Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

“Biết rồi, biết rồi, chúng ta sẽ không có những chủ ý bất lương này nữa, xin lỗi, xin lỗi.” Tự Thủy Lưu Niên bọn họ lúc này cuối cùng cũng biết cái gì kêu trời làm ác rồi, người trước trước mặt chính là ác ma đích thực a!

“Biết là được rồi, ta lần này liền tha thứ cho các ngươi, nếu như lại có lần sau, để ta biết mà nói ấy à, hừ hừ.” Ta nói xong thì bỏ lại giải dược, thấy bọn họ dùng xong, lập tức không sao rồi, ta đắc ý cười, ha ha, xem ra độc dược và giải dược đều không có việc gì.

“Nguyệt, ngươi không sao chứ!” Ngạo Thiên thấy ta đứng đó xong, lập tức vọt tới, đem ta từ đầu tới chân nhìn tỉ mỉ, thấy ta lông tóc vô thương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Ngươi a!” Thanh âm mang theo chút bất đắc dĩ sủng nịch, hắn lắc đầu. Sau đó đưa hai mắt nhìn về phía mấy người cùng ta pk vừa mới đứng lên.

“Là các ngươi tìm tới Nguyệt của ta gây phiền hả?” Âm điệu lạnh lẽo ấy vang lên, khiến không người nào ở đây không run rẩy. Những người quen Ngạo Thiên đều biết rõ, hắn lúc này sắp sửa phát hỏa rồi, hậu quả ấy rất là nghiêm trọng đó.

“Ách… … … Không phải, a, đúng, ừ, không phải, đúng.” Tự Thủy Lưu Niên bắt đầu nói lắp, cái loại khí tức âm lãnh này khiến chân hắn liên tục run rẩy.

“Ngã xuống đất có phải hay không?”

“Ách… . .” Tự Thủy Lưu Niên bây giờ bị dọa đến ngay cả nói cũng không nói ra được, chân mềm nhũn thoáng cái thì ngồi xuống tại chỗ, tình huống của mấy người phía sau hắn cũng không tốt hơn chút nào.

Ta thấy tình huống có chút không thích hợp, vội kéo cánh tay Ngạo Thiên. “Được rồi, được rồi, không sao cả, giải quyết ổn thỏa rồi.”

Khi Ngạo Thiên quay đầu lại hướng chỗ ta, lại khôi phục thành bộ dáng đối ngoại ngày xưa. “Được thôi.” Nói xong lại lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người ngồi dưới đất, “Lần này thì là như vậy, nếu là các ngươi còn dám chọc vào Nguyệt, ta sẽ không tính toán đơn giản như thế đâu.”

“Đã biết, đã biết”, mấy người kia bị dọa thốt ra mấy lời.

Ngạo Thiên một phen ôm lấy ta, “Không có việc gì là tốt rồi.” Ngữ khí ôn nhu ấy, khiến Bánh Bao Thịt bọn họ một đám người hóa đá tại chỗ, trời ơi, đất hỡi, đây chính là lão đại lãnh khốc của bọn hắn sao? Đây lẽ nào chính là khả năng của tình yêu sao? Nhưng mà Nguyệt còn nhỏ như vậy a? Lão đại lúc nào thì có sở thích luyến đồng vậy? Đế Nghiêu bọn họ mấy người không giải thích được nhìn nhau qua lại. Ha ha ha ha, nếu chính là hiệu quả này, không tồi không tồi, tiến triển này không tồi a! Tùy Phong Phiêu Nhứ kích động thiếu chút thì hô to lên.

Đinh, hệ thống sắp sửa tiến hành đổi mới, xin mời người chơi trong 10 giây logout, 10,9,8,7…

“Ngạo Thiên, ta đi trước, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Ngạo Thiên ôn nhu ứng một tiếng, nhìn ta biến thành bạch quang, sau đó cũng offline.

“Huy Huy.” Ta mới bên trong trò chơi ra xong, đã bị người một phen ôm lấy rồi.

“Anh, anh buông tay ra đi, anh ôm làm em sắp tắc thở rồi.” Vừa nghe ta nói như vậy, anh ấy cũng chính là Nghiệp Thiên Mẫn lập tức buông lỏng tay ôm cổ ta ra. [ Mẫn: thật hiếm có, thật hiếm có, ngươi một thần thần, rốt cục còn nhớ tới để ta thu hoạch rồi. Thần: gấp cái gì chứ, nóng ruột ăn không được đậu hủ nóng đâu. Mẫn: ta muốn Huy Huy của ta. Thần: … ]

“Huy Huy, em có biết mấy người chúng ta có bao nhiêu lo lắng không, em vậy mà vừa đi cùng Cuồng Long Ngạo Thiên một đám người chơi chính là 4 tháng qua, người kia có bao nhiêu lãnh khốc chúng ta cũng là sau lại mới biết được, thật muốn gọi em lập tức trở về, thế nhưng bởi vì ý nguyện của em, tự do chơi đùa, cho nên vẫn không kêu em về… … .”

Trời ơi, anh à, anh cũng nói quá rồi đi, ta nhìn một chút đồng hồ dạ quang trên bàn, đã nửa tiếng đồng hồ rồi, anh ấy cũng không có ý dừng lại, vẫn nói Ngạo Thiên hắn có bao nhiêu đáng ghét, cỡ nào lãnh khốc, cỡ nào tàn nhẫn, cỡ nào xấu xa, thật không biết anh ấy từ đâu lấy được mớ tư liệu ấy, một đống lớn như vậy, anh ấy muốn nói tới lúc nào chứ???

Thật khổ mà, càng nghe ta càng muốn ngủ a! Thế nào còn không có kết thúc a! Đã bao lâu rồi? Ta lại nhìn đồng hồ dạ quang trên bàn, ngất. Ba tiếng đã qua rồi, anh có mệt không a! Ta rót một cốc nước cho người anh còn đang thao thao bất tuyệt ấy.

“Huy Huy, anh thực cảm động, em vậy mà còn bưng nước cho anh uống.” Nghiệp Thiên Mẫn uống xong, lại lần thứ hai cầm lấy xấp tư liệu trước mặt ấy, chuẩn bị tiếp tục diễn thuyết.

“Chờ một chút, chờ một chút, anh à, anh nói quá nhiều rồi đó, em biết, em đều đã biết, em rõ ràng anh lo lắng cho em, sợ em gặp nguy hiểm, thế nhưng, ở bên trong trò chơi, có cái gì có thể thương tổn thực tế đây? Hơn nữa, mấy tháng trôi qua em đều bình an đó thôi? Cho nên, anh không cần lo lắng nữa!”

“Cái này…”

Thấy anh ấy lại bắt đầu muốn nói cái gì đó, ta khẩn cấp vội cắt ngang, lại để anh ấy nói xong, ta không thần kinh suy nhược thì mới lạ. “Không sao, không sao, em cũng không phải đứa nhỏ, anh cứ yên tâm đi mà.”

“Vậy được rồi, được rồi, Huy Huy, thư thông báo trúng tuyển của em đưa tới, đã biết em vào được đại học chưa?” Nghiệp Thiên Mẫn cười ha hả nói, cái biểu tình ngọt ngào như mật kia, khiến ta một trận tưởng rằng ta lên nhầm thuyền giặc chứ.

“Chỗ nào? Theo lý thuyết, thành tích thi của em không tồi, hẳn là có thể vào đại học trọng điểm đi?” Nếu như ký ức của ta không lầm mà nói, vậy cuộc thi 30 môn ấy, ta đều dễ dàng thông qua rồi.

“Ừ, Huy Huy không hổ là Huy Huy a, biết không? Chỗ đại học em thi về chính là chỗ anh đang học nga, đại học Tử Thanh Vân Hải đệ nhất toàn quốc.

“Anh nói Tử Thanh? Đại học chỗ anh học? Trời ơi!” Ta sao xui xẻo vậy? Chỗ trường học đó khẳng định tất cả đều là học đến ngốc cả rồi, ta không cần ~~~~~~~~, cuộc đời của ta a ~~~~~~~~~~.

“Làm sao vậy? Có phải rất vui không? Em biết không? Ba mẹ biết em thi được chỗ ấy có bao nhiêu là hài lòng, bọn họ còn kêu anh qua giúp em đó, việc ấy còn cần bọn họ nói sao? Em chính là Huy Huy anh yêu nhất a!” Anh ấy vẻ mặt hạnh phúc, ta nói nè, ta có thể đem câu Huy Huy yêu thương nhất ấy, đem thành thông báo của anh không a? Ta trắng mắt liếc người anh lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Huy Huy, có câu này anh không biết có nên nói với em không.” Nghiệp Thiên Mẫn lúc này thu hồi vẻ mặt hỉ hả trước đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta.

“Làm gì chứ.” Không nên nghiêm túc như vậy được không, ta không quen!

“Huy Huy, mặc kệ em tin hay không, anh đều phải nói. Anh trước kia đã yêu em thân chủ nhân của anh, đồng thời theo em chuyển thế tới đây rồi. Anh biết đời này em có mấy người yêu, có thể thêm một người nữa không? Anh thật là phi thường phi thường yêu em, nguyên bản anh nghĩ chỉ cần chờ ở bên cạnh em cũng đã đủ. Thế nhưng, khi anh thấy bọn họ mấy người xuất hiện trước mặt em, anh mới rõ, anh làm không được, anh thực sự muốn cùng em bên nhau trọn đời.” Nói xong anh ấy cúi đầu, không dám nhìn ta nữa. Là sợ ta tỏ vẻ khiếp sợ, hay là sợ ta tỏ vẻ chán ghét?

“Ờ ~~~~, em sớm đã biết, anh cần gì phải sợ chứ!” Ta cười hì hì nói, thật hiếm thấy anh ấy sợ a! Ta vô lương tâm nghĩ.

“Huy Huy em.” Nghiệp Thiên Mẫn giật mình nhìn ta, “Em làm sao mà biết được? Theo lý thuyết thì em không nên biết a!”

“Vậy không theo thường lệ, không thể biết sao? Những ký ức kiếp trước em đều đã biết, còn kém tướng mạo của một người cuối cùng, nhưng mà em cũng đại khái đoán ra được là ai rồi đi! Xem anh ghét hắn như vậy, em lại càng thêm xác định rồi, người cuối cùng chính là Ngạo Thiên đúng không?” Ta tiếp tục cười hì hì tiến đến bên cạnh anh ấy, nhìn khuôn mặt đo đỏ lên, không hổ là người Nghiệp gia, lớn lên thật đẹp trai a.

“Ừ ~ ừ ~. Chính là hắn, Huy Huy em lại lo một chút đi, hai người khác còn dễ nói, thế nhưng họ Đào kia, cũng không phải thứ tốt a, kinh doanh một xí nghiệp lớn bên ngoài, trên thực tế hắn là hỗn hắc đạo, là một lão đại hắc đạo a! Buôn lậu thuốc phiện, không việc ác gì không làm… … .” (giờ ta mới biết lão đại hắc đạo mà cũng đi chơi game đó =,,=)

“Dừng, dừng, dừng, em biết rồi, em biết rồi, miễn nói đi.” Trời ơi, sao lại kéo trọng tâm câu chuyện về đây rồi, cái lỗ tai của ta.

“Được rồi, Huy Huy, em còn chưa đáp ứng anh, phải thu lưu anh đó.” Nghiệp Thiên Mẫn lần này không hề cúi đầu trốn tránh gì rồi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta một trận mồ hôi lạnh ứa ra.

“Ý tứ vừa rồi của em chính là đã đáp ứng rồi, làm gì còn phải hỏi lại chứ.” Mặt ta nong nóng, lúc này đến phiên ta cúi đầu, ô ~~~~, vẫn là xấu hổ a ~!

“Thật sao? Thật tốt quá.” Nghiệp Thiên Mẫn mới mặc kệ ta sợ hãi hay xấu hổ, một phen đem ta ôm vào trong lòng, trong miệng liên tục nói thật tốt quá. Khiến cho lòng ta ấm áp, ta cũng ôm cổ hắn, cảm thụ được sự ấm áp lúc này.

Lúc này cửa lặng lẽ bị mở ra, lại lần thứ hai đóng lại, hai người ngoài cửa đều biết rõ cười, trong lòng yên lặng nghĩ, mọi người có thể cùng một chỗ rồi, lần này sẽ là hạnh phúc cùng một chỗ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui