Khu xử lý phế liệu nằm ở một tiểu hành tinh cách xa đại lục Polloa khoảng 390.000 km, xấp xỉ khoảng cách từ Polloa tới Moon.
Mọi người thường ví nơi đó như một thành phố bị ruồng bỏ, nơi bóng tối luôn luôn bao trùm.
Những tội phạm và kẻ nợ nần bị đày ải ở đó chỉ có thể sống hết phần đời còn lại của mình ở đó.
So với khu F của đế quốc Rinus, nơi này chỉ hơn chứ không kém về khoản ảm đạm, tuyệt vọng tối tăm.
Khi một đứa trẻ được sinh ra tại nơi đây, bọn chúng thậm chí không có tên của chính mình.
Lũ trẻ buộc phải trưởng thành và cố gắng sống sót, giẫm đạp lên những kẻ yếu để cướp bóc, tranh đoạt.
Ngay cả một vật dụng như đèn điện cũng vô cùng khan hiếm, bọn họ đều dựa vào ánh trăng mờ ảo để làm việc và sinh hoạt, tựa như những con chuột nhắt sống trong ống cống hôi thối lạnh lẽo.
Hắn cũng như bao đứa trẻ khác, không có tên, không người thân thích, thậm chí chẳng biết nổi sinh nhật của mình là ngày nào.
Mái tóc nâu xam xám lớp bụi trông như một tổ quả, toàn thân gầy trơ xương, đôi mắt xanh đờ đẫn, hốc hác.
Quần áo trên người vô cùng rách rướt và cũ nát, còn thua xa một tên ăn mày nào đó trong Polloa.
Bước đi giữa đống phế liệu và rác rưởi, hắn may mắn tìm được một trái trứng gà thối ở trong lò vi sóng bị hỏng.
Ít nhất bữa tối nay sẽ không bị đói bụng.
Hắn sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, trong vô thức nuốt nước miếng ực một cái.
Dù thứ này ở Polloa là đồ bỏ đi, nhưng khi ở hành tinh bị ruồng bỏ này thì là mỹ vị không thể quên được.
Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, lén lút chui vào một chỗ kín đáo và an toàn để xơi bữa tối.
Vì thân thể quá nhỏ bé này nên hắn thường xuyên bị đánh đập và trấn lột, nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót.
Rộp rộp...
Hắn nhai nuốt toàn bộ vỏ trứng lẫn chất lỏng bên trong, bản năng sinh tồn khiến hắn có trí nhớ rất tốt.
Hắn từng nghe một nhóm người trò chuyện với nhau rằng vỏ trứng có canxi nên khá bổ dưỡng.
Hiển nhiên một đứa trẻ mới mọc răng sữa như hắn ăn vỏ trứng có hơi quá sức, một vài mảnh vỡ vụn đâm vào lưỡi cùng nướu thịt của hắn, máu tươi chảy ra khóe môi.
Hắn hoảng hốt tự liếm sạch máu của mình, trong lòng chợt run lên vì sợ hãi.
Hắn đã thấy cảnh tượng khủng khiếp đó rất nhiều lần, khi những kẻ lang thanh quá đói khát, bọn họ sẽ giết chóc lẫn nhau, thậm chí ăn thịt đồng loại của mình.
Một đứa trẻ con như hắn chẳng khác nào con mồi béo bở của đám điên loạn đó.
Hắn còn nhớ rất rõ, lúc đó là một ngày trời mưa rất ẩm ướt, một đoàn người mặc áo bảo hộ màu đen đi tới khu phế liệu và bắt đi rất nhiều người, trong đó có cả hắn.
Đương nhiên hắn và những người khác có phản kháng, nhưng bọn chúng đã dùng vũ lực cưỡng ép và uy hiếp.
Ục ục...
Từng bọt khí nổi quay thân thể hắn, ngày cũng như đêm, hắn mơ màng nằm trong ống nghiệm, sau đó lại bị tiêm vào người thứ dịch kỳ quái vô cùng nóng rát và đau đớn.
Hắn nhìn thấy những người bị tiêm thuốc xung quanh đều biến thành quái vật hoặc nổ banh xác, chỉ riêng hắn lại biến thành trẻ con, mái tóc nâu hóa thành màu trắng, làn da xanh lá vô cùng quái dị.
Hắn không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết khi bản thân biến thành vật thí nghiệm thật dày vò, khổ sở, so với địa ngục càng khủng khiếp hơn.
Tệ hơn tất cả, trí nhớ của hắn ngày càng thuyên giảm, ký ức như bị cắn nuốt khiến hắn chỉ còn dựa vào bản năng và lý trí để tồn tại.
Cơ hội ập tới, hắn nhanh chóng nắm giữ lấy nó và bỏ trốn ra ngoài phòng thí nghiệm, nhưng đám người kia đuổi theo hắn dai như đỉa, toàn thân của hắn dần dần chồng chất vết thương, sức lực càng ngày càng bị bòn rút.
Và...!Thiếu niên kia đã cứu rỗi hắn.
Trần Ô Lâm.
Dung mạo của người kia vô cùng bình thường, nhưng khí chất ôn hòa, dịu dàng săn sóc khiến hắn mê luyến không thôi.
Cậu...!đã đặt tên cho hắn là Green.
Lần đầu tiên trong đời, hắn được cảm nhận sự ấm áp và quan tâm của người khác.
Hắn trí óc trí độn như đứa trẻ 3 tuổi, thân thể quái vật, lại ham ăn hám uống, nhưng người kia vẫn không chán ghét hắn.
Trôi qua một khoảng thời gian, Green dần lấy được toàn bộ ký ức, nhưng hắn cũng không dám thể hiện ra trước mặt Trần Ô Lâm.
Một phần vì luyến tiếc sự chiều chuộng, sủng nịch của cậu, phần khác là vì...!Green lo lắng Trần Ô Lâm sẽ chán ghét thân phận dơ bẩn của mình.
Ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, Green buồn bã thở dài đầy phiền muộn.
Hắn cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ trong thân thể của mình, từng mạch máu, từng dây thần kinh,...!tràn đầy năng lượng sôi trào như dung nham.
Hắn đã biết từ rất lâu, bản thân đã không còn là nhân loại.
Một người như hắn, sẽ xứng đôi với Trần Ô Lâm sao?
"Green? Tắm xong chưa? Mau ra đây không đồ ăn nguội hết này!" giọng nói của Trần Ô Lâm vọng ra từ phòng bếp, đánh tỉnh Green đang chìm trong mê man suy nghĩ.
"Lâm..." Green thủ thỉ nói, đôi mắt đỏ rực màu máu hiện lên tia cảm xúc khó hiểu, chính bản thân hắn cũng không biết nó là thứ gì.
Rõ ràng nơi này thật yên bình, xung quanh đều an toàn, thoải mái, vì sao trái tim của hắn lại đập nhanh như vậy?
Lạch cạch.
Green mở cánh cửa ra, trên người mặc bộ áo ngủ hoạt hình mà Trần Ô Lâm đưa cho, gương mặt vô biểu tình nhìn bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn.
Lâm...!có chuyện quan trọng muốn nói với hắn sao?
----
Kịch trường nhỏ.
Trần Ô Lâm: Green\, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nhóc.
*vẻ mặt nghiêm túc*
Green: !!!*đỏ mặt*
Trần Ô Lâm: Sao tự nhiên lại đỏ mặt vậy? Ngươi bị bệnh sao?
Green: Thật ra...!Lâm không cần mở lời đâu\, Green cũng rất thích Lâm.
*đỏ mặt cười ngại ngùng*
Trần Ô Lâm: ????