Đối với một nhà Phó gia chủ trạch này, toàn bộ thôn dân Thanh Lâm thôn quả thật đã từ lâu không còn lời gì để hình dung được nữa. Nhưng suy nghĩ đó không phải là toàn bộ suy nghĩ của thôn dân, cũng có vài kẻ không ưa hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên, thêm vào mấy người cổ hủ lại nghĩ Phó lão gia tử và Vương lão thái làm như vậy cũng không sai. Trong nhà nếu ngươi là Đại ca Đại tẩu, ngươi đã phát tài rồi thì nên giúp đỡ huynh đệ muội trong nhà trước. Nghe nói hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên đang giúp đỡ cả sáu mươi hộ nhà trong thôn trồng trà làm giàu. Nếu là người ngoài ngươi còn giúp được, thì nói chi bỏ ra chút bạc giúp đỡ của hồi môn cho muội muội xuất giá, chuẩn bị gả xa nhà đúng không?
Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn một vòng người, ghi nhớ từng ánh mắt vẻ mặt của mỗi người. Sau đó y mới cong môi nhìn Phó Huân, Vương thị đứng bên dưới. Vẻ dương dương tự đắc trên mặt Vương thị, vẻ mặt đương nhiên của Phó Huân đúng là làm người cạn lời.
"Phó đương gia, Phó phu nhân! Hai người các ngươi thật không tinh ý, để 'dưỡng phụ', 'dưỡng kế mẫu' này của cá ngươi vất vả đi một đường vòng lớn, lại còn bày nguyên một trận lớn thế này kéo đến cổng nhà các ngươi". Nhiếp Hằng chậm rãi xuất hiện từ sau cánh cửa lớn đi ra bên ngoài.
Mọi người xung quanh có người nhận ra hắn, cũng có người biết hắn chính là 'quý nhân kinh thành' bằng hữu của Phó Thần.
"Nhiếp Hằng, ý ngươi là...". Hà Ý Nhiên không bỏ qua 'bạn diễn' đưa đến cửa này.
Phó Huân, Vương thị nghe tiếng thôn dân bàn tán bên tai cũng đưa mắt nhìn lên Nhiếp Hằng. Vương thị hiển nhiên còn biết rõ Nhiếp Hằng này là ai, bà ta không phải đã từng cùng Phó Thi muốn đánh chủ ý lên người 'quý nhân' này hay sao? Thấy người ra mặt là hắn, Vương thị lúc này hơi chùn bước chân. Còn Phó Huân bên cạnh mặt đã tái mét, cổ cũng rụt lại cả một đoạn.
"Còn có ý gì? Hai người họ muốn chiếm chút tiện nghi, kiếm bạc từ hai người các ngươi cho nên hôm nay bày trận đánh đến đây. Vòng vo một hồi lớn, cuối cùng cũng chỉ là muốn hai người các ngươi bỏ ra chút bạc, sắm sửa vào của hồi môn cho nữ nhi bọn họ. Còn bạc đó vào tay bọn họ rồi thì ta cũng không dám chắc, nữ nhi kia của bọn họ có lấy được bốn phần từ tay cha nương nàng ta hay không?". Nhiếp Hằng mở chiết phiến trên tay, quạt vài cái. Hắn cười híp mắt rất công chính nói.
Mấy cô nương chưa xuất giá nhìn thấy, bỗng nhiên đều đỏ hết mặt, thẹn thùng cúi đầu.
Hà Ý Nhiên: "....".
"Vị công tử này, sao ngươi có thể nói phu thê hai người chúng ta như vậy?". Phó Huân dù rất chột dạ nhưng không thể nhận những lời người này nói, nếu không ngày mai có khi cả nhà bọn họ sẽ bị nước miếng của thôn dân dìm chết. Xem chừng vẫn còn đầu óc lắm!
"Không phải à? Vậy ngươi nói, nói thử xem. Hai người các ngươi bày trận lớn đến như vậy, lại chọn thời gian là vào giờ ăn cơm của các nhà trong thôn là mục đích gì? Còn không phải là muốn lợi dụng thôn dân thành thật, chất phác nơi đây để họ kéo tới chứng kiến, gây áp lực sẵn tiện cho việc hai ngươi cướp tiền ban ngày?". Nhiếp Hằng cười tủm tỉm nhìn Phó Huân. "Phó phu nhân đang mang thai cũng phải bỏ bữa cơm ra đây nghênh đón các ngươi, thật là nghĩ ai cũng ngây thơ đơn thuần như hai người họ hay các vị thân hương thôn dân nơi này sao? Không biết được quỷ kế của hai người "dưỡng kế phụ/mẫu' các ngươi à?". Nhiếp Hằng nhướn mày cười khanh khách nhìn Phó Huân, Vương thị.
Hà Ý Nhiên sửng sốt, rất phối hợp. Y mờ mịt nhìn Phó Huân, Vương thị.
Sau một hồi mới đau lòng, thê lương hô lên. "Cha, nương là thật sao?". Thân mình y lại khẽ lảo đảo. "Không đúng, hai ngài ấy sẽ không đối xử với ta và Thần ca như vậy đâu?".
Phó Thần nhanh tay đỡ tức phụ mình lại: "....".
Lời Nhiếp Hằng vừa nói ra làm thôn dân đứng vây quanh nhớ ra vài lần trước đây, xem ra Phó gia chủ trạch này không chỉ đơn thuần là bất công đối xử với hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên bình thường đâu. Này là bạc đãi quá mức rồi, nhưng ngươi bạc đãi người ta thì thôi đi, còn muốn chiếm tiện nghi nhà người ta một cách công khai.
"Vị công tử này nói cũng đúng, trước kia Phó Thần dẫn theo tức phụ hắn tịnh thân phân gia. Cũng nói lên được chuyện một nhà Phó Huân ngay từ đầu không ưa gì hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Đó là ta còn chưa nói họ bạc tình bạc nghĩa đấy!". Có thôn dân bắt đầu lên tiếng phân tích.
"Phó Thần lần trước bị quan sai bắt đi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà hai phu thê Phó lão gia tử bọn họ cũng không hỏi thăm một lời."
"Hỏi thăm ư? Ngày hôm sau, bọn họ còn kéo cả nhà đến nhà Phó Thần thuê hồi trước muốn đòi bù đắp cho tiểu nhi tử kia mà." Có người khinh thường nói.
"Sau này sinh hoạt tốt lên, hai người Phó lão gia tử và Vương thị lại không ngừng đến chiếm tiện nghi của nhà Phó Thần. Hôm nay nguyên lai là muốn vịn vào lý do thanh danh của nữ nhi để kiếm bạc của hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên vào túi. Đúng là cha nương tốt a." Trương thẩm gật gù nói.
"Đúng là không biết xấu hổ!". Mọi người bắt đầu xôn xao.
"Chúng ta mới không có!". Vương thị hung tợn trừng đám người phía sau.
Phó Huân mặt hết đen rồi trắng, cuối cùng chuyển đỏ. Lão ta há há miệng nhìn về phía Phó Thần. "Lão Đại, chúng ta không có...". Nhưng khi lão lại một lần nữa chạm vào đôi mắt tối đen của Phó Thần, lão lại nghẹn lời muốn nói nơi cổ họng. Toàn thân hắn đều lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái chân lão đã tự mềm nhũn.
"Hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên ngày thường 'hiếu kính' đủ thứ cho một nhà các ngươi, vẫn không đổi lại được tình cảm chân thành. Vẫn chỉ đổi lấy việc các ngươi vừa khinh thường, bạc đãi còn luôn có suy nghĩ muốn chiếm bạc nhà hai người họ. Đúng là làm chúng ta mở rộng tầm mắt về độ mặt dày vô sỉ của một Phó gia lão trạch các ngươi a!". Lan thẩm không chịu yếu thế châm chọc một câu.
"Cha, nương...". Hà Ý Nhiên sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nồng đậm đau thương mất mát nhìn Phó Huân, Vương thị. Nhưng trong lòng y lại đang dựng ngón giữa khinh thường hai kẻ ngu xuẩn này.
"Em đang hoài hài tử, đừng suy nghĩ nhiều. Từ nay, chúng ta vẫn cứ sinh hoạt riêng của chúng ta đi...". Phó Thần lên tiếng 'an ủi' tức phụ đang 'đau lòng' muốn chế bên cạnh.
Nhiếp Hằng: "....".
Bạn diễn này quá phối hợp thì phải?
"Lão Đại, ngươi đừng có vội phủi trách nhiệm với cha ngươi...". Vương thị giận quá mất khôn gào lên the thé một câu. Ngay từ đầu bà ta chính là muốn đổ hết tội lỗi Phó Thi bị từ hôn lên đầu hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Sau đó nhân cơ hội kiếm vài trăm lượng bạc hồi môn cho Phó Thi, nhưng tiện nhân Hà Ý Nhiên kia phá rối ở giữa. Cho nên bà ta đành phải dịu giọng mang 'ân tình' ra, dùng chiêu trò tình cảm ra đòi hai người hỗ trợ bạc giúp Phó Thi gả xa. Nhưng không ngờ ngay cả việc này cũng không thành, bà ta hối hận vì đã không cùng Phó Huân lẳng lặng đi tìm hai người Phó Thần họ, mà gióng trống khua chiêng đến đây như vậy. Cũng không ngờ vị 'Quý nhân' kia lại ở trong nhà hai người, còn đứng ra vạch mặt bà ta và Phó Huân giữa bao người thế này.
Chuyện vạch trần tâm tư của 'dưỡng kế phụ', 'dưỡng kế mẫu' này của Phó Thần. Để thôn dân là Trương thẩm, Lan thẩm ra mặt thì cũng là người ngoài không tiện nói cùng lắm chỉ bất bình thay hai người Phó Thần vài câu, nếu để đích thân hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên vạch trần tội trạng của Phó Huân, Vương thị càng không ổn. Thời đại này dù là con ruột thịt hay con nuôi cũng vậy, 'hiếu đạo' sẽ đè chết một người. Cha mẹ có thể làm bất cứ thứ gì với con cái, nhưng con cái làm như vậy với cha mẹ thì là tội trạng lớn không thể dung tha. Ngược lại nếu cha mẹ có lỡ tay đánh chết con mình thì cùng lắm là bị xử lưu đày. Nhiếp Hằng chính là nghĩ như vậy nên mới ra mặt, không ai thích hợp vạch trần sự tham lam, vô sỉ của Phó Huân, Vương thị này hơn hắn. Danh xưng 'quý nhân kinh thành' của hắn cũng có tác dụng lắm!
Thôn dân ngớ người, sau đó thi nhau khinh bỉ nhìn Phó Huân, Vương thị.
Phó Huân kéo Vương thị lại, trừng mắt nhìn bà ta. Lão hận không cho mụ vợ này của lão một cái tát cho tỉnh ra. Mặt lão đã đỏ rần lên rồi, nguyên lai cũng biết xấu mặt là gì.
Hai người Phó Huân, Vương thị hùng hổ kéo nhau đến, cuối cùng lại xám xịt mặt mũi tha nhau về nhà. Một khoảng thời gian dài sau đó cũng không thấy hai người bọn họ ra đường, nếu có ra thì cũng chỉ chọn lựa trời tối hay sáng sớm không người mà đi. Bởi một nhà Phó gia chủ trạch lại nổi tiếng rồi! Hôn sự Phó Thi hết cách chỉ đành gả xa, còn gả làm vợ kế cho một người gần bốn mươi. Nghe Chu tẩu nhà kế bên bọn họ nói, Phó Thi không chịu hôn sự này nên làm ầm ỹ mấy ngày. Cuối cùng vẫn là Phó Huân cho nàng ta mấy cái bạt tai mới yên phận lại.
Hà Ý Nhiên trầm ngâm không nói gì, cũng chẳng phải thương cảm cho Phó Thi. Y chỉ cảm thấy thời đại này đúng là gò bó con người ta, thanh danh cần thiết như vậy sao?
Thời tiết đầu mùa xuân, cỏ cây xanh tươi chim chóc bay lượn, đúng là một mùa tuyệt đẹp. Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống mặt đất, ấm áp dịu dàng, thoải mái làm tâm trạng ai cũng thấy tốt đẹp. Khác với trong dịp Tết, những cây đào xung quanh 'Thần Nhiên Điền Trang' vẫn còn ngủ đông, trong tình trạng e ấp chờ nở. Hiện tại tiết trời nắng ấm cũng là lúc hoa đào bung cánh nở khắp vườn, tạo nên một không gian tuyệt đẹp tô điểm cho cả chân núi Thanh Lâm nơi này.
Dưới những gốc đào cao lớn nở rộ, Hà Ý Nhiên đặt một bàn trà lớn, trên bàn có trà nóng, có điểm tâm tinh xảo ngon miệng, có mứt quả khô để chiêu đãi mấy người hội 'chị em bà dì' của y.
Lan thẩm không ngừng vuốt thẳng nan trúc trong tay, chẳng mấy chốc, một chiếc giỏ được đan bằng trúc có hai quai nhỏ xinh xắn đã nằm gọn trên tay thẩm. Thẩm quay sang đặt hết cuộn chỉ nhiều màu sắc vào chiếc giỏ vừa đan. "Được rồi".
"Oa, rất xinh xắn nha". Hà Ý Nhiên đang bận cầm kim thêu, há miệng ngạc nhiên nói.
Cung thẩm gật đầu. "Đúng là rất tinh xảo".
Trương thẩm đang thêu dở chiếc áo nhỏ xíu trong tay, thẩm cũng dừng lại nhìn lên. "Đúng vậy, tay nghề của Lan muội muội lại tốt lên".
"Xem các ngươi khoa trương chưa kìa?". Lan thẩm cười lớn nói.
"Này, nhà Chu Phúc. Ngươi đừng ăn nữa, mau nói xem đêm qua ngươi lại nghe thấy gì đi?". Trương thẩm sốt ruột nhìn Chu tẩu tử đang ăn điểm tâm bên cạnh, thẩm thúc giục.
Chu tẩu đang là tiểu quản sự trong xưởng miến, quản lý hơn ba mươi nữ công. Tẩu chỉ dưới quyền quản lý của Phó Nhất, đang giờ nghỉ trưa tẩu tranh thủ chạy vào vườn đào tụ hội cùng nhóm "chị em bà dì".
"Còn có thể có chuyện gì nữa?". Chu tẩu thẳng thắn nói. Vườn đào này chỉ có mấy người bọn họ, cùng lắm có thêm một gia phó của nhà Hà Ý Nhiên chăm sóc cây. Người ngoài không ai dám vào nơi này, vì vậy tẩu cũng không cần đè thấp giọng mình. "Chấn thị, vị bình thê kia của Phó lão gia tử đã mang thai hơn một tháng".
"Ồ". Mấy người cùng 'ồ' lên vẻ mặt đầy hóng hớt.
Chu tẩu. "Không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng Chấn thị đêm hôm qua còn xảy ra tranh chấp rất kịch liệt với Vương thị. Cãi tới mức người ngoài đường còn nghe thấy, ta chỉ nghe được vài câu. Chấn thị nói rằng, nếu cái thai trong bụng nàng ta có vấn đề gì thì chỉ có Vương thị đụng tay đụng chân".
Mấy người nghe thấy lời này liền hít một hơi lạnh, Trương thẩm, Lan thẩm vai còn run lên một cái.
"Này là Vương thị đụng tay đụng chân gì đến bụng của Chấn thị chăng?". Trần thẩm bên cạnh thì thầm.
Hà Ý Nhiên không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Vương thị này đúng là đủ độc, có gọi bà ta là độc phụ cũng không oan uổng. Đấu đá nhau tranh giành nam nhân không được, liền động tay động chân lên đứa nhỏ vô tội còn đang ở trong bụng.
Nông gia sinh hoạt đơn giản, suy nghĩ lại thuần phác. Nếu chuyện này lan ra, xem chừng Vương thị sẽ bị cả thôn dân phun ngập nước miếng mà dìm chết.
"Còn nữa Phó Thi của nhà bọn họ kia, không phải mới gả vào nhà người làm kế mẫu cách đây hơn tháng sao. Nghe nói dù gia cảnh nhà bên đó khá giả, nhưng dù sao nhi tử, nhi nữ của người đó cũng đã trưởng thành rồi, tuổi tác cũng xấp xỉ Phó Thi không ít. Sinh hoạt hiện giờ của nàng ta cũng rất lộn xộn, mệt mỏi. Sau này e rằng nhi tử nhà đó thú thê thì nàng ta chắc chắn cũng rất khó sống. Hai người Phó Huân, Vương thị đó đúng là đủ tốt, chỉ vì sính lễ năm sáu mươi lượng bạc mà bán nữ nhi duy nhất đi cho được". Chu tẩu tặc lưỡi cảm thán.
Phó Thi gả cho người làm vợ kế, tính ra cũng không vẻ vang gì. Có khi còn ảnh hưởng đến thanh danh Cử nhân của Phó Trí, cho nên Phó gia lão trạch cũng không mở tiệc tùng chiêu đãi thôn dân. Ngày đó nhà trai mang kiệu hoa đến đón, Phó Huân, Vương thị cứ thể gả Phó Thi ra ngoài. Không gả cũng chẳng còn cách nào, thanh danh của Phó Thi ở trong thôn đã không tốt. Cũng chẳng có nhi tử nhà đàng hoàng nào dám thú, không làm vợ kế cũng chỉ có thể làm thiếp. Duy chỉ không ngờ hai người Phó Huân, Vương thị lại đành lòng gả nàng ta cho người đàn ông góa vợ, tuổi tác còn gần bằng Phó Huân.
"Nam nhân có thê có thiếp chính là không phải dạng tốt lành gì". Trương thẩm cũng hơi cảm thán. "Cuối thôn chúng ta không phải có nhà họ Hoàng đó sao? Hoàng phú nông một nhà đó. Nghe nói Đại nhi tử của ông ta thành hôn mới ba năm, vừa rồi lại cưới thêm một nàng thiếp ở thôn bên cạnh vào nhà. Ngày nào nhà họ Hoàng cũng lục đục không kém".
Chuyện này Hà Ý Nhiên cũng biết qua lời Thanh Bát kể lại. Hoàng phú nông này buôn bán sinh ý ở trấn trên, trong nhà nhiều ruộng đất, lại có thêm sinh ý kiếm tiền cho nên sinh hoạt rất khá giả. Chỉ có điều một nhà đó bình thường ít qua lại với thôn dân xung quanh. Việc Đại nhi tử của ông ta cưới thêm thiếp lộ ra vì không chịu nổi vợ cả của mình làm loạn, cho nên Đại nhi tử của Hoàng phú nông đã mang nàng thiếp về đây sinh sống. Vợ cả đang có thai năm tháng, vác bụng đuổi về tận nơi tiếp tục làm loạn, đến lúc này thôn dân mới biết. Nguyên lai nàng thiếp xinh xắn trắng trẻo kia, không phải nha hoàn hay hạ nhân nhà Hoàng phú nông mua về, mà là thiếp của lão Đại nhà Hoàng phú nông.
Chuyện này làm thôn dân yên bình nơi đây đã bàn tán suốt mấy ngày qua.
"Vẫn là Phó Thần nhà ngươi có tiền nhưng không sinh thói hư tật xấu". Chu tẩu nhìn Hà Ý Nhiên nói ra một câu.
Phải biết nam nhân có chút tiền là bắt đầu giở thói hư ra ngay, ở thôn bọn họ mới chỉ thấy Phó Huân một nhà cưới bình thê, lại thêm lão Đại Hoàng gia có thêm thiếp. Nhưng ở trấn trên hay thoni kế bên chuyện nhà giàu cưới thiếp về nhà, cũng không phải chuyện hiếm gì.
Hà Ý Nhiên 囧. "Thần ca nhà ta có ta là đủ rồi". Y bĩu môi trả lời.
"Haha đúng vậy, đi đâu kiếm được một nha đầu xinh đẹp như ngươi a". Lan thẩm bật cười.
Ta không những xinh đẹp mà còn rất soái!
Hà Ý Nhiên bĩu môi trong lòng nghĩ thầm.