Vào đến nhà chính Phó gia lão trạch, Hà Ý Nhiên đưa mắt đã nhìn thấy lý chính, Phó Tuy đều đã ngồi trên bàn chính. Giống như những lần phân gia trước đây, vẻ mặt mỗi người có mặt đều là muôn màu vạn trạng. Nhưng lần này đặc biệt hơn là có Thang Kỳ, nàng ta đang ngồi ở cạnh bàn chính gần Phó Huân, Vương thị. Trên người mặc một bộ áo ngắn, váy dài màu tím hoa nhạt. Lẽ ra màu sắc nhẹ nhàng tươi vui này, phải tăng thêm giá trị nhan sắc cho người mặc, nhưng hiện tại sắc mặt Thang Kỳ lại vô cùng khó coi. Hàng mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt nàng ta như có như không xuyên qua hai người Chu thị cùng Phó Chu đứng đối diện. Giống như hận không thể nhào qua xé nát hai người bọn họ ra, rất giống ánh mắt mỗi khi Vương thị nhìn Hà Ý Nhiên, Phó Thần mỗi khi không chiếm được tiện nghi.
Quả nhiên là người không cùng nhà sẽ không cùng vào một cửa nha!
Mẹ chồng, nàng dâu rất hợp nhau. Biểu cảm cũng giống hệt!
Phó Chu, Chu thị đứng sau lưng hai người lý chính, Phó Tuy. Chu thị trên mặt mang vẻ ưu tư, nhưng khóe môi lại không tự chủ được nhếch lên một độ cong. Hà Ý Nhiên thầm nghĩ, Chu thị đây là chiếm được của hời lớn. Phó Chu bên cạnh nàng ta thì hai mắt lóe tia sắc bén, đề phòng quan sát nét mặt từng người. Trên mặt lại mang vẻ sốt ruột, gấp gáp chờ không nổi.
Phó Huân, Vương thị mặt đen như đít nồi, âm u như trời sắp mưa. Này không biết là bị chiếm tiện nghi gì, mà thấy hai người Phó Thần đến cũng không phản ứng như mọi lần.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm chào hỏi mọi người trong nhà, sau đó cùng Phó Thần kiếm một chỗ ít người chú ý đến cùng ngồi xuống chuẩn bị xem kịch vui.
Đầu tiên, Phó Trí thi lễ với lý chính "Lại làm phiền lý chính nữa rồi."
Lý chính chỉ lãnh đạm gật đầu. "Là việc ta phải làm".
Phó Trí cũng biết lý chính luôn khó chịu khi tiếp xúc hay đến nhà mình, gã cũng không quan tâm sắc mặt của lý chính hay suy nghĩ của thúc ấy. Gã nhàn nhạt lên tiếng. "Cha, mọi người có mặt đông đủ rồi."
Phó Huân lúc này mới đứng lên, chắp tay cùng lý chính và Phó Tuy. "Hôm nay nhà chúng ta mời hai vị đến đây là muốn hai người làm chứng, viết khế ước giúp nhà chúng ta phân gia. Chúng ta muốn phân một nhà... Tam nhi tử Phó Chu cùng tức phụ, nhi tử hắn ra ngoài tự lập môn hộ". Bốn chữ 'tự lập môn hộ' đặc biệt nhấn mạnh.
"Nếu đã thương lượng xong, ngươi nói là được. Ta viết xuống". Lý chính không sao cả mà đáp lời, tay thúc cầm bút chấm vào nghiên mực.
Phó Huân gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng. "Nay trong nhà còn mười bốn mẫu ruộng nước, mười bốn mẫu ruộng cạn. Chia cho nhà lão Tam ba mẫu ruộng nước thượng đẳng, ba mẫu ruộng cạn thượng đẳng. Vị trí... Gia cụ... Gà, heo, vịt số lượng...".
Phó Huân nói một câu, tim lão như đang nhỏ máu. Vương thị cũng không khá hơn, nhưng lại không lên tiếng. Dù sao cũng là 'Đại' nhi tử của mình, bà ta dù tiếc dù đau thì cũng nên phân cho Phó Chu gã. Chỉ cần không phải là cho Phó Thần người ngoài, hay cho Phó Huy con riêng là tốt rồi.
Phó Chu, Chu thị nghe vậy cũng không để tâm lắm. Hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Phó Trí bên kia, như đang đợi gã mở miệng nói lời vàng ngọc gì đó.
Phó Huy cùng Trương Thị hai mắt thất thần nhìn phía trước.
Phó Huân vừa dứt lời, lý chính ngẩng đầu lên. "Hết rồi?".
Phó Huân gật đầu. "Hết rồi, nhờ lý chính".
Chu thị há há miệng muốn nói, nhưng thân phận nàng ta là con dâu. Không thể vượt mặt cha mẹ chồng, hay chồng mình. Nên nàng ta nhéo thắt lưng Phó Chu bên cạnh, ánh mắt thúc giục.
Phó Chu không làm tức phụ gã thất vọng, gã nheo mắt lại nhìn Phó Trí. "Tứ đệ, có phải đệ còn lời nào chưa nói ra?".
Phó Trí nhăn mày thật chặt, sắc mặt âm u nhìn hai người Phó Chu. "Lý chính, còn phiền ngài viết thêm vào một việc. Nếu Tam ca đồng ý phân gia, ta nguyện ý đưa Tam ca hai trăm lượng bạc giúp đỡ Tam ca ra ngoài 'tự lập môn hộ'. "
Hai trăm lượng bạc!
Vương thị, Phó Huân đều chấn kinh. Hai người bọn họ đưa mắt mờ mịt hết nhìn Phó Trí, lại nhìn sang Thang Kỳ. Sau đó chính là hối hận vì đã đồng ý phân gia, hai trăm lượng bạc đấy lại không phải là hai mươi lượng. Cả đời này nếu không có Phó Trí nói ra, bọn họ đều chưa nghe qua, chứ đừng nói đến tận mắt nhìn thấy hai trăm lượng bạc này. Nhưng ngẫm lại mai sau tiểu nhi tử vào kinh làm quan lớn, lại có một nhà tiểu nhi tức giàu có. Hai người bọn họ sẽ có càng nhiều bạc hơn, liền cố nén giận nhưng sắc mặt đã đen kịt.
Thang Kỳ lúc này sắc mặt càng khó coi. Khăn lụa trong tay sắp bị nàng ta vò đến rách ra thành hai mảnh. Ai có mặt đều hiểu ra, hai trăm lượng này là do Thang Kỳ bỏ ra từ của hồi môn. Phó gia lão trạch, hay Phó Trí có mò cũng mò không ra được hai trăm lượng.
Lý chính không nói năng gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía sau. Đợi chờ Phó Chu, Chu thị lên tiếng 'đồng ý' thì ông sẽ viết xuống. Phó Tuy bên cạnh hai mắt lóe sáng, thật không ngờ lão Tứ nhà Phó Huân lại được tức phụ cho nhiều bạc như vậy.
Chu thị, Phó Chu mừng đến cười không khép lại miệng được. Nhìn kĩ vết chân chim mắt trên mắt dưới của hai người bọn họ còn dính vào nhau rồi.
"Được, được, được, ta đáp ứng phân gia. Chỉ là phân gia rồi sẽ không còn tẫn hiếu được với cha mẹ nữa... Cha, nương —— ". Phó Chu giả mù mưa sa thê lương nhìn về phía Phó Huân, Vương thị.
"Hai người các ngươi không cần quay lại nhà cha nương cùng chúng ta là được". Thang Kỳ nhịn hết nổi, thét lên một câu.
Một câu này làm cả đám người đều biến đổi sắc mặt.
Thang Kỳ như muốn bùng nổ. "Hai trăm lượng bạc này, coi như ta cùng tướng công bố thí cho nhà các ngươi. Sau khi cầm được bạc vào tay, hai người các ngươi lập tức thu thập hành lí cút ra khỏi đây cho ta".
Phó Trí nhíu mày, mặc dù gã thấy Thang Kỳ nói rất đúng. Nhưng nàng ta không nên nói trước mặt người ngoài như vậy, lý chính, Phó Thần, Hà Ý Nhiên còn ngồi nơi này. Nếu truyền ra ngoài, thanh danh của gã có còn? Nghĩ vậy, gã đi đến vỗ nhẹ lưng Thang Kỳ, đưa mắt ra hiệu cho nàng ta đừng nói nữa.
Thang Kỳ cả người cũng run lên, nhưng rất nghe lời Phó Trí mà ngậm miệng lại. Đúng là từ khi gả vào một nhà Phó gia này, Thang Kỳ nàng ta chịu uất ức hơn nửa cuộc đời này đã từng phải chịu qua. Phó Chu, Chu thị đưa ra yêu cầu với tướng công và nàng ta. Họ phải đưa cho hai người bọn Phó Chu hai trăm lượng bạc, gã mới đồng ý phân gia. Nếu không cứ làm lớn chuyện lên, xem thanh danh của Phó Trí có còn không? Đừng nói đến thanh danh, có khi còn ảnh hưởng đến việc Phó Trí tham gia khảo thí cử nhân tháng Mười năm nay. Thang Kỳ sao có thể để chuyện đó xảy ra, nàng ta gả cho Phó Trí chính là để làm phu nhân nhà quan lớn mai sau. Nếu bây giờ tiền đồ của Phó Trí bị ảnh hưởng, chuyện nàng ta gả thấp vào Phó gia còn có tác dụng gì nữa. Vậy nên Thang Kỳ lấy ra hai trăm lượng bạc, từ năm trăm lượng bạc của hồi môn mà cha nàng ta cho nàng ta xuất giá, đưa cho hai người Phó Chu để hai người gã cút mau cho khuất mắt nàng.
Phó Chu nhếch môi cười, có hai trăm lượng bạc vào tay. Gã cũng chẳng cần mặt nóng dán mông lạnh vào nhà cha nương nữa.
Sau khi lý chính đọc to một lần nữa nội dung khế ước phân gia, mấy người Phó Huân, Phó Trí, Phó Chu đều ấn dấu tay lên khế ước. Phó Trí nhịn đau, sắc mặt thâm trầm lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng giao cho Phó Chu.
Phó Huân, Vương thị nóng mắt nhìn chằm chằm ngân phiếu. Cảm giác như lục phủ ngũ tạng cũng đang bị nội thương, nếu không kìm nén sẽ phun một ngụm máu đen ra ngoài. Vương thị lần đầu tiên chán ghét 'Đại' nhi tử của mình như vậy, nhìn Chu thị đang cười ngoác miệng. Bà ta càng uất hận hơn bao giờ hết.
Phó Chu nhận biết được vài chữ số, nhưng vẫn giao cho lý chính giám định một lần mới yên tâm cất vào ngực, cùng Chu thị nhìn nhau cười, đầu ngẩng cao lưng ưỡn thẳng, hai lỗ mũi hếch lên trên nhìn người, cảm giác như chính mình đã thành 'Phú nông' một phương. Không cần chờ bị Thang Kỳ lên tiếng đuổi cút xéo lần nữa, hai phu thê gã đã vội vàng về phòng thu dọn quần áo. Muốn dọn ngay ra ngoài trong hôm nay, hai trăm lượng bạc là cả tài sản quá lớn. Hai người còn ở lại chờ đến khi xây nhà mới xong mới chuyển ra ngoài, thì có khi còn bị Phó Huân, Vương thị trộm mất bạc. Phó Trí, Thang Kỳ tiếc bạc lật lọng thì lại đủ phiền toái. Quần áo, đồ vật sử dụng sinh hoạt hàng ngày này nọ, đều bị hai người Phó Chu ném đi. Đã có hai trăm lượng bạc, ngày mai bắt xe lên trấn trên mua sắm đồ mới.
Lý chính rời đi, Phó Thần, Hà Ý Nhiên cũng nhanh chóng rời khỏi.
Phó Thần cầm tay tức phụ, hai người chậm rãi đi trong bóng đêm trở về nhà.
"Lần này Thang Kỳ có lẽ sẽ không bỏ qua". Phó Thần lên tiếng.
Hà Ý Nhiên gật gù, cười híp mắt. "Một nhà bọn họ càng loạn càng tốt".
Gần ba năm năm xưa, Phó Huân dung túng Vương thị bạo hành Phó Thần. Y sẽ trả từ từ lại hết, trả gấp bội lại cho hai người đó. Hà Ý Nhiên y, nói được là làm được.
Hai người trở về nhà tắm rửa lên giường, Hà Thư đã được Nguyên Thẩm đưa vào phòng ấm bên cạnh ngủ sớm. Trong lúc Phó Thần đi tắm gội bên Tẩy phòng bên cạnh, Hà Ý Nhiên muốn tranh thủ lấy giấy bút ra ghi lại những ý tưởng chiều nay, y nghĩ ra ở bến tàu Thanh Lâm.
Phó Thần mang một thân hơi nước đi vào phòng, đã thấy tức phụ đang hí hoáy trên bàn sát đất viết lách. Trên người y đang mặc trung y được cắt may bằng lụa tơ tằm, một màu trắng thuần. Mái tóc dài đã được tháo trâm gỗ, tóc đen như thác nước chảy trên lưng gầy, chảy xuống nệm mềm màu lam nhạt bên dưới. Trong ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt nhỏ của y, sống mũi cao nhỏ nhìn vào càng thêm mờ ảo.
Phó Thần đưa tay nắn bóp hai má bầu bĩnh của tức phụ, cảm giác đặc biệt thỏa mãn. Tháng Sáu năm ngoái, hắn cầm một tay tức phụ rời khỏi nhà Phó Huân. Khi ấy tiểu tức phụ của hắn còn nhỏ lại gầy hơn bây giờ không biết bao lần, may mắn là đã dưỡng béo y lên được chút. Nếu tiểu tức phụ lại mập thêm vài cân nữa thì hắn càng thỏa mãn hơn.
Hà Ý Nhiên nhìn tám mới cơ bụng lồ lộ trước mặt mình, còn nhiễm vài giọt nước chưa lau khô.
Nam nhân nhà y lại muốn câu dẫn y có phải không?
Y mới không thèm!
Y đưa mắt lên trừng Phó Thần một cái. "Mau lau khô tóc, ta còn bận thêm một chút nữa".
"Kiếm tiền, chúng ta có kiếm mãi cũng không thể kiếm hết tiền bên ngoài về nhà được. Muộn rồi, em ngày mai hãy viết tiếp nếu không sẽ hỏng mắt, ngoan mau lên giường ngủ".
Hà Ý Nhiên nhìn hai mắt phượng tràn ngập thâm tình của nam nhân, y cong môi cười.
Có một chuyện Hà Ý Nhiên không nói với Phó Thần. Vài ngày trước Trương thẩm ôm tôn tử của thẩm đến tìm y nói chuyện phiếm, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy nhóc béo mập mạp trên tay Trương thẩm. Y đã xuất hiện ý nghĩ, có một hài tử của riêng mình cảm giác có lẽ không tệ. Chưa kể hài tử lại là giọt máu của y cùng Phó Thần, nam nhân tên Phó Thần ấy xứng đáng để y hy sinh làm ra quyết định này. Những suy nghĩ mình là nam nhân nên không sinh con trước kia, cũng bay biến khi y bắt gặp nhóc Tiểu Hổ béo tròn kia, khoe bốn cái răng sữa với y còn cười tít mắt lại.
Nam nhân sinh con thì có gì ngại ngùng cơ chứ?
Có được huyết thống, hậu đại của mình ở lại trên đời mới là quan trọng không phải sao?
Chưa kể Phó Thần lại là người mà y nhận định qua hai đời người. Y có gì mà ngại ngùng, xấu hổ nữa đây.
"Ta muốn kiếm tiền thật nhiều thật nhanh. Sau đó chờ thêm vài năm nữa, nhà chúng ta chỉ cần thong thả hưởng thụ sinh hoạt 'dưỡng lão' qua ngày. Ta muốn đến trước năm mình hai mươi tuổi hoàn thành mục tiêu này, ta còn muốn... kiếm thật nhiều 'núi vàng núi bạc' để lại cho.. con chúng ta sau này". Hai gò má Hà Ý Nhiên đỏ lên, nhìn thẳng vào Phó Thần. Ánh mắt y hoàn toàn là kiên định, mang theo chút ngại ngùng.
Phó Thần sững sờ, cả người ngây ngẩn đứng yên tại chỗ, hai vai cùng lưng hắn đã trở lên cứng còng. Hắn vẫn luôn biết tiểu tức phụ ngày thường phải mặc y phục như nữ nhân, đã làm tức phụ rất ủy khuất. Tiểu tức phụ cũng luôn nhận định y là nam tử hán, hắn không quên cũng không dám quên chuyện này bao giờ. Cứ ngỡ chỉ được tức phụ đáp lại tình cảm của mình, thì Phó Thần đã vui sướng thỏa mãn rất nhiều rồi. Không ngờ bây giờ tiểu tức phụ lại nói, y nói... y muốn sinh con. Muốn sinh hài tử mang huyết thống của hai người họ! Phó Thần giờ phút này có hạnh phúc, có vui sướng, đồng thời cũng mơ hồ có phần bất an, lo được lo mất.
"Tức phụ... em...". Giọng nói của hắn cũng trở lên run rẩy.
Hà Ý Nhiên hơi sửng sốt, thấy nam nhân nhà mình cứ ngây người như vậy đã một hồi. Y bật cười, nắm lấy bàn tay dày rộng của hắn, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói. "Ta muốn có hài tử của hai chúng ta". Năm hai mươi tuổi sinh con sẽ thích hợp nhất, có linh tuyền bồi bổ y không tin mình không đẻ được con!
"Uỳnh!". Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, rồi lại một màn tia chớp dày đặc chớp nháy trên bầu trời đêm đen thăm thẳm.
Hà Ý Nhiên: "....".
Mạ ơi, Mạ của ta ơi 囧囧!
Lão thiên gia, ngài có ý gì 囧?
Phó Thần cúi xuống ôm lấy cả cơ thể gầy yếu vào lòng, hắn dùng hai tay khẽ siết. "Ta, yêu, em, nhiều, lắm". Hắn chậm rãi nỉ non nói từng lời bên tai y.
Hà Ý Nhiên cười híp mắt, cũng đưa tay ôm lấy lưng hắn. "Ta cũng vậy, rất yêu huynh".
Phó Thần khép chặt hai mắt lại, cảm thụ niềm hạnh phúc hắn đã chờ suốt hai mươi sáu năm qua.
"Tức phụ, chúng ta lên giường ĐI NGỦ được không?". Âm thanh khàn khàn mà tràn ngập từ tính phát ra từ cổ họng Phó Thần.
Hà Ý Nhiên 囧.
Cái tình tiết này, có mùi rất quen!
Ta còn chưa nói là bốn, năm năm nữa mới tính đến chuyện SINH, HÀI, TỬ này đâu!
"Đi ngủ hay ĐI NGỦ?". Hà Ý Nhiên đầy cảnh giác nhìn nam nhân nhà mình.
Rèm ngủ bốn phía buông thõng trước giường đang lắc lư rung động không ngừng, tựa như từng gợn sóng cuộn trào trên mặt nước.
Hai người bên trên chiếc giường lúc này ôm chặt lấy nhau không kẽ hở, hai đầu tóc đen dài như cuộn vào nhau. Tiếng run rẩy mềm mại bên trong màn trướng như có như không vang lên không dứt, kèm theo đó là tiếng va chạm mạnh mẽ khi cơ thể kết hợp, cùng với tiếng nước nhớp nháp và tiếng thở dốc nặng nề của người còn lại.
"Phó Thần.. huynh là đồ... CẦM THÚ!".
"Tức phụ, tức phụ. Không phải em nói chúng ta sẽ có hài tử của mình sao. Ân, nốt lần này được không?".
"Huynh đã nói câu này bốn lần rồi! Á... a.. ưm".