Đêm qua dù làm loạn đến rất muộn, nhưng Phó Thần vẫn đưa tức phụ vào không gian, dùng linh tuyền tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người. Cho nên sáng nay khi tỉnh dậy, Hà Ý Nhiên vẫn sinh long hoạt hổ. Vừa tỉnh y đã thấy đói bụng, hơi lười biếng duỗi eo.
"Thần, nhi tử của huynh đói rồi!". Y hắng giọng ra bên ngoài.
"Đến ngay, tức phụ ta đang làm lẩu". Phó Thần cầm sản trên tay chạy vào phòng ngủ.
"Hảo". Hà Ý Nhiên cười cong mắt nhìn hắn.
Cả cơ thể y sạch sẽ đến thoải mái, cho nên rất tốt tính mà nhanh chóng bò dậy đi đến Tẩy phòng rửa mặt đánh răng.
Thời tiết đang dần ấm lên, mặt trời ẩn nấp sau bao ngày đông cuối cùng cũng ló rạng. Mang theo ánh sáng chói chang cùng ấm áp chiếu xuống vạn vật Thanh Lâm thôn nơi này. Khác với sinh hoạt không ăn thì ngủ thảnh thơi hiện giờ của hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên.
Bên kia Phó gia lão trạch sau đoạn thời gian ầm ỹ, hiện tại cả căn nhà như chìm vào hầm băng lạnh lẽo.
Sau khi Thang Kỳ sinh nữ nhi, Phó Trí, phu quân của nàng ta có vẻ không mặn mà với đại nữ nhi này cho lắm. Nhưng gã cũng rất biết thu liễm, nhẫn nhịn vì tiền đồ của bản thân, mà không tỏ rõ thái độ gì với Thang Kỳ, chỉ khuyên nhủ nàng ta giữ sức khỏe, năm sau lại mang thai lần nữa. Sau đó mùng Sáu tháng Giêng gã đã lên xe bò, quay trở lại học viện tiếp tục đọc sách khi đó đường lên trấn, tuyết còn chưa tan. Thang Kỳ giận dỗi khi cả đoạn thời gian này sinh hoạt không được như ý, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta đã lấy lại cân bằng.
Quyền quản gia cuối cùng cũng rơi vào tay nàng ta, ngay sau khi nàng ta trải qua thời gian ở cữ không bao lâu.
Chấn tư đã vào cửa Phó gia hơn năm tháng, nhưng mãi không thấy Hỉ sự đến, bụng nàng ta một chút cũng không có động tĩnh gì. Nàng ta lo lắng thân mình Phó Huân đã có tuổi hoặc có vấn đề, khiến cho việc hài tử chậm trễ mãi không đến. Một ngày cuối năm vừa rồi nàng ta đã từng lén lút dỗ dành lão, hai người cùng lên trấn trên tìm Y quán khám qua. Sau khi được Đại phu cho biết thân mình Phó Huân hay chính Chấn Tư đều rất khỏe mạnh, lúc này Chấn Tư trở lại nhà bắt đầu lên kế hoạch để mang thai. Vì thế chuyện Phó Huân qua đêm phòng ai, ngày ngày được Vương thị, Chấn Tư đấu đá nhau tranh giành đến kịch liệt. Vương thị âm dương quái khí, chanh chua mỉa mai bao nhiêu. Chấn Tư dịu dàng đằm thắm đối đãi bấy nhiêu.
Hai nữ nhân bận tranh giành tình cảm nam nhân, nên chuyện quản gia rơi vào tay Thang Kỳ bên này.
Trong khi đó, Phó gia lão trạch có một việc rất quan trọng. Ưu tiên hàng đầu đó là năm nay Phó Thi đã mười tám tuổi. Nếu còn không nhanh chóng tìm mối hôn sự tốt, tìm một hôn phu khá giả để gả nàng ta ra ngoài, thì đợi đến năm sau Phó Thi đã trở thành gái lỡ thì. Thang Kỳ đã có quyền chưởng quản trong nhà, nên trọng trách này một phần rơi vào tay nàng ta cùng hai người Phó Huân, Vương thị. Lí do Vương thị chậm trễ không muốn gả Phó Thi ra ngoài, tận lực kéo dài hôn sự của nữ nhi duy nhất đến tận bây giờ, chính là muốn chờ Phó Trí thi đậu cử nhân. Khi ấy nước lên thì thuyền lên, giá trị của Phó Thi cũng tăng vọt. Gả nàng ta vào một nhà phú quý nào đó, vừa giúp cho việc một nhà bà ta có thể hưởng giàu sang, lại đồng thời có thể hỗ trợ bạc cho Phó Trí đọc sách. Bàn tính Vương thị tính ra thì rất hay, nhưng thói đời không thể tránh được chuyện 'người tính không bằng trời tính'.
Phó Thi trở lên nổi tiếng toàn Thanh Lâm huyện bởi chuyện hôn sự.
Thang Kỳ cũng có suy nghĩ như Vương thị, nàng ta muốn để cô em gái duy nhất của phu quân góp chút sức giúp ca ca mình trong truyện tiến tước địa vị, danh vị sau này. Cho nên nàng ta chọn cho Phó Thi một mối hôn sự, có thể được coi là trèo cao đối với Phó gia lão trạch hiện tại.
Người kia cùng thôn nhà mẹ đẻ của Vương thị, con trai út trong nhà hai năm trước đã thi đỗ Tú tài. Còn đang dùi mài đèn sách nhưng chưa báo danh khảo Cử nhân, quan trọng là cha của vị Tú tài này lại là thương nhân trên trấn. Trong nhà buôn bán kiếm tiền bằng nghề mở Tửu lâu, nghe nói năm trước sinh ý không tồi, còn đang muốn mở rộng sinh ý lên Huyện thành.
Phó Huân, Vương thị sau khi biết điều kiện của một nhà 'hiền tế' tương lai, thì hai người bọn họ cười đến cao hứng, tất nhiên là rất vừa ý. Còn không quên nịnh nọt Thang Kỳ mấy câu hay, con dâu hiền này nọ. Phó Thi bên kia thì háo hức không kém cha nương nàng ta, mặt đỏ lên ngại ngùng nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến vấn đề tiền bạc trong nhà của 'vị hôn phu' tương lai.
Chân trước bà mối nhà bên kia qua ngỏ lời, hai bên gặp nhau vừa thấy hài lòng không lâu thì chưa qua được mấy ngày sau đó. Phó Huân, Vương thị không chờ được sính lễ nhà trai đưa đến muốn thú con gái bọn họ, mà chờ được tờ thư từ hôn đỏ rực!
Phó Thi bị từ hôn!
Lí do từ hôn rất đơn giản, hai nhà gia cảnh không phù hợp. Phó gia bọn họ bên này có quá nhiều lời đồn đãi không hay, đến mức cả mấy thôn bên cạnh cũng biết đến hai người Phó Huân, Vương thị làm người keo kiệt, mặt dày, vô sỉ như thế nào.
Phó gia chủ trạch một nhà làm sao chịu được chuyện từ hôn này, nhìn Phó Thi khóc lóc đòi sống đòi chết trong nhà. Hai người Phó Huân, Vương thị dịu giọng nhờ vả 'con dâu tốt' của họ, là Thang Kỳ về tìm Thang địa chủ tìm hiểu mọi chuyện thực hư.
Thang Kỳ lập tức về nhà mẹ đẻ một chuyến, mang về tin tức là: Cha của vị Tú Tài kia có buôn bán sinh ý cùng nhà Phó Thần, Hà Ý Nhiên hai người. Sau khi ông ta trở về nhà, biết được chuyện thê tử trong nhà muốn tiểu nhi tử thú Phó Thi. Thang Kỳ chính là không nói ra phần lớn lí do chính, gây đến chuyện từ hôn này là do cha của vị Tú Tài kia, Lân lão bản biết được một nhà Phó Huân, Vương thị đều là thứ gì nên mới từ hôn. Mà chỉ nói một nửa lí do, Lân lão bản kia có qua lại làm sinh ý cùng Phó Thần, Hà Ý Nhiên hàng tháng. Ông ta biết rõ quan hệ của hai nhà cho nên sợ mất lòng Phó Thần, Hà Ý Nhiên mà không đồng ý hôn sự này. Thang Kỳ chính là muốn mượn tay Phó Huân, Vương thị đi gây khó dễ cho Phó Thần bên kia. Trả lại sự 'sỉ nhục' bấy lâu trên người nàng ta và cha nàng ta phải chịu.
Sự thật là dù sao cũng là người làm buôn bán, đầu óc nhanh nhạy lại tỉ mỉ. Lân lão bản kia sau khi biết được nhà thông gia tương lai là ai? Làm người như thế nào? Ông ta ngay lập tức để người đi dò hỏi về một nhà Phó gia đến tường tận. Sau khi biết được bản tính thường ngày ở trong thôn của nhà Phó gia chủ trạch, sự tham lam, keo kiệt lại ích kỉ của hai người Phó Huân, Vương thị. Chưa kể đến Phó Trí kia dù đã đậu Cử nhân nhưng cũng không phải là đồ tốt lành gì. Ngươi nói nếu là nam tử hán đại trượng phu, ngươi sẽ mặt dày cần đến nhà mẹ đẻ của tức phụ là Thang địa chủ ra mặt nhiều lần như thế sao? Vì thế Lân lão bản đã để bà mối trước đây đến nhà Phó Huân, Vương thị lập tức từ hôn.
Nữ nhi gia dù lí do bị từ hôn là gì thì thanh danh cũng đã bị ảnh hưởng, sau này có muốn gả cho người đàng hoàng cũng không thể. Chỉ còn một con đường là có thể gả cho người ta làm vợ kế, tiểu thiếp nhà giàu.
Đối với tin tức lớn động trời như vậy, thôn dân Thanh Lâm thôn đều nghị luận đến sôi nổi. Có người chờ xem trò vui, cũng có người cảm thấy được Phó Thi này đúng là đáng thương, gặp phải cha nương như Phó Huân, Vương thị cũng thật là có khổ mà không nói được. Thế cho nên chưa đầy nửa ngày kể từ khi bà mối trên trấn đến Phó gia chủ trạch từ hôn, tin đồn đã lan ra nhanh chóng khắp thôn trên xóm dưới.
Giữa tin đồn bủa vây khắp nơi, đã mấy ngày nay Phó gia lão trạch đã không dám ra đường. Việc dưới ruộng hay cần ra ngoài đều là hai nha hoàn Tiểu Hỉ, Tiểu Xuân đi làm.
"Rầm!". Mới sáng ra trên bàn cơm, Vương thị đã đập bàn cái 'rầm' lộ rõ sự tức giận của bà ta lúc này. Bà ta nghe rõ ràng lời của hai lão bà nương khi đi qua cổng nhà bọn họ, lớn giọng mỉa mai nữ nhi bà ta trèo cao ngã đau. Phó gia bọn họ tính bán con gái, nhưng bán không nổi, người mua bỏ chạy. Ngực Vương thị phập phồng đã một hồi, sắc mặt vô cùng tệ.
"Ngươi làm cái gì?". Phó Huân bị chén đĩa nước canh vấy lên tay áo, lão ta khó chịu nhìn Vương thị. Mụ vợ này của lão ta chỉ giỏi chua ngoa kiếm chuyện trong nhà.
"Tướng công, chàng lau tay trước". Chấn thị đưa khăn tay cho Phó Huân để ông ta tự lau sạch vết canh bắn lên.
"Được, được". Phó Huân đón lấy khăn tay thêu hoa đầy mùi thơm từ tay Chấn thị, sắc mặt lúc này mới khá hơn chút.
Vương thị trừng Chấn thị đến sắp rớt con ngươi ra ngoài. "Đến giờ này ông còn ở đây 'tình trạng ý thiếp' được sao? Con gái ta mấy ngày nay bỏ bữa, nó không thiết ăn uống gì rồi. Ông là cha nó mà không biết quan tâm vài câu sao?".
"Bà còn nói?". Phó Huân cũng hung dữ trừng lại Vương thị. "Hiện tại còn không phải chung ta đang nhờ lão Tứ, hắn quen rộng rãi, cũng biết nhiều đồng học trên học viện Huyện thành chưa thú thê. Tìm một nhà tốt để gả Phó Thi đi hay sao?".
Sau khi Phó Thi bị từ hôn, cả thôn này đã không thể tìm ai mà gả nàng ta đi. Vương thị thấy chỉ còn cách nhờ tiểu nhi tử tìm một nhà tốt trong số bạn học của gã, nhanh chóng gả Phó Thi ra ngoài trong năm nay. Năm sau Phó Thi đã mười chín rồi, nếu chờ một năm nữa còn không biết có thể gả cho nhà tốt nào không? Có khi còn phải gả đi làm vợ kế, làm thiếp cho nhà khác.
"Nhưng...". Vương thị nghe Phó lão gia tử nói, bà ta đảo tròng mắt trắng dã trong hốc mắt. "Việc nữ nhi nhà ta bị từ hôn này, chung qui đều do hai con sói mắt trắng Phó Thần, Hà Ý Nhiên kia gây ra cho nữ nhi nhà chúng ta. Không lẽ chúng ta không nên đi tìm bọn chúng, sau đó đòi chút đền bù cho danh tiếng của Phó Thi sao?".
Ánh mắt Phó Huân lóe lên tia sáng tính kế trong đó. Con gái lão ta bị ảnh hưởng thanh danh, mà đầu sỏ gián tiếp lại là hai người Phó Thần. Vậy thì hai người đó phải đền bù cho Phó Thi, cùng một nhà Phó gia chân chính lão đây. "Đúng là nên như vậy".
"Không phải sao?". Đáy mắt Vương thị toàn sự tham lam che lấp.
Chấn thị ánh mắt lóe ra tia khinh thường khi nhìn Vương thị. Thanh danh của nữ nhi sao? Vương thị này nói đến lời hay lẽ phải, cuối cùng còn không phải là muốn kiếm trác chút bạc của hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên? Chấn thị dù biết rõ ý đồ của bà ta, nhưng nàng cũng không ngăn cản. Nàng ta im lặng dùng cho xong bữa cơm, giống như Thang Kỳ ngồi phía bên kia vậy. Lấy được bạc thì cả nhà cùng hưởng, còn không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thanh danh của hai người họ, không phải sao?
Nhìn hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên ăn cơm trưa, 'ta bón chàng, chàng đút cho ta' thật sự làm Nhiếp Hằng vừa ghen tị vừa chướng mắt. Hắn nhấp một ngụm rượu dâu tằm, đuôi mắt cong lên nhìn về hai người.
"Không cần hỏi người khác cũng biết hai người các ngươi là lão phu lão thê, săn sóc nhau đến như vậy mà." Giọng nói chua lè.
Phó Thần coi như không nghe thấy hắn nói gì, nói đúng hơn là Nhiếp Hằng không tồn tại.
Hà Ý Nhiên há miệng ăn thịt cừu nam nhân nhà y đút tới. "A". Sau khi ăn vào còn nhai chậm từ từ, sau đó y mới đưa mắt nhìn sang Nhiếp Hằng vẻ mặt đang ghen tị nồng nặc bên cạnh. "Chân trời nào chẳng có cỏ thơm. Nếu cha đối tượng của ngươi không đồng ý hôn sự của hai người y và người kia. Thì ngươi đi tìm người khác cũng tốt mà, ở đây uống rượu cũng không giải quyết được gì đâu".
Nhiếp Hằng: "....".
Hai người này đúng là có tướng phu thê, cho nên mới thú gả cho nhau phải không?
Hà Ý Nhiên còn tri kỉ nói. "Ngươi xem, ngươi tốt như vậy, vóc người cao lớn, diện mạo lại dễ nhìn, còn biết kiếm nhiều tiền. Cha vợ ngươi đúng là không biết nhìn người mà, ngươi không thú con của ông ta, là ông ta bị thiệt".
Khóe môi Nhiếp Hằng giật giật.
'Cha vợ' hắn à? Hoàng thượng ư? Nhưng đúng là vị "cha vợ" kia không biết nhìn người thật!
Phó Thần mặt không đổi sắc, đút thêm miếng thịt vào cái miệng nhỏ của tức phụ hắn.
Nhiếp Hằng liếc mắt nhìn Phó Thần, 'ngươi đúng là dạy ra được một tiểu thê tử ngoan'. Ngoan theo đúng nghĩa luôn rồi!
"Hay là ta bán phương pháp mang thai không cần trực tiếp XXX gì kia cho ngươi nha?". Hà Ý Nhiên đẩy mạnh tiêu thụ phương pháp thụ tinh gián tiếp ở hiện đại cho Nhiếp Hằng.
Nhiếp Hằng: "....".
"Lão gia, phu nhân". Cát thúc đứng bên ngoài phòng ăn, cung kính cúi đầu.
"Có chuyện?". Phó Thần dừng tay lại nhìn ra ngoài.
"Nhà 'bên kia' lại kéo nhau đến, hiện đang ở bên ngoài Đại môn rất ầm ỹ. Xung quanh còn có rất nhiều thôn dân đứng vây xem". Cát thúc khổ không thể tả, dù biết lão gia phu nhân đang ăn cơm trưa nhưng vẫn phải nhận mệnh đến bẩm báo.
Mạ cha mấy kẻ cực phẩm kia!
Chọn đúng giờ ghê ha!
Hà Ý Nhiên híp mắt lại. "Cả một bữa cơm ngon cũng không thể vô duyên vô cớ bị phá hỏng như vậy được, ta ra ngoài một chuyến!" Y đứng lên nói.
Phó Thần đỡ lấy cánh tay y. "Mau ăn, mấy kẻ đó thích đến thì đến. Cũng không phải là thứ quan trọng gì, em ăn no trước".
Hà Ý Nhiên dùng ánh mắt chỉ hận sắt không thành thép nhìn phu quân nhà mình. "Người ta muốn cho chúng ta yên ổn ăn cơm cũng không chọn giờ này, đi thôi, mau xử lý đám người này rồi về ăn tiếp". Nói dứt lời y hùng hổ xông ra ngoài cửa.
"Em... từ từ, chậm một chút". Phó Thần hết cách chỉ đành đi theo phía sau y, đỡ lấy người.
Nhiếp Hằng nhìn theo hai người, sau đó cũng đứng dậy đi theo ra bên ngoài. Hắn cũng muốn thấy mấy kẻ cực phẩm mà Hà Ý Nhiên nói, càng muốn biết kẻ năm xưa đã nhận nuôi và suýt chút nữa bán đi hảo huynh đệ của hắn, trưởng thành thành cái dạng ra sao?
"Ra rồi! Phó Thần, nhà Phó Thần ra rồi". Có thôn dân nhìn thấy cánh cửa Đại Môn sơn đỏ khắc hoa mở ra, liền lên tiếng.
Những thôn dân vây đông nghịt xung quanh cũng đều đưa mắt nhìn về phía Đại môn 'Thần Nhiên Điền Trang', cũng đã hơn một tháng nay thôn dân Thanh Lâm thôn đều chưa thấy Hà Ý Nhiên qua.
Phó Huân, Vương thị cũng đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người vừa xuất hiện, đang đứng ở trên bậc tam cấp cao cao nhìn xuống đám người bọn họ.
Chưa đợi mấy kẻ cực phẩm kia mở miệng, Hà Ý Nhiên đã đưa mắt nhìn một vòng người có mặt trước cổng lớn nhà mình. Thấy chỉ có Vương thị cùng Phó Huân, y cười tít mắt nhìn về phía bọn họ. "Cha, nương. Đây là đến thăm ta mang thai sao? Này thật ngại ngùng, ta cũng sắp sinh rồi a, còn phiền hai lão nhân gia ngài đến cửa một chuyến".
Một câu phủ đầu.
Thôn dân nhìn về phía hai người Phó Huân, Vương thị. Ánh mắt mọi người càng trở lên khinh bỉ hơn. Hà Ý Nhiên cũng đã chẩn ra mang thai cuối năm, đến giờ cũng gần bốn tháng. Vậy mà đến giờ này hai người 'dưỡng kế phụ', 'dưỡng kế mẫu' này mới đến nhà thăm hỏi, đi trễ thì thôi đi còn đi tay không mà đến.