Sau nhiều ngày nỗ lực, kỹ năng hệ lôi của cô đã đạt cấp hai, hiện giờ việc đối phó với những tang thi cấp một vốn chỉ dựa vào âm thanh và mùi vị để săn mồi đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Thành quả thu được cũng rất đáng kể.
Có lẽ do lương thực trong nhà không đủ, hoặc cửa nhà không còn ngăn được tang thi, hoặc ai đó đã nhìn thấy những người ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Tóm lại, số lượng tang thi trên đường ngày càng nhiều hơn.
Dường như ông trời cảm thấy chưa đủ tệ nên bắt đầu cắt nước, cắt điện.
Ban ngày thì ngắn dần, còn ban đêm thì ngày một dài hơn.
Vào ngày thứ mười kể từ khi quán rượu khai trương, khi cả hệ thủy và hệ lôi của Trảm Quân Quân đã đạt đến cấp ba, quán rượu cũng đã nâng cấp lên cấp ba.
Cấp từ ba lên bốn của quán rượu yêu cầu từ 800 điểm tích lũy tăng lên thành 3200 điểm, quán sẽ từ hai tầng trở thành bốn tầng.
Ở cấp ba, số phòng đơn tăng từ năm phòng lên mười lăm phòng, toàn bộ tầng hai là phòng đơn một cửa hàng ăn sáng được thêm vào.
Trảm Quân Quân đặt tên cho nó là Quán ăn sáng Mạt Thế, cô còn lắp đồng hồ đo nước và điện riêng cho từng phòng.
Số phòng đôi tăng từ ba phòng lên mười phòng phân bố ở tầng ba, tầng ba còn thêm một phòng giặt là.
Quán rượu cũng bổ sung thêm năm phòng đôi và hai phòng gia đình, phân bố tại tầng bốn.
Tuy nhiên ngoài những phòng này, tất cả các cửa khác ở tầng bốn đều bị khóa, không rõ bên trong có gì.
Lần này, Trảm Quân Quân dùng điểm tích lũy để mua từ hệ thống ba con rối: hai con để dọn dẹp và một con làm lễ tân.
Các con rối này được thiết lập kỹ càng đúng theo tên gọi và sở trường của chúng.
Ngoài ra, Trảm Quân Quân còn đổi ba máy giặt tích hợp, một cái đặt ở sân sau của cô, hai cái còn lại để ở phòng giặt là.
Cô cũng dùng điểm tích lũy để mở thang máy và đổi bốn máy lọc nước, mỗi tầng đều có một cái ở chỗ thang máy, với giá 3 điểm cho một cốc nước.
Hiện tại chưa có ai đến ở quán rượu, nên Trảm Quân Quân đã dùng hết số điểm tích lũy từ tinh hạch mà cô tự kiếm được từ việc giết tang thi.
Dù cô đã tiêu diệt rất nhiều tang thi, nhưng không phải tang thi nào cũng có tinh hạch, cô lại tiêu tốn quá nhiều điểm tích lũy vào các nhu cầu khác.
Vì vậy số điểm hiện có chỉ còn 1730, không đủ để nâng cấp quán rượu thêm nữa.
"Tử Hàn, cậu...!cậu chạy đi, không cần...!lo cho tôi nữa, tôi thực sự không...!chạy nổi nữa rồi." Hạ Mộc thở hổn hển nói với người bạn thân và cũng là bạn cùng lớp đang kéo anh ta chạy.
"Không được, Hạ Mộc, cậu cố gắng thêm chút nữa.
Lúc trước chính tôi mời cậu đến nhà chơi, giờ tôi nhất định phải đảm bảo an toàn đưa cậu về.
Đừng nói gì cả, tôi sẽ kéo cậu, chúng ta cùng nhau chạy."
An Tử Hàn nắm chặt tay Hạ Mộc không để anh ta bỏ cuộc, vẫn tiếp tục kéo bạn mình chạy, mặc cho phía sau họ là một đám tang thi đang bám theo.
Nếu không phải Hạ Mộc đã giữ lại hai ống dưỡng chất cuối cùng cho An Tử Hàn, thì bây giờ người không thể chạy nổi nữa chắc chắn sẽ không phải là Hạ Mộc mà chính là An Tử Hàn.
Hạ Mộc vốn là một vận động viên, thể lực của anh ta tốt hơn An Tử Hàn rất nhiều.
Nhưng hai ngày trước họ đã cạn kiệt thức ăn, Hạ Mộc đã âm thầm giấu việc mình không ăn dưỡng chất để dành hết cho An Tử Hàn, trong khi chính hắn ta đã nhịn đói suốt hai ngày trời.