Trần Ô Lâm lúc này rất hoảng loạn, cậu không biết nên làm chuyện gì tiếp theo.
Với thân phận này, hiển nhiên Trần Ô Lâm không thể trở về Rinus yên ổn được nữa.
Tuy nhiên, Trần Ô Lâm vẫn ngất ngây trong vui sướng, ai lại không thích mình trở nên đẹp trai chứ?
"Không biết Sasha sao rồi...!cả Corleo và Blom nữa..." Trần Ô Lâm lẩm bẩm với chính bản thân, cậu khá lo lắng liệu bọn họ có gặp rắc rối hay không khi cậu bị đế quốc Evant bắt đi.
Cầm chiếc gương tinh xảo lên, Trần Ô Lâm mê mẩn soi mặt mình cả ngày cũng không chán.
Cậu đã yêu cầu Snow làm chiếc gương này để có thể ngắm gương mặt mỹ miều của mình.
•
•
"Này, ta đưa ngươi về đây không phải để ngươi suốt ngày soi gương đâu! Ngay cả ăn ngươi cũng không bỏ nó xuống được sao?" Snow đen mặt nhìn thiếu niên vừa ăn vừa soi gương rất tự nhiên, mặc kệ cả ánh nhìn của những người hầu và quản gia trong cung điện.
Trần Ô Lâm được vinh dự thưởng thức bữa ăn hoàng gia của đế quốc Evant, nhưng hiển nhiên đồ ăn thơm ngon trước mắt vẫn không có sức hút bằng gương mặt của cậu.
"Gương mặt đẹp như vậy không dùng để ngắm thì làm gì chứ?" Trần Ô Lâm ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn về phía Snow, tựa như hắn ta là một kẻ rất ngu ngốc.
"..." Snow run run khóe miệng, những người hầu trong phòng đều nghĩ vị đại hoàng tử chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng hắn đã làm một hành động vô cùng bất ngờ.
"Thế...!ta và người ai đẹp hơn?" Snow vừa cười vừa vén tóc lên tạo dáng, rõ ràng là đang quyến rũ người đối diện.
Bọn họ không thể tin vào chính mắt mình, đây thực sự là Đại hoàng tử Evant hiểm độc, tàn nhẫn sao?
"Đương nhiên là tôi rồi!" Trần Ô Lâm giương cằm, không một chút do dự trả lời.
Trần Ô Lâm không có ý nói rằng Snow không đẹp trai, nhưng cậu thuộc team sủng thụ! Đáng tiếc, Snow lại quá giống công, làm sao có thể sánh bằng vẻ đẹp tuyệt mỹ do tạo hóa không cần photoshop của gương mặt này.
Snow mém chút nữa mất hình tượng ngã sấp xuống bàn, câu trả lời này...!đả kích hắn không nhỏ.
Cái con người tự luyến này là sao chứ? Thà rằng cậu ta vẫn giữ gương mặt tầm thường trước kia!
Thật sự mà nói, rất ít người có thể khiến hắn thất thố như vậy, hoặc là, Trần Ô Lâm chính là người đầu tiên.
Snow nhanh chóng đổi đề tài để không khiến trái tim bị đả kích nhiều hơn "Được rồi, không nói đùa nữa.
Ngươi phải làm một số việc để tròn bổn phận của mình.
Nếu không muốn bị kẻ khác ám sát."
"Việc gì?" Trần Ô Lâm dừng ăn, vẻ mặt hơi căng thẳng lên khi nghe tới từ 'ám sát'.
Chết rất đau đớn, cậu không muốn chết đâu! Càng không muốn chết trong thầm lặng.
Ít nhất phải chết sao cho oanh liệt ai ai cũng biết!
"Điều khiển năng lực của mình và chiến đấu vì Evant." Snow trả lời.
"Chiến đấu..." Trần Ô Lâm sửng sốt trước yêu cầu của Snow, liệu cậu có thể sao?
"À, không phải như ngươi nghĩ đâu.
Làm sao ta có thể cho ngươi đi đánh nhau với đế quốc Rinus? Ta còn chưa ngu ngốc tới mức đó, ai mà biết được ngươi sẽ phản bội lúc nào chứ?" Snow như đọc được suy nghĩ của Trần Ô Lâm mà giải thích thêm.
"Vậy tôi phải chiến đấu với ai?" Trần Ô Lâm đầy khúc mắc trong lòng, cậu đã ở trong học viện Quân sự Hoàng gia hơn 1 năm, tin tức về quân đội cũng hiểu biết hơn người thường rất nhiều.
Cậu cũng được biết, mặc dù Evant bị mất đi lợi thế về quân sự, nhưng chưa có đế quốc nào dám hó hé khơi màu khai chiến với bọn họ.
"Trùng tộc." Snow vẻ mặt hơi nghiêm trọng, đôi mắt sâu xa đầy ý tứ châm chọc chĩa về phía Trần Ô Lâm "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, có tin hay không thì tùy ngươi.
Trước kia Trùng tộc chẳng là cái quái gì trong mắt bọn ta.
Nhưng nhờ ơn đám người đế quốc Rinus, bọn chúng đã tiến hóa một cách đáng sợ."
"!!!" Trần Ô Lâm lập tức nhớ tới Green, bán trùng tộc mà cậu từng giúp đỡ.
"Khoảng thời gian ngươi hôn mê trong vòng 1 tuần, có rất nhiều chuyện đã xảy ra." Snow thở dài, chậm rãi nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm.
"Khoan đã, tôi đã hôn mê trong vòng một tuần?" Trần Ô Lâm bật thẳng người dậy, cậu tưởng chừng bản thân chỉ trải qua một giấc ngủ ngắn ngủi, hoàn toàn không nghĩ tới lại lâu như vậy.
"Đó là hiện tượng bình thường.
Đừng quên từ nhỏ ngươi đã bị phong ấn huyết mạch rất lâu, sức mạnh của Hắc tộc quá to lớn để linh hồn ngươi có thể dung nhập nhanh chóng." Snow còn chứa nhắc tới chuyện, phương thức phong ấn huyết mạch này rất nguy hiểm, chỉ cần bất kỳ một yếu tố ngoại vật nào tác động, cơ thể của Trần Ô Lâm chắc chắn sẽ nổ banh thành từng mảnh.
"Trở lại chủ đề chính, ta đang nói tới chuyện xảy ra trong một tuần qua.
Trùng tộc từ vùng đất trung tâm đã tấn công Rinus, điều khiến tất cả mọi người không lường trước được chính là, đám trùng tộc đã có trí thông minh, biết bày mưu, tính kế vô cùng tinh vi, chẳng mấy chốc đã xâm nhập vào trung tâm thủ đô Rinus." Snow bày ra vẻ mặt tiếc nuối "Chẳng hiểu sao bọn chúng lại tự rút quân trở về, nếu không dù Rinus có Song Tinh Chiến Thần đi chăng nữa cũng không thể đánh bại hàng trăm ngàn con trùng tộc khát máu kia.
Chẳng biết ả nữ vương trùng tộc đang suy nghĩ thứ gì mà lại chuyển hướng sang tấn công Evant, thật khiến người khác cảm thấy phẫn uất mà!"
Trần Ô Lâm nghe lọt vào tai không được bao nhiêu chữ, vì cậu đang trong trạng thái tự suy diễn một viễn cảnh đáng sợ.
Green! Là Green phải không?
Chẳng lẽ tên nhóc đó biến thành Trùng Vương? Vì yêu cậu điên cuồng mà xông tới Rinus xâm lược?
Quá tội lỗi! Quá mức tội lỗi mà!
Trái tim Trần Ô Lâm nhức nhối quặng đau, cảm giác sợ hãi và áy náy không tên cứ liên tục ập tới.
Nếu bọn họ biết cậu chính là người khơi màu cuộc chiến này, liệu họ còn vui vẻ tươi cười với cậu hay không?
Đáp án đã quá rõ ràng!
Cái này đã không còn là suy đoán, Trần Ô Lâm dám chắc 100% Green chính là kẻ cầm đầu Trùng tộc!
Cái biểu cảm quyết tuyệt trước khi rời đi của Green, cậu không thể nào quên nổi.
•
•
P/s: VIỆT NAM THẮNG RỒI! HÚ HÚ! VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!!!!! TUI KHẢN CỔ RỒI...!Chúc mọi người đi bão vui vẻ, tui ở nhà coi đá banh tiếp.