Có lẽ là Hệ phụ trợ hoặc Hệ chỉ huy...!Trần Ô Lâm ngập ngừng đáp.
Với tính cách của cậu, hoàn toàn không phù hợp với việc ra lệnh cho người khác, nhưng cậu cũng không muốn phải nghe lệnh của ai.
Nếu có thể, Trần Ô Lâm muốn đơn thân độc mã khi chiến đấu.
Nói tóm lại, phải thi xem đậu không đã rồi tính tiếp.
Trần Ô Lâm xua tay, dẹp bỏ đống hỗn độn trong đầu sang một bên.
Lúc này đây cậu nên luyện tập chăm chỉ để không bị rớt một cách thê thảm, bị như vậy cậu chẳng thể nhìn thẳng vào mặt Sasha nổi.
Cũng được, chúng ta cùng luyện tập đi.
Blom hiếm khi chủ động ngỏ lời, hắn thật sự rất thưởng thức tài năng chiến thuật của Trần Ô Lâm, tuy chỉ trên bề mặt lý thuyết nhưng cậu ấy rất có khả năng sẽ trở thành đối thủ của Blom trong tương lai.
Vậy thì tuyệt quá! Bắt đầu thôi.
Trần Ô Lâm mừng rỡ kêu lên, được luyện tập cùng dân chuyên nghiệp thì còn gì bằng.
•
•
Ngày hôm sau.
Sau khi chuẩn bị thật kỹ càng, Trần Ô Lâm ra khỏi nhà thật sớm để đến địa điểm dự thi.
Tim đập thình thịch như đánh trống, mặc dù đã cố gắng tự trấn an bản thân, nhưng cậu lo lắng tới mức lưng toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác cứ như đi thi đại học ở thế giới kia vậy!
Trước mắt là hàng ngàn hàng trăm người tới dự thi, từng lớp từng lớp nối đuôi nhau đi vào học viện Quân sự, so với lễ hội càng đông đúc tấp nập hơn.
Trần Ô Lâm liền từ bỏ ý tưởng tìm kiếm người quen trong chốn đông đúc này, có lẽ thi xong thật sớm rồi chạy thẳng cẳng về nhà thì tốt hơn.
Hít sâu một hơi, Trần Ô Lâm mang theo số báo danh tới khu vực kiểm tra đầu tiên.
Máy đo lượng Tinh thần lực và Thể lực.
Chờ đợi một hồi lâu, người giám định cuối cùng cũng đọc tới số của Trần Ô Lâm 193470.
Tới rồi!
Trần Ô Lâm cứng ngắc đi tới trước máy giám định tân tiến, bàn tay chạm vào quả cầu trong suốt làm bằng tinh thể.
Tich...!tich...
Kết quả giám định: Tinh thần lực: cấp A, thể lực: B.
Đạt.
Phù...!Trần Ô Lâm thở phào nhẹ nhõm, thật là may quá.
Kết quả của cậu không quá dọa người, cũng không quá thê thảm bị đánh rớt, chứ lỡ như kết quả giống mấy nội dung trong tiểu thuyết chắc cậu phun máu mà chết mất.
Tới phần thi lý thuyết thì đơn giản hơn nhiều, tất cả bài thi đều là đánh trắc nghiệm.
Trần Ô Lâm từ khi xuyên vào thế giới này đều đọc không ít tư liệu để viết thành tiểu thuyết, dù tệ lắm cũng nhớ được 50%.
Bài thi được chấm điểm từ robot trí tuệ nhân tạo nên cậu rất nhanh nhận được bài thi của mình.
81/100 điểm.
Nhẹ nhàng qua hai đợt kiểm tra, Trần Ô Lâm tới địa điểm cuối cùng.
Phòng mô phỏng đánh giá năng lực.
Nơi quyết định trong tương lai Trần Ô Lâm sẽ lựa chọn ngành nào cùng xếp hạng các tân sinh vào bảng danh dự của học viện, nếu vượt qua kỳ thi với kết quả tốt, Trần Ô Lâm sẽ có khả năng nhận được học bổng giống như Sasha, hoặc ít nhất cũng được học bổng giảm phí.
Vì túi tiền của mình, Trần Ô Lâm nhất định phải cố gắng hết mình!
Thí sinh 193470.
số báo danh của Trần Ô Lâm một lần nữa được kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Ô Lâm.
Lạch cạch...
Khi Trần Ô Lâm bước vào phòng, cánh cửa tự động đóng lại, xung quanh tối sầm lại bắt đầu mô phỏng giả lập.
|Đang mã hóa dữ liệu...
Mô phỏng số A12 thành công...
Ting!|
Không gian tối tăm hiện lên vi mạch điện tử, xung quanh biến thành một căn phòng.
Nói chính xác hơn, nơi này chính là một căn hầm.
Tiếng ồn ào tranh cãi lập tức khiến cho Trần Ô Lâm choáng váng.
"Không được, làm cách đó không nào tìm đường chết, bên ngoài là hàng trăm con dị thú khát máu nguy hiểm cấp B trở lên." một người phụ nữ mặc đồ thường dân kinh hoảng thét lên, bộ dạng bẩn thỉu chật vật vô cùng.
"Thế ông nói thử xem? Bây giờ chúng ta nên đứng ở đây tranh cãi rồi để mặc cậu ấy chết sao?" đôi mắt của người mặc áo quân đội đỏ lên, trong cánh tay là một quân sĩ khác đang bị thương rất nghiêm trọng.
Trần Ô Lâm nhanh chóng đánh giá tình hình xung quanh, căn hầm này chứa 8 người, cộng thêm cậu vào thì có 3 người là quân sĩ, 5 người còn lại đều là thường dân.
Bốn bức tường đều rạn nứt sắp đổ sập, chỉ có một con cơ giáp đang bốc khói chống trụ trần nhà.
Trần Ô Lâm nhanh chóng kết luận tình huống giả lập lúc này.
Bọn họ đang bị kẹt ở trong căn hầm, bên ngoài là dị thú hung dữ.
Nhưng nếu ở lâu bên trong, khí oxi sẽ càng ngày càng giảm, khiến cho hai phe trở nên mâu thuẫn với nhau.
"Trung úy...!bên viện binh gửi tin trong vòng 10 phút cứu viện sẽ tới...!nhưng..." một quân sĩ vẻ mặt tái nhợt nói "Khí oxi hiện tại nếu dùng cho tất cả chỉ cần chưa đầy 4 phút..."
Nghe được lời của vị quân sĩ kia, mọi người bỗng nhiên trừng mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy ác ý cùg phòng hờ gay gắt.
Một người đàn ông vẻ mặt thô bỉ lên tiếng "Mấy người là quân nhân, hi sinh tính mạng bảo vệ người dân là việc nên làm.
Còn nữa..." ông ta chỉ vào quân sĩ bị thương "Hắn ta chẳng sống được bao lâu nữa, không bằng giết hắn luôn để khỏi lãng phí lượng khí quý giá."
"Ngươi dám!!!" quân sĩ ôm người bị thương vẻ mặt không thể tin, đang tính lớn tiếng chửi mắng thì bị Trần Ô Lâm cắt ngang.
"Không muốn chết thì im lặng!"
Mọi người quay đầu nhìn thiếu niên 'Trung úy' đối diện, hoảng sợ ngậm chặt mồm khi thấy lưỡi dao bén nhọn.
"..." Trần Ô Lâm vỗ trán.
Được rồi! Lời nói vừa nãy có chút không hợp hình tượng.
Đóng vai một Trung úy mà lại uy hiếp vũ lực với thường dân, nghe thế nào cũng không ổn.
Nhưng mà...!cái tình huống giả lập này quả thật tiến thoái lưỡng nam.
Bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn.
Một, cố chấp trong này, bọn họ sẽ tàn sát lẫn nhau để sống sót.
Hai, rời khỏi đây rồi bị dị thú xé nát.
Nếu đã vậy...
Trần Ô Lâm liếc nhìn cơ giáp đang bốc khói, đôi mắt bỗng nhiên bừng lên một tia sáng.
Cậu sẽ lựa chọn phương án thứ ba!
Cơ giáp bị hỏng này chính là đáp án.
Trần Ô Lâm nhanh chóng dùng vải khô tẩm nước che lên vị trí bị bốc khói, hí hoáy mở hộp nhiên liệu ra tìm kiếm thứ gì đó.
Đây rồi!
Khối năng lượng hình lập phương, nhiên liệu không thể thiếu của cơ giáp.
Trong kiến thức phổ thông, ngay cả đứa trẻ một tuổi của biết hộp năng lượng ngoài cung cấp năng lượng còn có chức năng lọc khí chất thải để giảm nhiệt cho cơ giáp.
Nhưng trong tình cảnh cấp bách, chẳng ai nhớ nổi chuyện nhỏ nhặt này.
Cuối cùng khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ và tuyệt vọng hơn.
Trần Ô Lâm sau khi bật chế độ lọc khí lên, trong lòng có chút tò mò với những thí sinh có cùng mô phỏng A12 giống mình.
Bọn họ không biết còn cách nào khác không nhỉ?
"Mọi chuyện ổn cả rồi, mọi người hãy tiết kiệm không khí chờ cứu viện tới." Trần Ô Lâm nhẹ giọng trấn an, sau đó tìm một góc tường ngồi xuống làm ra vẻ nghỉ ngơi.
Mọi người nhìn vào hộp năng lượng như bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ và sùng bái vị 'Trung úy' kia.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể an tâm rồi!
10 phút trôi qua, âm thanh máy móc vang lên đánh thức Trần Ô Lâm.
|Mô phỏng kết thúc.|
Trần Ô Lâm mở mắt, bình thản bước ra ngoài, trong lòng vô cùng vui vẻ và tự tin.
Đợt thi lần này đậu chắc rồi! Tuy không được đứng nhất bảng, nhưng chắc chắn cậu cũng sẽ lọt vào top người ưu tú.
Haizz, nếu biết được tình huống giả lập như vậy cậu cũng chẳng cần tốn công sức điên cuồng luyện tập cơ giáp làm gì.
Vừa rời khỏi khu vực thi, Trần Ô Lâm hí hửng mở quang não báo tin cho Sasha.
[Sasha ơi~~ Tớ thi xong rồi, cậu đang ở đâu?]
Chưa được mười giây thì Trần Ô Lâm đã nhận được hồi âm, tốc độ đánh chữ của Sasha quả thật kinh người!
[Tới căn tin của học viện đi, Sasha đãi cậu bữa trưa.#^_^#]
Trần Ô Lâm nhìn sắc trời, ừm, bây giờ cũng tới lúc ăn trưa rồi!
[Okie.
Tới liền!]