Xuyên Qua Mạt Thế Bị Nam Chính Cố Chấp Cuồng Chiếm Hữu


Tô Dục cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng, như thể sắp bay lên vậy.

Nhưng, một người như anh, tay nhuốm đầy máu tươi, có thể lên thiên đường sao?
Nếu như, nếu như có kiếp sau.

Tô Dục không nghĩ tiếp nữa.

Lúc chết, mắt anh vẫn mở, tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn cỏ.

Cuối cùng, anh chọn hướng mắt ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, mà bầu trời đó, cho đến khi anh chết hẳn, vẫn xám xịt như vậy.


Còn thế giới này và lòng người trong thế giới này vẫn còn đầy thương tích.

"A ha ha ha, tớ đã nói mà!”
“Nữ chính ba lòng hai ý, cuối cùng chắc chắn không có kết cục tốt!"
Cô gái cười lớn, "Bốp" một tiếng, hai tay chắp lại, đóng quyển tiểu thuyết bìa màu chủ đạo đen đỏ đen đỏ trên tay lại, ném mạnh lên bàn: "Với cốt truyện này, còn có thể xuất bản sao? Tặng không cho tớ kê cốc trà tớ cũng không cần!"
Nữ chính trong sách thánh mẫu lại bác ái cũng đành thôi, đằng này còn trùng tên với cô nữa chứ!
Cũng chính vì lý do này, bạn cùng phòng của cô mới lấy ra cho cô xem.

Nhưng con gái nam tính như cô lại tên Chân Ngu, thật sự có chút không xứng với cái tên văn vẻ như vậy!
"Tớ nói này, Chân Ngu cậu có xem kỹ không vậy? Nữ chính cuối cùng bị một trong số hậu cung của cô ta giết chết đấy!" Cô gái tóc ngắn bất đắc dĩ lấy lại quyển tiểu thuyết từ tay cô nói.

Cô ấy cứ cảm thấy trọng điểm của Chân Ngu không đúng chỗ!

Điều này trực tiếp dẫn đến việc trước đó cô ấy muốn nói gì đó với cô, cũng bị mấy câu nói của cô làm cho quên mất.

"Ừm xem vài chương, xem thẳng kết cục luôn, tớ đã nói với cậu là tớ không xem nổi rồi.

"
Chân Ngu dùng đầu ngón tay chọc chọc mũi nói: "Nếu không phải vì nữ chính này trùng tên với tớ, tớ còn lâu mới xem!"
"Cậu này, cậu không xấu xí nhưng lúc nào cũng ra vẻ vô tư vô lo như vậy, sau này lấy chồng kiểu gì!"
Cô gái tóc ngắn đặt quyển sách về bàn của mình, lẩm bẩm nói: "Sở thích cả ngày không phải leo núi thì cũng là vận động mạo hiểm, cho dù có chàng trai nào thích cậu, nếu tim không khỏe một chút, cũng không thể ở bên cậu được!"
"Vâng vâng vâng! Vậy bây giờ tớ có thể đi chơi bóng rổ không? Hẹn với họ rồi.

" Chân Ngu kéo kéo tay áo cô gái tóc ngắn, chớp chớp mắt làm nũng nói.

Cô gái tóc ngắn vẻ mặt "Cậu hết thuốc chữa rồi", vẫy tay cho cô mau đi.

"Hì hì! Lát nữa mang cơm tối về cho cậu nhé!" Chân Ngu cười trộm hai tiếng rồi chạy mất, nếu ở lại thêm nữa, bạn cùng phòng cô không biết sẽ cải tạo cô thành "quý cô" như thế nào nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận