Ưm...!
Đầu óc Trần Ô Lâm nhức nhối như bị búa đập vào liên tục, đôi mắt trĩu nặng như dính chì khiến cho cậu khó chịu vô cùng.
Cổ họng khô khốc phát ra thanh âm đứt quãng "Nước..."
Chỉ trong tích tắc, dòng nước mát lạnh chảy xuống cuống họng khiến Trần Ô Lâm uống ừng ực không ngừng.
Khi ý thức dần trở nên rõ ràng, Trần Ô Lâm mới nhận ra Sasha đang dùng môi truyền nước cho cậu.
Bộp!
Trần Ô Lâm đẩy mạnh Sasha, ho liên tục như muốn phun hết ra.
Thật sự không còn cách nào khác sao? Làm vậy mất vệ sinh gần chết đi được!
"Cậu chán ghét tớ tới vậy sao?" Sasha vẻ mặt đầy đáng thương nhìn Trần Ô Lâm.
"Ừ! Ghét lắm! Cậu cút xéo đi!" Trần Ô Lâm cực kỳ ác liệt la lên, gương mặt càng tái nhợt hơn khi phát hiện ra chân mình bị khóa chặt bởi gông kiềng "Cái...!Cái quái gì đây?"
"Đừng cựa quậy, nó sẽ để lại vết lằn trên chân cậu đấy." Sasha đầy vẻ quan tâm xoa nắn chân Trần Ô Lâm, vẻ mặt đầy si mê và quyến luyến "Tớ không nghĩ da Otta lại mịn màng như vậy.
Thật may mắn khi trước kia đám quý tộc không chú ý đến cậu!"
Toàn thân Trần Ô Lâm run rầy vì khiếp đảm, cậu không thể nghĩ được một người như Sasha lại làm ra loại chuyện tù cấm này.
"Sasha, rốt cuộc...!cậu muốn gì?" Trần Ô Lâm trong lòng đầy thắc mắc và nôn nóng.
"Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu thôi, Otta." Sasha vẻ mặt đầy vô tội, ẩn chứa sự cố chấp cùng điên cuồng "Đừng nghĩ tới ý định bỏ trốn, Otta.
Bọn họ không thể tìm ra chỗ này, mà cậu cũng không thể dùng sức mạnh của mình được nữa."
Trong lòng Trần Ô Lâm dâng lên cảm giác chẳng lành, vẻ mặt của Sasha lúc này trông rất khủng bố.
Sasha không biết lấy từ đâu ra bộ dao cụ để bên cạnh giường, trên tay cũng cầm một chiếc dao nhỏ, giọng nói ngọt ngào an ủi Trần Ô Lâm "Đừng lo, chỉ một chút xíu là hết đau ngay.
Tớ sẽ móc mắt cậu nhanh nhất có thể, Otta."
"Tránh...!Tránh xa tôi ra!!" Trần Ô Lâm khủng hoảng dùng toàn bộ hắc vụ ngăn chặn Sasha, từng vết cắt nhanh chóng xuất hiện trên cơ thể của hắn ta.
Nhưng Sasha thậm chí chẳng màng tới những vết thương đó, gương mặt vẫn treo nụ cười gần gũi và ngây ngô như mọi ngày.
Thanh âm quang não vang lên cắt ngang hành động của Sasha.
Hắn ta nhíu mày, vẻ mặt rất khó chịu bị quấy nhiễu.
Trần Ô Lâm tưởng chừng Sasha đã có ý định muốn giết chết kẻ vừa gọi quang não với Sasha.
"Xin lỗi Otta, tớ phải đi một chút.
Bọn họ đang mở tiệc ăn mừng ngày sinh nhật của vị thiết kế giả nào đó rất danh tiếng, tớ không thể không đi được." Sasha thở dài sầu não, vẻ mặt đầy áy náy nhìn Trần Ô Lâm.
"..." đi! Đi luôn đi! Đừng bao giờ quay trở lại càng tốt! Cậu mừng muốn chết còn không được! Trần Ô Lâm như được ân xá khỏi bản án đáng sợ kia.
"Đợi một chút, tớ phải tiêm cho cậu một ít thuốc mê đã, nếu không cậu sẽ đánh tan nơi này bằng hắc vụ mất." Sasha bật cười "Nhưng dây xích này thì không thể, nó được làm từ chất liệu đặc biệt có thể chịu đựng được bất kỳ chấn động nào ngoại trừ nhiệt độ.
Cậu chỉ có thể vĩnh viễn ở đây mà thôi."
Trần Ô Lâm như giật bắn lên tính thoát khỏi trảo tay của Sasha, nhưng cậu đã quá chậm.
Sasha lường trước được đó nên kéo chân Trần Ô Lâm bằng dây xích, nhanh chóng đem kim tiêm đâm xuống cổ cậu.
Trước khi trở nên mê man bất tỉnh, Trần Ô Lâm dùng chút sức lực để gọi hệ thống.
Hiện tại nó là vị cứu tinh duy nhất của cậu!!
Trần Ô Lâm: Hệ thống! Bằng mọi cách giúp ta rời ra khỏi đây! Ta sắp bị móc mắt đến nơi rồi!!
Hệ thống: Cửa hàng mở khóa.
Trần Ô Lâm cảm giác như linh hồn đang bay vào một khoảng không gian khác, xung quanh tối om và trống rỗng dần xuất hiện những vi mạch điện tử và màn hình cảm ứng.
Đâu rồi?
Trần Ô Lâm loay hoay tìm thứ mình muốn cần, bỗng chốc sững sờ trước bảng giá khủng khiếp của nó.
Bùa dịch chuyển: 1000 điểm.
Tùy thuộc vào mảnh linh hồn lớn nhỏ khác biệt mà Trần Ô Lâm thu thập được hiện nay, hệ thống đã đổi điểm thưởng như sau:
Mảnh hồn nhỏ: 100
Mảnh hồn lớn: 500
Mà hiện tại Trần Ô Lâm chỉ được 600 điểm sau khi thu thập của Corleo và Blom.
Khoan đã, không phải cậu đã dùng hắc vụ tấn công Sasha đó sao? Chắc hẳn vẫn còn máu vương lại trên sàn.
Chỉ tại Sasha khá kĩ tính và chưa bao giờ sơ suất nên Trần Ô Lâm vẫn chưa tìm được cơ hội trích máu của hắn ta.
Về phần Blom thì đơn giản hơn nhiều.
Blom khá hậu đậu trong chuyện bếp núc, chỉ cần viện cớ một chút là khiến hắn phạm sai lầm ngay.
Chết tiệt, Trần Ô Lâm mong liều thuốc này hết tác dụng thật nhanh.
Nếu Sasha trở về, mọi chuyện đều quá muộn...
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Sasha trong ký ức của cậu, không phải loại người có thể làm ra loại chuyện tù cấm cực đoan như thế này.
Hắn sẵn sàng móc đôi mắt này, để giam cầm cậu vĩnh viễn ở đây.
Hệ thống không giới hạn thời gian để cậu hoàn thành nhiệm vụ, nên nếu thật sự bị móc mắt có lẽ cậu phải sống ở đây tới già.
Sống trong bóng tối vô định, ngoài việc phụ thuộc vào Sasha, Trần Ô Lâm không thể làm gì khác.
Viễn cảnh đó...!thật đáng sợ.
Cậu nghĩ mình sẽ điên lên mất.