Chương có nội dung bằng hình ảnh
(* Hưu Viên: giống như khu nghỉ dưỡng, tòa viện nghỉ ngơi).
Mỗi nữ nhi khi xuất giá, ai mà không muốn sau này chính mình sẽ được tự tay đảm đương, quản lý mọi việc trong nhà. Đâu có như Thang Kỳ nàng ta hiện tại, đến ăn bữa thịt cũng phải nói thẳng ra yêu cầu mới được đáp ứng.
Thang Kỳ vừa nghĩ vừa uất hận, bạc trong nhà hiện tại tiêu dùng đều là do nàng ta bỏ ra. Từ việc đọc sách của Phó Trí, đến dầu gạo mắm muối trong nhà cũng đều đến tay nàng. Vậy mà mẹ chồng Vương thị còn không muốn buông tay, còn khư khư giữ việc quản gia trong tay bà ta không nhả. Còn muốn sắp xếp làm chủ mọi việc trong sinh hoạt hàng ngày của Phó Trí, hay chính Thang Kỳ nàng.
Bóng đêm như nước, cửa sổ sát đất được mở ra, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm chiếu sáng cả một góc phòng.
"Tức phụ, chúng ta đi ngủ thôi". Phó Thần bước vào phòng lên tiếng.
"Hảo, ta sắp xong rồi". Hà Ý Nhiên nhanh chóng viết nốt chữ cuối trên trang giấy, rồi mới dừng lại. Hoa quế ngoài ruộng nở rất tốt, ngoài việc đưa cho Hà gia gia cùng Hà phụ làm điểm tâm. Hà Ý Nhiên còn muốn lấy hoa quế ủ rượu, uống vừa thuần lại rất thơm. Y viế ra phương pháp ủ hoa quế thành rượu để mấy người Phó Nhất tiến hành.
Phó Thần đóng cửa sổ lại. Sau đó hắn ôm người lên, đi về phía giường ngủ giữa phòng.
Hà Ý Nhiên vòng hai tay ôm lấy sau cổ hắn.
"Chờ giao việc thi công khu Tửu lâu mới cho Trần chủ sự, Tần chủ sự xong. Chúng ta đi kinh thành một chuyến được không? Ở nhà đã có Cung thẩm tọa, lại có Cát thúc hỗ trợ đảm đương. Chúng ta có thể rời khỏi nhà vài tháng, ta đưa em đi thăm thú vài nơi". Trong bóng đêm mờ mờ, giọng Phó Thần trầm thấp lên tiếng.
Hà Ý Nhiên 囧.
"Đi thăm thú thật sao? Hay là...".
"Tức phụ, không phải em đã hứa với ta rồi sao? Đời này sẽ ở bên ta, không xa không rời. Chỉ là đi gặp dưỡng phụ, cũng không phải đi lên núi đao biển lửa. Em đang sợ hãi chuyện gì?".
Hà Ý Nhiên lại 囧.
Nếu chỉ là đi gặp trưởng bối trong nhà của Phó Thần, y sao lại không dám? Y chỉ đang nhớ lại lời hắn nói qua lúc trước, nơi căn nhà ngói từng thuê kia. Hà Ý Nhiên khóc không ra nước mắt, rưng rưng nhìn lên nam nhân nhà mình.
"Ta... thật sự không phải... không muốn, mà là...".
Thật muốn khóc mà!
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hà Ý Nhiên thật sự thấy mình rất 'xuẩn'. Không hiểu sao y đối với võ công gì đó không thể học hỏi được điều gì, dù có học cũng chỉ là học được chút da lông. Động tác võ thuật từ cổ truyền trong nước đến ngoài nước, lúc trước cũng đã học qua rất nhiều bậc thầy nổi tiếng. Nhưng sư phụ nào dạy y được một thời gian, cũng chỉ nhìn y lắc đầu mà nói hai chữ. "Đáng tiếc...".
Mạ cha! Đừng tưởng y không biết 'đáng tiếc' mà họ nói ở đây là gì nhé!
Đáng tiếc... y có điều kiện tốt hơn người khác nhưng học không nổi >_<.
Dịch tang thi bùng phát ở thế giới trước, bao người kích phát dị năng siêu lợi hại. Tấn công như vũ bão, thủ vững như núi thái sơn. Chỉ có y là trong số hiếm người kích phát dị năng... không gian! May mắn là không gian của y biến dị, có chút tác dụng. Nếu không thật muốn khóc lớn một hồi!
Nếu bây giờ đồng ý cùng Phó Thần... cái kia.
Y thật sự sợ sớm muộn cũng bị sư phụ kế tiếp chửi thẳng mặt là 'xuẩn'. Có khi còn bị dưỡng phụ chưa gặp mặt của hắn, chưa dạy tới ba ngày đã thẳng tay trục xuất y khỏi sư môn.
Nghĩ thôi cũng đã muốn khóc!
"Cứ quyết định vậy đi, được không? Chúng ta thử một lần". Giọng nói của Phó Thần rất dịu dàng.
Hà Ý Nhiên miễn cưỡng gật đầu.
Cùng lắm thì y cố gắng hai phần nghìn năng lực là được!
Phó Thần cong khóe môi mỉm cười, hôn lên trán tức phụ, lại hôn lên khóe môi y một cái. "Mau ngủ".
"Hảo". Hà Ý Nhiên thở dài trong lòng.
Thời gian tiếp theo, Hà Ý Nhiên chờ được Trần chủ sự, Tần chủ sự chạy trở về Thanh Lâm trấn rồi đến điền trang tìm hai người y và Phó Thần.
Kể ra cũng nhờ việc xây dựng 'Thần Nhiên điền trang' và 'Thần Nhiên Tửu lâu'. Mà rất nhiều thương nhân, nhà giàu có ở Huyện thành biết đến danh tiếng của Trần chủ sự, Tần chủ sự. Cho nên vừa ăn Tết xong, có rất nhiều mối làm ăn tìm đến hai người họ. Thời gian vừa qua, hai người đã phải chạy khắp nơi ở Huyện thành để nhận thi công. Hai người bận đến tối mày tối mặt, cho nên nhận được tin của Phó Thần, Hà Ý Nhiên thì cũng phải mất đến nửa tháng mới chạy về đến Thanh Lâm trấn.
"Tửu lâu này còn lớn hơn cái đầu tiên...". Tần chủ sự nhìn bản vẽ, miệng hơi há há. Không chỉ lớn hơn một lần đâu, mà lớn hơn ba lần.
"Tòa nhà làm nơi Tửu điếm khách trọ này cũng rất lớn hơn bình thường...". Trần chủ sự chậc chậc lưỡi.
"Đúng vậy, chúng ta chính là muốn xây cái gì cũng lớn". Hà Ý Nhiên cười tít mắt nói.
"Được, hai vị thích là được. Chúng ta trở về tính toán nguyên vật liệu, cùng tìm người gấp từ Huyện thành, Châu phủ đến nữa".
"Hảo, đa tạ hai vị trước". Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm trả lời.
"Làm phiền". Phó Thần tích chữ như vàng cũng lên tiếng.
"Không phiền, không phiền". Trần chủ sự, Tần chủ sự xua xua tay nói.
Tìm người đã xong, bản thiết kế cũng đã có. Hà Ý Nhiên lại chuẩn bị một phần Trà lễ lớn, cùng một vạn lượng ngân phiếu để nam nhân nhà mình đến Huyện nha một chuyến. Tìm vị Huyện lệnh Thanh Lâm kia, để bàn chuyện mua miếng đất đối diện bến tàu. Qua chuyện Tiết Thụ lần trước, Hà Ý Nhiên hoàn toàn tin tưởng Phó Thần dùng danh nghĩa của Nhiếp Hằng, nên hai người họ mới bình an qua khỏi! Vì vậy, lần này không ngại dùng danh tiếng của Nhiếp Hằng thêm lần nữa đi?
Huyện lệnh Tiết khi nhìn thấy Phó Thần đến tìm lão, lão thật muốn đóng cửa đuổi người. Nhưng lão không dám, chỉ nói một câu: chuyện gì cũng được, mời ngài nói. Chỉ cần không phải là tạo phản, lão phu cũng không chối từ!
Phó Thần uy phong ôm khế đất về cho tiểu tức phụ ở nhà. Hà Ý Nhiên hớn hở ôm hôn nam nhân nhà mình một hồi, còn thầm nghĩ lần sau Nhiếp Hằng tới y sẽ không bạc đãi hắn!
Mùng năm tháng Năm, 'Thần Nhiên Tửu Lâu' lại lần nữa khởi công xây dựng. Dự tính phải đến tháng chín mới hoàn thành, nhân công tham gia thi công phải đến hơn hai trăm người. Bạc trong túi Hà Ý Nhiên lại bay đi mất gần sáu vạn lượng.
Trên mảnh đất rộng hơn 1500m² đối diện bến tàu khoảng cách hơn trăm mét. Hà Ý Nhiên thiết kế bản vẽ trên giấy khổ lớn, chính là ba tòa lâu đài hình nón bằng gỗ đặc, gạch xám, mỗi tòa sẽ có ba tầng. Y lấy ý tưởng từ những tòa lâu đài, được xây dựng đơn giản từ thời Phục Hưng của Pháp*. Sẽ không giống được hoàn toàn, bởi y đã tối giản nhất có thể trên bản thiết kế, nhưng cũng phải đạt đến sáu phần. Với kinh nghiệm cùng tay nghề khéo léo của các công tượng thời này, Hà Ý Nhiên tin tưởng nóc nhà hình nón sẽ được bọn họ thể hiện hoàn mỹ nhất. Ba tòa lâu đài nằm trên một trục thẳng, được thông nhau bởi những con đường lát gạch đỏ, hai bên đường sẽ được trồng hoa cỏ bốn mùa. Sân trước không được lát gạch hay đá, mà sẽ trồng cỏ xanh được cắt tỉa, thêm một rừng đào, rừng lê, rừng táo, trồng thêm vài cây cổ thụ lấy bóng mát xung quanh. Nhằm phục vụ khách nhân muốn thư giãn uống trà ngoài trời, ngắm cảnh đẹp xung quanh hay dòng sông bên cạnh. Chỉ có tiền viện chính là được lát gạch để tiện cho xe ngựa dừng lại.
(* Kiến trúc thời Phục Hưng)
Tòa nhà chính giữa làm nơi phục vụ đón tiếp khách nhân đến ăn uống. Tòa bên trái sẽ là khách điếm dành cho khách nhân nghỉ lại qua đêm. Tòa bên phải sẽ là khu vui chơi giải trí, sòng bài, uống trà, mát xa.
Hà Ý Nhiên chính là tận dụng mọi điểm sáng ở thế giới trước, để đưa vào dị giới này.
Chính là "Vầng sáng của nhân vật chính" khi xuyên không!
'Thần Nhiên Hưu Viên' chính thức được qui hoạch.
"Ngươi nói hai phu thê Phó gia kia có phải ngốc không? Họ có tài lực như vậy không đến Huyện thành, hay Châu phủ, hoặc đến kinh thành cũng được. Một trấn nhỏ như lòng bàn tay có thể có được bao nhiêu khách? Vì sao họ phải tốn công phí sức xây một đại tòa viên ở trấn này? Ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là họ muốn gì?".
Phương Úc đưa mắt nhìn qua tòa đại viên đang được thi công, hắn khẽ cong môi cười. "Úc Hải, bất kể ngươi sau này làm việc gì cũng vậy. Ta khuyên ngươi nên dùng đầu suy nghĩ tốt hơn".
Nam nhân tên Úc Hải: "....".
Mẹ kiếp! Ngươi dám chửi lão tử à?
"Ngươi nghĩ thử xem, họ không chỉ có tài lực trong tay mà còn có thực quyền. Mảnh đất kia nếu không phải người có thực lực, có thể lấy vào tay sao? Lại nói con trai của Huyện lệnh cũng bị Phó đương gia kia đánh cho liệt nửa người, vậy mà Huyện lệnh Thanh Lâm nào dám làm gì hắn?".
"Thì sao? Không phải chỉ là quen biết "Hoàng Thương" ở kinh thành ư?".
"Hoàng Thương? Rồng mạnh nơi xa cũng không bằng rắn địa phương, ngươi thật nghĩ nam nhân họ Phó sẽ dùng danh tiếng của Hoàng thương kinh thành đến nơi này ư? Mặc kệ là chuyện gì, tháng Tư năm sau chúng ta quay lại trấn này là được". Phương Úc lên xe ngựa, bỏ lại bằng hữu đang đứng ngơ ngác phía sau.
Đồng ruộng Thanh Lâm thôn lại tiến vào mùa thu hoạch lúa mì, nhà hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên cũng trồng đến mười mẫu. Vào ngày mùa, trừ hạ nhân đang làm ở xưởng miến, xưởng rượu, xưởng trà thì mọi người trong nhà đều xuống ruộng. Ngay cả Phó Thần, Hà Ý Nhiên cũng tham gia đóng góp sức lực. Bạch Nguyệt Quang, Nốt Chu Sa đưa ba tiểu Hoàng theo, ra ruộng cùng hai người. Nhưng chưa được một khắc, hai hổ cha hổ mẹ đã cúp đuôi chạy mất tích. Để lại ba đứa con ngơ ngác tự chạy vào ruộng lúa mì lăn lộn. Hai người cùng hạ nhân trong nhà chỉ dùng đến hai ngày là đã bận rộn xong việc gặt hái lúa mì, tuốt hạt, phơi khô, nhập kho.
Hà Ý Nhiên có cảm giác, hiện giờ y và Phó Thần chính là 'địa chủ'. Vẫn còn cách một quãng dài hai người mới đạt được đến mức 'đại thổ hào'. Nhất là khi đã bỏ ra một núi nhỏ bạc trắng bóc, để xây dựng 'Thần Nhiên Hưu Viên'.
Thương nhân khắp nơi đến nhập lá trà, rượu hoa nếp cái, rượu hoa quế, rượu đào, đều đi bằng cửa hông thông với khu chế biến. Cho nên Đại môn nhà hai người, dường như chỉ có vài người quan hệ tốt trong thôn, hay Yến Tu bước vào.
Trời nắng nóng, sinh ý Lẩu giảm một phần ba. Hà Ý Nhiên chính thức tung miến vào thực đơn của Tửu lâu. Miến canh các loại thịt trứng non, miến xào, miến chua cay, miến trộn, miến cuộn trứng tẩm bột chiên, cá hấp miến, hải sản hấp miến. Hai ngày đưa ra một món, lượng khách nhân thiếu hụt sẽ được kéo trở lại. Gian hàng món ăn nhanh, cùng đồ uống còn lại cũng sẽ nhanh chóng được khai trương.
Phó Thần đánh sạch vảy cá hai bên, sau đó mổ lấy nội tạng. Sau khi rửa sạch mới mang vào cho tức phụ. "Tức phụ, cá ở đây".
"Hảo". Hà Ý Nhiên đang chuẩn bị nước sốt cho món cá hấp miến. Thái nhỏ ớt chuông xanh và đỏ, ớt sừng tươi, hành tây. Phi thơm tỏi rồi cho chỗ ớt và hành trên vào xào chín tới, nêm thêm dấm, hạt nêm, hoa tiêu xay nhỏ, đường và nước vào cho vừa ăn. Đặt nồi lên bếp đổ hỗn hợp nguyên liệu, sau đó chờ nước sốt sôi khuấy đều cho tan hết. Đến khi nước sốt đã sôi đều, lại cho thêm chút bột bắp để nước sốt sánh lại.
Y cho con cá Phó Thần vừa làm sạch vào chiếc chậu gỗ, dùng gừng, rượu gạo, muối thoa đều lên hai mặt cá. Để cá khoảng hai khắc thời gian cho cá ngấm vị.
Phó Thần rửa từng cọng rau cải thìa bên cạnh.
Ước chừng cá đã ngấm gia vị gừng, rượu cùng muối, Hà Ý Nhiên liền đặt cá lên xửng hấp trên bếp lò, đậy nắp lại chờ cá chín. Y nhanh tay dùng nước sôi ngâm cho miến mềm ra, vớt ra rổ tre nhỏ để giáo nước. Hai mươi phút sau cá đã chín, tỏa ra mùi thơm thì gắp cá ra, đặt trên đĩa sứ bầu dục lớn bên dưới chứa đầy miến. Đổ nước sốt đã chuẩn bị lúc trước kín lên mình cá hấp, rắc thêm chút hành thái bên trên. Cuối cùng múc hai muỗng lớn dầu ăn dưới lên toàn bộ đĩa cá. Hỗn hợp nước sốt quyện vào cá bên trên hay miến bên dưới, đều lập tức dậy mùi thơm.
"Rất thơm". Phó Thần cầm hai cái chén cùng đũa đang đứng bên cạnh chờ.
Hà Ý Nhiên bật cười, bưng cá ra bàn cơm. Y nhanh tay gắp một miếng thịt cá vào chén hắn. "Huynh nếm thử xem".
Phó Thần gắp một miếng bụng cá không xương vào bát tức phụ, sau đó mới gắp lên miếng thịt cá trong chén mình lên. Hà Ý Nhiên nhìn nam nhân luôn biết săn sóc nhà mình, y cong môi cười. "Thế nào? Món mới của tửu lâu nhà chúng ta tuần này".
Thịt cá trong miệng thơm, dai, vừa chắc lại ngọt. Từng miếng thịt trắng ngần, mềm mại, vừa chạm đến môi đã vội tan, mang theo vị cay cay, tê tê của ớt, và hoa tiêu đậm đà, thơm nồng nàn. Phó Thần câu môi cười. "Rất ngon, chắc chắn sẽ kiếm được về thêm một núi vàng núi bạc".
Hà Ý Nhiên cười đến mặt mày cong cong.
Đúng nha!
Phó Thần nhìn tiểu tức phụ, mỹ thực trước mặt cũng không thể hấp dẫn hắn được nữa. Hắn nâng chiếc cằm nhọn của đối phương lên, cúi đầu hôn xuống.
"Ưm...".
Hà Ý Nhiên 囧.
Chúng ta đang ăn cơm a!
Nhưng y vẫn phối hợp hé miệng, để chiếc lưỡi của đối phương tiến vào làm sâu hơn nụ hôn này.
"Tức phụ, thật yêu em". Phó Thần mổ thêm một cái lên khóe môi hơi sưng của tức phụ.
Hà Ý Nhiên đỏ ửng cả hai tai, nam nhân nhà y ngọt ngào đến chết mất. Bảo bảo có chút không chịu được!
Rau củ trên năm mẫu ruộng cạn đã được thu hoạch, Hà Ý Nhiên, Phó Thần cùng hạ nhân lại xuống ruộng. Rau dền, cà chua, diếp cá, cà tím, ớt, rau cải, các loại đậu đều đang chờ thu hoạch.
Hà Ý Nhiên lại đeo sọt đội mũ rơm hì hụi nhổ rau cải trên ruộng.
Phó Thần dù đang bận rộn vẫn đưa mắt nhìn tiểu tức phụ của hắn, môi mỏng khẽ mỉm cười.
"Phu nhân, lượng rau sáng nay thuộc hạ mang lên Tửu lâu đã tiêu thụ hết rồi. Tôn chưởng quầy báo lại muốn chúng ta đưa thêm một mẻ nữa, để bán ra vào buổi chiều và tối nay". Phó An đội mũ rơm chạy ra ruộng.
"Nha, sinh ý tốt như vậy?". Hà Ý Nhiên cong mắt cười.
"Còn không phải do thực đơn hiện tại có toàn món miến của nhà chúng ta, làm ra quá ngon sao." Phó An vuốt mông ngựa.
Hà Ý Nhiên bật cười. "Vậy ngươi mau báo cho Cát thúc, để thúc ấy sắp xếp đưa lên một mẻ rau củ mới vừa thu hoạch lên cho Tôn chưởng quầy đi. Tối về nhà chúng ta sẽ mở tiệc miến".
"Đa tạ lão gia, đa tạ phu nhân". Phó An cười tít mắt muốn nhanh chân chạy đi, nhưng nhớ ra chuyện gì đó. Hắn nhìn quanh rồi thấp giọng nói. "Phu nhân, "nhà bên kia" đang có biến. Vương lão thái bà cùng lão Tứ tức phụ chính thức nổ ra khẩu chiến, đến tận hàng xóm hai bên nhà của họ đều nghe thấy động tĩnh".
Hà Ý Nhiên gật đầu. "Mau về, kêu Cát thúc thưởng cho ngươi hai mươi văn đi ăn đậu hũ hoa".
"Đa tạ phu nhân, đa tạ lão gia". Lần này Phó An liền chạy mất không ngoái đầu lại.
Hà Ý Nhiên chạy bạch bạch đến bên cạnh Phó Thần, dụi dụi cái trán đầy mồ hôi lên cánh tay áo nam nhân nhà mình. "Vương thị, Thang Kỳ đã khẩu chiến với nhau rồi. Động tĩnh lớn đến mức hàng xóm hai bên không rình trộm cũng nghe được".
"Người cùng nhà vào chung một cửa, khẩu chiến hay xung đột sớm muộn cũng sẽ xảy ra". Phó Thần nhéo cái mũi nhỏ của tức phụ mình.
"Ân, bọn họ phải quậy đến bừng bừng ta mới hài lòng".
Phó Thần dịu dàng nhìn y, hắn biết tức phụ là vì trút giận cho hắn. Thật ra Phó Thần đã sớm quên đi ba năm thời gian, bị Phó Huân dung túng Vương thị bạo hành hắn cùng Phó Huy. Hay những âm mưu tính kế, lòng người lúc đen lúc trắng ngày trước. Hắn hiện tại chỉ biết có một người hoàn mỹ đang ở ngay bên cạnh mình.