"Lâm...!thịt..." vừa mới về nhà Trần Ô Lâm liền bị một tảng thịt lớn tấn công, Green vẻ mặt như bánh bao phồng má kêu đói.
"..." Trần Ô Lâm chột dạ nhận ra, dạo này bản thân đều đồn tâm trí vào cơ giáp và thế giới ảo mà quên mất đứa nhỏ bán trùng tộc này.
Không ngờ chỉ vài tuần không để ý tới mà Green đã lớn tới cỡ này rồi, thật sự phi nhân loại a~~
Trần Ô Lâm nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân, áy náy xoa đầu nhóc Green "Xin lỗi nha Green, ta sẽ mua thật nhiều thịt để đền bù cho nhóc."
Green trèo từ trên người Trần Ô Lâm xuống, tâm trạng dường như tốt lên một chút.
"Lâm...!ngươi sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?"
"Green?" Trần Ô Lâm ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Green, rất hiếm khi Green nói trọn vẹn một câu, mà ý tứ trong câu nói của hắn khiến Trần Ô Lâm bối rối không thôi.
Green sợ mình bỏ rơi hắn sao?
Trần Ô Lâm cẩn thận suy nghĩ thêm, đúng là mảnh hồn trên người Green không thể nghi ngờ gì thêm, cậu chắc chắn sẽ lấy nó ra cuối cùng.
Và...!cuộc sống của thân thể tên Otta này cũng kết thúc...
"Ừm, ta hứa với ngươi, Green.
Mãi tới khi mạng sống này kết thúc, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi." Trần Ô Lâm mỉm cười xoa đầu Green, nếu không phải vì nhiệm vụ, Trần Ô Lâm thật sự coi Green như em trai của mình.
Green cũng là người duy nhất tới hiện tại biết được tên thật của cậu.
"Ta thích...!nhất...!Lâm!!!" Green bổ nhào lên người Trần Ô Lâm, dụi dụi đầu trong lồng ngực làm nũng, gương mặt nở nụ cười vui sướng ngọt ngào.
Sau khi dùng qua bữa trưa, Green nằm bên cạnh Trần Ô Lâm ngoan ngoãn ngủ say.
Cậu cũng bắt đầu mở quang não lên đăng nhập thế giới ảo, phải chăm chỉ làm việc a~~ Nếu không cậu sẽ không nuôi nổi nhóc bán Trùng tộc cùng bạn thân thuở nhỏ mất.
Vừa mới bước vào, Trần Ô Lâm lập tức nhận được tin nhắn của Mai Foling.
[Mau đến cửa hàng đi, có người muốn gặp cậu kìa.]
Trần Ô Lâm trong lòng tràn ngập tò mò, không biết người mà Mai Foling nói là ai? Nhìn thời gian tin nhắn gửi đến là 6: 00 a.m, không phải là đã đi rồi đó chứ?
Cuối cùng Trần Ô Lâm vẫn đi tới Đường Viên Quán, dù sao lúc này cậu cũng đang tính hoàn thành tác phẩm mới rồi bán ở chỗ kia.
Leng keng...
"Mai, xin lỗi vì tới trễ nha, hôm nay tôi phải đi thi xét tuyển nên không đọc tin nhắn..." Trần Ô Lâm chưa kịp dứt lời thì đã bị một bóng đen bất thình lình sộ tới.
Rầm!
Trần Ô Lâm ngã ngửa trên sàn nhà, toàn thân bị trọng lượng trước mặt đè xuống không thể thở nổi.
Chỉ là thế giới ảo nhưng sao cảm giác lại chân thật thế này?
"Đại...!đại thần!!!" một thiếu niên xa lạ vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm Trần Ô Lâm, đôi mắt màu lam lấp lánh đầy cuồng nhiệt và si mê.
"A...!Cậu có thể xuống người tôi trước không? Cậu thật sự rất nặng đó!" Trần Ô Lâm đầy mất mặt nói, vì cái gì ngoài đời thực bị đè mà thế giới ảo cũng bị đè thế này? Số của cậu là bị người khác đè nằm dưới sao? Thật không cam tâm!
"Xin...!xin lỗi!" thiếu niên mặt đỏ như trái à chua nhảy dựng lại, không ngừng cúi rụp đầu che dấu bộ dạng thất thố của mình.
Mai Foling đứng bên cạnh xem kịch vui cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt nở nụ cười gian xảo như hồ ly "Olla Mo Mo sướng rồi nha, chỉ trong một thời gian ngắn đã có fan cuồng rồi.
So với minh tinh với ca sĩ gì đó càng lợi hại hơn."
Trần Ô Lâm sửng sốt mất vài giây, bắt đầu đánh giá thiếu niên vừa rồi từ đầu đến chân.
Thân hình có chút mảnh khảnh, yếu ớt, đôi mắt cùng mái tóc ngắn màu lam nhạt như bầu trời, gương mặt trái xoan có chút nữ tính và thanh tú, sóng mũi cao không tỳ vết, làn da trắng có chút khô ráp vì không được bảo dưỡng.
Mà...!Khoan đã! Chỗ này không phải thế giới ảo sao?
"Ra là cậu có sở thích này sao? Thiết lập tài khoản bằng hình dạng...!nữ tính như vậy?" Trần Ô Lâm dùng đôi mắt cá chết nhìn fan cuồng của mình, trong các bộ tiểu thuyết đam mỹ, kiểu người cậu không thích nhất chính là Nhược Thụ a...
"Không...!Không phải như vậy đâu, em lỡ sử dụng hình dáng ngoài đời để thiết lập tài khoản này luôn, đây chỉ là một sai lệch nhỏ." thiếu niên xấu hổ, mặt mày đỏ bừng lên vội vàng giải thích.
"Hưm...!Lấy hình dáng ngoài đời thiết lập tốn chi phí không nhỏ đâu..." Trần Ô Lâm cảm thán nói, nhưng cũng không làm trêu chọc thiếu niên kia nữa "Được rồi, thế tên của cậu là gì?"
"Fant.
Fant Macroy." thiếu niên mừng rỡ tự giới thiệu bản thân "Em...!em đã đọc toàn bộ các tác phẩm của Đại thần, nhờ có nó mà em đã thay đổi hoàn toàn.
Em đã đọc bài viết của Đại thần, anh sẽ đi tới Học viện Quân sự Hoàng gia phải không? Em cũng vì thế mà cố gắng thi vào trường đó.
Liệu...!liệu em có thể trở thành đội viên tương lai của Đại thần được hay không?"
Trần Ô Lâm không khỏi nhớ tới bài biết tâm trạng gần đây của mình, quả thật là cậu có nhắc tới vụ đi thi tuyển vào Học viện Quân sự Hoàng gia Rinus.
Nhưng mà...
"Đội viên là có ý gì?" Trần Ô Lâm chưa tìm hiểu sâu vào mấy vấn đề này.
"A, là như vậy thưa Đại thần.
Tất cả học sinh trong học viện sau khi học qua 5 tháng sẽ lựa chọn tổ đội chiến đấu.
Một tổ đội bao gồm 10 người, trưởng đội có thể mời cái học sinh từ các hệ khác nhau để vượt qua các kỳ thi và ngoại khóa chuyển cấp." Fant nói thoăn thoắt như thuộc nằm lòng, dường như hắn đã chuẩn bị trước từ rất lâu.
"Ồ..." Trần Ô Lâm sờ cằm suy tư, việc cậu tự tạo ra tổ đội là không có khả năng, nhưng nhất định phải tìm một tổ đội để dễ dàng thực hiện nhiệm vụ thu thập mảnh hồn.
"Tốt thôi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này." Trần Ô Lâm chưa có ý định đồng ý với mong nguyện của thiếu niên Fant này, dù sao hắn cũng không phải kí chủ có mảnh hồn cần thu thập, cậu cũng không cần cố gắng tạo mối quan hệ với hắn.
"Vâng..." Fant như bong bóng bị xì hơi, gương mặt sầu não liếc nhìn bộ dạng của Trần Ô Lâm vui vẻ trò chuyện với Mai Foling, trong lòng không khỏi ghen tỵ với thiếu nữ kia.
Mọi việc có chút khó khăn, nhưng Fant chắc chắn sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Fant là một đứa trẻ tầm thường và vô dụng, tựa như một kẻ vô hình trong thế giới phồn hoa, tấp nập.
Hắn tự ti, u ám, sống núp mình trong vỏ kén dày đặc ngăn cách mình với xã hội bên ngoài.
Vào một buổi sáng đẹp trời, trong khi mọi người rủ nhau đi chơi cùng tham gia lễ hội náo nhiệt mừng ngày Tẩy Trần*, Fant lại cô độc lẻ loi đi dạo quanh thế giới ảo, đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
*Lễ hội Tẩy Trần: truyền thuyết đô thị của Rinus kể về một pháp sư trừ tà chuyên đi lừa gạt người khác, hắn ta ham danh hám lợi, không ngừng gieo rắc nỗi sợ hãi lên người khác rồi lại giả bộ cứu rỗi bọn họ.
Tới một ngày, một con quỷ tàn ác thấy được hành động giả dối của tên pháp sư thì vô cùng phẫn nộ, con quỷ quyết định vạch trần bộ mặt thật của hắn ta và trừng phạt kẻ dám ngụy trang thành mình.
Con quỷ dùng máu tươi để tạt xuống tên pháp sư, dùng xương để cắt rách da thịt, dùng muối để xát vào đôi mắt dơ bẩn kia.
Dân làng đã vô cùng sợ hãi con quỷ, nhưng đồng thời cũng nghe được lời thú tội cùng cầu xin tha thứ của tên pháp sư, bọn họ đã tức giận và dùng lửa thiêu rụi pháp sư kia- con ác quỷ thật sự.
Về phần con quỷ đã giúp dân làng tìm ra sự thật, bọn họ bắt đầu tôn thờ và kính trọng nó như một vị thần, hằng năm đều tổ chức lễ Tẩy Trần, họ dùng máu động vật đổ lên người mình, rồi bắt đầu nhảy múa ca hát điệu múa truyền thống.
Khi xã hội ngày càng phát triển, người dân vẫn tiếp tục duy trì ngày lễ và thay thế máu tươi bằng thuốc nhuộm màu đỏ hay màu vẽ.
Fant đã vô tình đọc được những cuốn tiểu thuyết do Trần Ô Lâm sáng tác và hoàn toàn yêu thích và cuồng nhiệt với nó.
Hắn bỏ ra tất cả thời gian để đọc chúng, đọc mãi tới khi không còn sót một bộ nào.
Người ta thường nói một cuốn sách hay văn phong của từng chữ viết sẽ phản ánh tính cách của nhà văn, Fant tin tưởng vào điều đó, và bắt đầu coi Olla Mo Mo như Đại thần của mình.
Từng lời nói, từng hành động của các nhân vật trong tiểu thuyết đã rung động trái tim nguội lạnh của Fant, tựa như ánh mặt trời ấm áp chói rọi soi sáng con đường mù mịt của Fant.
"Gửi lời nhắn tới tương lai xa xôi, tôi của quá khứ, của hiện tại, của tương lai sẽ và mãi mãi sống vì một người duy nhất."